Sau khi nói xong, Tư Tuyết mới nhận ra câu này rất là mập mờ nên gương mặt của nàng lập tức đỏ bừng.
Tư Tuyết quay lại nhìn Quyền Mạch Ngự thì thấy khóe miệng của hắn mang theo ý cười.
“Nếu như ngươi ngoan ngoãn mà giao tiền ra thì sao trẫm phải làm như vậy?” Quyền Mạch Ngự hỏi ngược lại.
Tư Tuyết nhếch miệng, hừ một tiếng, không để ý tới Quyền Mạch Ngự.
Dù sao Quyền Mạch Ngự luôn nói chuyện không có lý, nàng cũng không nói lại hắn được.
Thấy Tư Tuyết im lặng, Quyền Mạch Ngự cũng không có nói chuyện với nàng nữa, trực tiếp đưa nàng đến tẩm điện của hắn.
Trong bóng tối, Hi Thần trốn ở trên cây nhìn thì thấy Quyền Mạch Ngự đang ôm Tư Tuyết. Hi Thần chỉ cảm thấy mình sắp bị tức chết, nàng ta nắm chặt tay lại, đấm mạnh vào trên cây.
Nếu biết trước thì nàng ta đã không đến theo dõi rồi.
“Ừ? Không phải nàng ta đang theo dõi ngươi sao?” Quyền Mạch Ngự nhẹ giọng hỏi.
Tư Tuyết nhịn không được bĩu môi lên, tỏ vẻ “Ngài thật là nhàm chán.”
Hi Thần đang ở trên cây nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau trông rất hài hòa, suýt chút nữa muốn đánh sụp cả cái cây.
“Chủ tử, ngài qua đây.” Đôi mắt của Tư Tuyết đảo quanh, nàng móc ngón trỏ về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn nàng, không hề động đậy.
Tư Tuyết dứt khoát đưa tay ôm lấy cổ của Quyền Mạch Ngự, đến gần khuôn mặt của hắn rồi hôn lên má hắn một cái.
Ngay lập tức, Hi Thần mở to đôi mắt, ngón tay của nàng ta dùng sức bóp chặt cành cây.
“Tư Tuyết, trẫm vừa bỏ qua cho ngươi thì ngươi lại muốn đốt lửa? Hử?” Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất nặng nề, giọng nói trở nên khàn khàn.
Nhưng Tư Tuyết hoàn toàn không quan tâm hắn đang nói gì, đôi mắt của nàng chỉ tập trung vào cái cây cách đó không xa, đột nhiên cười một tiếng.
Ha ha ha, tốt nhất là chọc cho nàng ta tức chết!
Thấy Tư Tuyết không để ý lời của hắn nói, Quyền Mạch Ngự chỉ cảm thấy tức giận.
“Tư Tuyết.” Quyền Mạch Ngự lầm bẩm tên của Tư Tuyết.
“Hả?” Tư Tuyết nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Quyền Mạch Ngự, lên tiếng đáp lại.
Vị chủ tử này đúng là khó hầu hạ, không hài lòng cái gì thì sẽ tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác nàng không thể đánh lại hắn, đây mới là điều đáng buồn nhất.
“Trẫm muốn hôn ngươi.” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự hơi khàn khàn.
“Hả.” Ban đầu Tư Tuyết không chú ý đến Quyền Mạch Ngự đang nói cái gì nên nàng gật đầu, sau khi phản ứng lại thì nàng ngạc nhiên nhìn Quyền Mạch Ngự: “Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT