Ông ta đâu dám chân chừ, lập tức lục tung tài khoản công chúng của tập đoàn Đề Hào, thầy tài khoản công chúng của tập đoàn Đề Hào đăng rõ tuyên bố đượn nghiệp trong nước nào dám họp tác với ông ta sẽ bị tập đoàn Đề Hào đè bẹp tứ phương.

Ngay sau đó, những cuộc điện thoại khác nhanh chóng ập đền.

“Ông chủ Lý, xin lỗi, sự hợp tác trước đây của chúng ta buộc phải chấm dứt. Chúng tôi không thể trêu chọc tập đoàn Đề Hào!”

“Ông chủ Lý, tuy tôi rất muốn hợp tác với ông, nhựng ông đã xúc phạm đến tập đoàn Đề Hào, chúng tôi không muốn làm cá trong chậu gặp nạn, tạm biệt!”

“Lý Hồ, con mẹ nhà ông, ông dám xúc phạm tập đoàn Đề Hào, ông bị điên hả? Biết gia tộc chúng tôi chủ yếu hợp tác với tập đoàn Đề Hào không, nều vì ông mà ảnh hưởng đến gia tộc chúng tôi, tôi con mẹ nó hỏi thăm mười tắm đời tổ tiên nhà ông!”

Lúc này, có ít nhất hàng chục cuộc điện thoại từ khắp nơi đồ về, đều là cuộc gọi của các doanh nhân giàu có trên khắp cả nước yêu cầu hủy hợp tác với Lý Hỗ.

“Làm sao… làm sao có thể như vậy?”

Vẻ mặt Lý Hồ vốn đang hồng hào giờ lại hoàn toàn mắt hết màu sắc.

Lảo đảo!

Ông ta lảo đảo suýt ngã xuống đắt.

Ông ta nhận lệnh của “Vương” trở về nước mở thị trườ ng châu báu trong nước, mọi thứ đã sẵn sàng, ai ngờ lúc này lại xảy ra sự có như vậy.

Xong đời! Bây giờ ông ta thực sự xong đời.

Tập đoàn Đề Hào là tập đoàn lớn nhất Thiên Phủ Chi Quốc, vừa ra lệnh, ai dám không tuân theo?

Lý Hỗ trợn to hai mắt nhìn Dương Tiêu, ông ta thật sự không thê tin được Dương Tiêu lại có thể điều động tập đoàn Đề Hào.

Dương Tiêu nhìn Lý Hỗ nói đùa dí dỏm: “Doanh nhân giàu có sô một dưới trướng của Vương đúng không?

Nhớ kỹ! Đây là Thiên Phủ Chi Quốc, tôi không quan tâm ông phát triển như thê nào ở Đông Nam Â, nhưng ở trong nước, là rồng phải nằm xuống, là hô cũng phải năm xuống cho tôi!”

“Hôm nay có người quen ở đây, tôi không muôn nhìn thây máu. Nêu không, doanh nhân giàu có nhất chó má gÌ, nếu ông là cánh tay phải đắc lực của Vương, tôi sẽ chặt đứt cánh tay phải của ông taI”

Khinh thường!

Khinh thường trắng trợn!

*GU, GẠU.

Bị Dương Tiêu trách mắng, vẻ mặt Lý Hỗ xấu xí, ông ta mở miệng chỉ vào Dương Tiêu nhưng không nói được gì.

Bị lu mờ, ông ta hoàn toàn bị lu mờ trước mặt Dương Tiêu.

Vương Tuấn cũng mở miệng, nhìn chằm chằm dáng vẻ của Dương Tiêu, tôn nghiêm của anh ta tan nát, trên mặt cũng không hề có chút kiêu ngạo nào.

Nhìn chằm chằm Lý Hồ, Dương Tiêu lại lạnh lùng nói: “Khắp dưới gâm tròi, đâu chẳng là đất của vua, người sống trên đât ây, ai ¡chẳng là thần dân của vua! Trụ sở của ông ở Đông Nam Á, cút về Đông Nam Á đi, trong nước không phải nơi mà ông có thể kiêu ngạo ngang ngược!”

Bị Dương Tiêu trách mắng, hai mắt Lý Hỗ cực kỳ đỏ, ông ta thật sự hận Dương Tiêu đến tận xương tủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play