“Đáng ghét!” Nhìn thấy bọn Vương Thu bị đưa đi, khuôn mặt già nua của Lý Hỗ trở nên lạnh lẽo.
Lúc này Vương Tuấn nhà vô địch hai lần choáng váng hỗn loạn cực hạn ngay tại chỗ, anh ta thực sự không biệt phải nói gì.
Anh ta vốn tưởng Dương Tiêu chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng hiện tại xem ra, năng lượng của Dương Tiêu đã vượt xa sức tưởng tượng của anh ta. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Tâm Niệm Em Đã Lâu3.
Ký Ức Độc Quyền4.
Lương Ngôn Tả Ý=====================================
Ừng ực! Ừng ực!
Vương Tuấn nuốt nước bọt nhìn Dương Tiêu mà cổ họng thấy chát.
Dương Tiêu nhìn thẳng Lý Hỗ: “Ông chủ Lỷ thấy thế nào, bất ngờ không?
Ngạc nhiên không? Thật ra, ông không thích hợp phát. triển trong nước, ông vẫn nên về Đông Nam Á, thành thật ở lại đó đi!”
“Cậu cho rằng cậu ngồi tít trên cao hả? Không! Trên thực tê, cậu ở trước mặt tôi chăng là cái thá gì!”
Bị Dương Tiêu chế giễu, vẻ mặt Lý Hồ càng tái nhọt hơn.
Ông ta là truyền kỳ kinh doanh ở Đông Nam Ä, nhưng không ngờ lần này tham gia cuộc thi vua đánh cược đá lại bị bại trong tay Dương Tiêu.
“Ha! Người vai dưới, tôi khuyên cậu, đừng kiêu ngạo như vậy! Trong mắt tôi, cậu chỉ là ch ngôi đáy giêng. Tuy không lấy được danh hiệu vua đánh cược đá, nhưng thế thì sao?. Tôi có thể đập † tiền, thanh thế có thể được tạo ra bằng tiền.” Lý Hồ chế nhạo.
Dương Tiêu nói đùa dí dỏm: “Người xưa thường nói, chính nghĩa thì được ủng hộ, không chính nghĩa không.
người giúp. Ông cảm thây công việc kinh doanh của mình sẽ phát triển được ở trong nước?”
“Cậu… cậu có ý gì?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười mê hoặc của Dương Tiêu, trong lòng Lý Hồ có dự cảm không lành.
Dương Tiêu mỉm cười, anh cầm lấy tờ ghi chép giao dịch chuyển tiền, nhìn về phía mây chục nghìn người có mặt tại hiện trường: “Mọi người, đậy là bản kê khai chỉ tiết Lý Hồ câu kệt với trọng tài và giám khảo. À đúng rồi, phóng viên hiện trường đang ở đâu vậy? Mau đến chụp ảnh về còn có tư liệu đưa ra ánh sáng!”
“Kê khai chỉ tiết? Quá tốt!”
Trong nháy mắt, nghe Dương Tiêu nói vậy nhóm phóng viên nhanh chóng tiến lên, họ cầm máy ảnh bám tách tách liên tục, điên cuông chụp ảnh một lúc.
Một khi loại thông tin này được đưa ra ánh sáng, sẽ có trăm lợi vô hại với họ.
“Nực cười!” Lý Hỗ khinh thường.
Chụp ảnh thì thế nào?
Thật sự cho rằng có thể đưa những tin tức này ra ánh sáng?
Cùng lắm là ông ta sẽ chỉ nhiều tiền hơn, mua tất cả những tờ báo và phương tiện truyền thông này.
Muốn đưa ra ánh sáng? Không có cửa đâu!
Tỉnh tinhI Ngay sau đó, Lý Hỗ nhận được điện thoại.
“Lý tông, xảy ra chuyện lớn, ông mau xem tin tức do tài khoản công chúng của tập đoàn Đề Hào tung ra, xong rồi, chúng ta kết thúc rồi!”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của thư ký, mặt Lý Hồ run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT