Dương Tiêu cũng rất buồn bực, tại sao mỗi lần anh nói sự thật lại không ai tin anh. Không ai tin thì cũng thôi, lần nào cũng có một nhóm người giống như chú hề chạy đến trước mặt anh khiêu khích.

Hoa Mộ Tranh đến chỗ Dương Tiêu thấp giọng nói, cô có chút xâu hổ: “Xin lôi, tôi không biết chuyện Đường Long ở tập đoàn Đề Hào, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không muốn thấy, cô Đường vẫn ồn chứ?”

“Mộc Tuyết không sao, đừng lọ! Đó không phải là lỗi của cô, tôi hiểu!”

Dương Tiêu đáp lại.

Dương Tiêu biết bố cục của tập đoàn Đề Hào thực sự quá lớn, bao phủ khắp mọi miền đất nước, thậm chí toàn bộ châu Á, thậm chí toàn thế giới.

Kể từ khi Dương Tuyết Ly rời đi, tập đoàn Đề Hào đã trở thành tài sản riêng của anh, nhưng Dương Tiêu thực sự không có hứng thú với việc kinh doanh.

Vì vậy, Hoa Mộ Tranh có thể thoải mái tiêp nhận tập đoàn Đề Hào, điều này khiến Dương Tiêu cảm thấy yên tâm.

Tập đoàn Đề Hào là sản nghiệp lớn, bộ phận dữ liệu rất nhiều. Cho dù Hoa Mộ Tranh là một người có chỉ số JQ cao, cô cũng. không thẻ tìm hiểu tất cả các chỉ tiết của toàn bộ tập đoàn Đề Hào trong một thời gian ngắn. Vì vậy, Hoa Mộ Tranh không biêt Đường Long ở tập đoàn Đề Hào là chuyện bình thường.

Hoa Mộ Tranh không biết anh và Đường Long có xích mích là một chuyện, cho dù Dương Tiêu tức giận cũng không thể đổ lên đầu Hoa Mộ Tranh.

Nghe vậy, Hoa Mộ Tranh thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó cô đã biêt Dương Tiêu và Đường Long có quan hệ không hòa hợp, nhưng Hoa Mộ Tranh thật sự không biệt Đường Long gia nhập tập đoàn Đề Hào.

Xét cho cùng, Đường Long gia nhập tập đoàn Đề Hào trước, sau đó cô năm quyền điều hành tập đoàn Đề Hào, thời điểm rất khác nhau.

Mắy ngày nay Hoa Mộ Tranh đang phần loại thông tin nội bộ của tập đoàn Đề Hào, Hoa Mộ Tranh cũng chưa gặp mặt hết tất cả nhân viên cấp cao của trụ sở tập đoàn Đề Hào.

Sở dĩ nói với Dương Tiêu một tiếng là Hoa Mộ Tranh sợ Dương Tiêu nghĩ nhiều.

Cho dù cô thích Dương Tiêu đến đâu, nêu muôn một ngày nào đó tranh đoạt với Đường Mộc Tuyết, cô cũng sẽ không dùng phương pháp đê hèn như vậy.

Hoa Mộ Tranh sợ Dương Tiêu sẽ hiệu lầm, nhưng cô thật sự không biết điều đó, cô hơi lo lắng Dương Tiều sẽ cho răng cô cô ý dụ dỗ Đường Long đối phó với Đường Mộc Tuyết.

Tuy nhiên, Hoa Mộ Tranh đã nghĩ quá nhiêu, Dương Tiêu này thắng như thép, thậm chí còn không nhận ra cô thích anh.

Kít Không lâu sau, một chiếc xe thể thao màu vàng phóng nhanh đến, Park doon Hyun được phía Hàn Quốc ca tụng là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một bước ra khỏi xe.

“Anh Park đến rồi!” Thấy Park Joon Hyun đện Vương Tuân vui mừng khôn xiết.

Anh ta không hề do dự đi đến bên cạnh Park Joon Hyun: “Anh Park, cuối cùng anh cũng đến!”

“Là ai? Tên khốn đó là ai mà lấy tên tôi ra nói này nói nọ?” Park Joon Hyun tức giận măng.

Anh ta tuổi trẻ đây. tham vọng, từ khi ra mắt chưa bao giờ phải chịu một trận thất bại nào.

Thua Dương Tiêu đã khiến anh ta rất tức giận rôi, ai ngờ lại có người dùng tên của anh ta nói ra nói vào, thật sự cho rằng anh ta Park Joon Hyun không biêt tức giận hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play