Edit: Gấu Gầy

Chương 91

Gia Ninh năm thứ mười bảy thật sự không phải là một năm tốt, nhưng lại là một năm quan trọng không ai có thể phủ nhận. Cho dù là gian lận khoa cử, hay nạn lụt Giang Nam, đều đã quét sạch vết nhơ của triều đình, bước qua hỗn loạn. Hiện giờ chỉ còn chuyện quân Đế gia vẫn chưa giải quyết, cho nên thọ yến của Thái hậu lần này đã dời đi sự chú ý của mọi người, Gia Ninh Đế thậm chí còn chỉ định mở yến hội ở bên ngoài điện Nhân Đức, nơi chỉ mở vào ngày tế bái năm mới.

Không giống những lần trước, ý nghĩa đặc biệt của thọ yến lần này làm cho thân phận của khách mời thêm cao quý và quan trọng. Các vương công quý tộc, hoàng thất tông thân, đại quan triều đình, ai cũng mặc triều phục, đưa đích thê đi cùng. Xe ngựa của của các phủ từ từ sáng sớm đã đỗ hết nửa con phố ngoài cổng Trùng Dương, yến tiệc bên ngoài điện Nhân Đức vô cùng đông đúc, còn long trọng náo nhiệt hơn cả yến tiệc chiêu đãi bá quan lúc mừng năm mới của Gia Ninh Đế.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, toàn bộ hoàng cung đều phủ đầy tuyết trắng mênh mông, sáng sớm, các thái giám quét dọn khu đất trống bên ngoài điện Nhân Đức sạch sẽ, đèn lồng treo cao, ai cũng vui vẻ.

Thềm đá bên ngoài điện Nhân Đức bày trí ngự đài minh hoàng, trên ngự đài xếp hai chiếc ghế long phượng song song. Xuống một bậc, bên trái phía dưới Thiên tử là vị trí của Thái tử, tiếp theo đó là các thân vương hoàng tử; bên phải phía dưới Thái hậu là vị trí của phi tần công chúa. Thềm đá dưới quảng trường, xếp mười mấy chiếc bàn rất dài, là chỗ ngồi của công hầu đại thần và đích thê.

Giữa quảng trường dựng một sân khấu, phía trên đã có đào kép nổi danh lả lướt í a vung vẩy áo dài hát hí khúc. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Thái hậu, trên sân khấu không thể nào thiếu được màn trình diễn Bát Tinh Mừng Thọ.

Lúc này, ngoại trừ Hoàng đế, Thái hậu và Thái tử, đã không còn ghế trống.

Bên ngoài cửa lớn đóng chặt của Chiêu Nhân điện, Hàn Diệp mặc hoàng phục màu vàng nhạt của Thái tử, lặng lẽ đứng yên. Tiểu thái giám đi theo bên cạnh nghe thấy tiếng hí khúc như ẩn như hiện từ điện Nhân Đức cách đó không xa, lòng cứ bồn chồn không biết phải làm sao.

Thọ yến của Thái hậu sắp bắt đầu rồi, Thái tử còn đứng bên ngoài cung điện lúc Tiên đế băng hà làm gì kia chứ!

Hàn Diệp đứng một lúc lâu, đột nhiên xoay người bước tới điện Nhân Đức, áo choàng đen tuyền trên vai vuốt nhẹ tuyết rơi.

Thái tử ngồi vào chỗ, miễn cho bá quan hành lễ. Y nhìn xuống thềm đá, Nhậm An Lạc một thân triều phục đỏ thẫm Thượng tướng nhất phẩm, khí phách uy nghiêm. Ôn Sóc bưng một bình rượu chạy đến cạnh nàng, nháy mắt mỉm cười, ánh mắt Nhậm An Lạc tràn đầy ấm áp, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp. Ánh mắt của y dừng lại trên người Lạc Minh Tây đang ngồi tao nhã an tĩnh ở giữa các thế gia công hầu một lúc, sau đó cầm chén rượu trên bàn chậm rãi thưởng thức, khuôn mặt trầm tĩnh.

Nhìn ghế trống trên ngự đài, chúng thần dần dần có chút hồ nghi, đã đến giờ rồi, Thái hậu và Bệ hạ sao còn chưa xuất hiện?

Bên ngoài Từ An điện, Gia Ninh Đế trầm mắt quát hỏi Viện chính thái y viện bị triệu vào cung từ sáng sớm: "Phượng thể Thái hậu thế nào rồi?"

Phương Giản Chi hành lễ đáp: "Bệ hạ, bệnh Thái hậu nương nương không bị bệnh, chỉ là nhất thời tức giận dẫn đến hôn mê, tinh thần không ổn định, thần đã cho nương nương uống một chén thuốc dưỡng thần, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn. Chỉ là thọ yến hôm nay quá mức huyên náo, nương nương không nên.."

Lúc Phương Giản Chi trả lời rất lo sợ bất an, khắp chốn mừng vui ngày đại thọ, Thái hậu lại không thể tham dự yến tiệc, thực sự không phải điềm tốt. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Thái hậu đã được Tô ma ma đỡ tay bước ra.

Gia Ninh Đế nhíu mày, lập tức lên trước đón: "Mẫu hậu, người nên tĩnh dưỡng nhiều hơn, yến tiệc không đi cũng được."

"Càn quấy, đây là thọ yến của ai gia, tông thân tề tụ, bá quan bái kiến, nếu ai gia không đến, uy tín Hoàng gia ở đâu?"

Thái hậu đầu đội mũ phượng, triều phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng bay lượn, tôn lên vẻ mặt vô cùng uy nghi.

Bà liếc mắt nhìn Tô ma ma một cái: "Ngay cả ngươi cũng không biết làm việc, một chút bệnh nhẹ cũng kinh động Bệ hạ."

Tô ma ma lo sợ bất an, Gia Ninh Đế thấy thần sắc bà khác thường, trầm giọng hỏi: "Tô ma ma, gần đây thân thể Thái hậu vẫn luôn an khang, sao lại đột nhiên nổi giận ngất xỉu, chẳng lẽ cung nhân trong Từ An điện hầu hạ không ổn?"

Tô ma ma vừa định lên tiếng liền bị Thái hậu cắt ngang: "Được rồi, chuyện này chờ xong thọ yến rồi nói tiếp. Hoàng đế, chắc hẳn các đại thần đang nóng lòng chờ, chúng ta đi thôi."

Nói xong vịn tay Tô ma ma lập tức đi về hướng điện Nhân Đức.

Gia Ninh Đế cảm thấy kỳ lạ, nhưng không muốn phật ý Thái hậu trong thọ yến hôm nay của bà, chỉ đành đuổi theo.

Gia Ninh Đế và Thái hậu xuất hiện trong trang phục lộng lẫy khiến cho ánh mắt nghi ngờ của mọi người biến mất, sau đó là một màn thỉnh an tới tấp, Thái hậu và Gia Ninh Đế ngồi trên ngự đài, cùng chúng thần thưởng thức hí khúc.

Lúc này, Bát Tinh Mừng Thọ đã đến hồi cuối, một đám người diễn kịch tề tụ trên đài thỉnh an, không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Trong cung đã lâu không có náo nhiệt như vậy, sau khi Gia Ninh Đế khen thưởng những người diễn kịch liền cao giọng nói: "Hôm nay là đại thọ của Thái hậu, trẫm thật cao hứng, đây là Đông Phúc Ban nổi danh nhất kinh thành, nghe nói ngày thường rất khó mời, hôm nay trẫm vì các vị ái khanh mượn hoa hiến Phật, các khanh muốn nghe gì, cứ nói đừng ngại!"

Gia Ninh Đế uy nghiêm quen rồi, hiếm khi bình dị gần gũi như vậy, làm cho các đại thần ngây ngốc, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ xem nên đề xuất hí khúc gì để không phạm sai lầm mà hùa theo thánh ý.

Gia Ninh Đế là một Hoàng đế mạnh mẽ uy phong, tất nhiên không có kiên nhẫn nhìn các đại thần suy tư khổ não, liếc mắt nhìn xuống bên dưới, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt chào hỏi của Nhậm An Lạc, vung tay lên: "Nhậm khanh, khanh đến từ Tấn Nam, chọn vài vở kịch hay nghe thử xem."

Khuôn mặt tươi cười của Thái hậu chợt cứng đờ, bàn tay đang cầm Phật châu cũng khựng lại, ánh mắt khó đoán.

Các đại thần nhìn về phía Nhậm An Lạc, thấy nàng không chút hoang mang đứng dậy, chắp tay với Gia Ninh Đế, cười vang nói: "Bệ hạ từng chinh chiến sa trường, vi thần cũng là võ tướng, chi bằng hát một khúc về các binh sĩ trên sa trường đi, Bệ hạ cảm thấy được không?"

Các đại thần lòng thầm than thở, Nhậm An Lạc này quả thật là kẻ lỗ mãng, chuyện quân Đế gia khiến cho Hoàng gia vô cùng khó chịu, ngươi còn ngang nhiên muốn nghe võ kịch?

Quả nhiên, Gia Ninh Đế thu lại ý cười, cũng không phản đối, chỉ nhìn lên sân khấu thản nhiên nói: "Theo đề xuất của Nhậm khanh, hát một khúc về các binh sĩ trên sa trường đi."

An Ninh ngồi sau Tề phi, nét mặt đăm chiêu, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc không chớp mắt.

Trên sân khấu tức khắc vang lên tiếng quân mã, sắc mặt Hoàng đế và Thái hậu uy nghiêm, không khí đột nhiên trầm xuống. Chúng thần run rẩy, nơm nớp lo sợ nghe kịch, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhậm An Lạc đang vô cùng hăng say thưởng thức, thở dài một tiếng "lỗ mãng", quả thực khóc không ra nước mắt.

Mãi cho đến nửa nén hương sau, ngay cả tiểu sinh thanh y trên sân khấu cũng cảm giác được tầm mắt bốn phương đang hướng về đây quá mức quỷ dị, vở kịch cuối cùng cũng kết thúc. Lúc này Gia Ninh Đế vô cùng quyết đoán, lập tức cho đám người xui xẻo này lui xuống.

Quảng trường yên tĩnh trở lại, lúc này Gia Ninh Đế mới lên tiếng.

"Các khanh, hôm nay là đại thọ của Thái hậu, lại sắp đến Tết, trẫm muốn đại xá thiên hạ, ban ân điển cho vạn dân."

"Chúng thần cung chúc Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Chúng thần đứng dậy, hành lễ ca tụng công đức.

Âm thanh vang vọng bên ngoài điện Nhân Đức rộng lớn, gần như khắp hoàng thành đều có thể nghe được.

Trong Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân thay một bộ váy cung đình đỏ thắm, trâm cài lưu ly quý giá tinh xảo trên đầu nhẹ nhàng dao động, ngang hông đeo phượng bội mấy ngày trước trong cung đưa tới, đang vẽ mày trước bàn trang điểm.

"Tâm Vũ."

Nàng gọi một tiếng, thị nữ Tâm Vũ từ ngoài phòng đi vào.

"Lấy cho ta áo khoác lông hồ ly Bệ hạ ban thưởng tới đây, chúng ta nên đến điện Nhân Đức rồi."

Tâm Vũ đứng ở phía sau, không làm theo lời nàng nói, trái lại cầm lấy lược gỗ trên bàn, tỉ mỉ chải mái tóc dài giúp Đế Thừa Ân.

"Tâm Vũ!"

Đế Thừa Ân nhíu mày, định đứng dậy, một đôi tay lại đè trên vai nàng. Đôi tay này rất quen thuộc, ngày thường chải tóc, sửa sang y phục, làm bạn với nàng suốt mười năm. Nàng không thể ngờ đôi tay mềm yếu không xương này khi ấn nàng xuống, lại có lực đến vậy.

"Tiểu thư, người vẫn nên không đến thì tốt hơn."

Tâm Vũ nhẹ nhàng gỡ trang sức trên đầu nàng xuống, lần lượt đặt từng thứ trở lại trên bàn trang điểm.

Bên ngoài Nguyên Thủy các không biết từ khi nào đã trở nên yên tĩnh vắng lặng, không chút tiếng động.

Đế Thừa Ân đột nhiên ngước mắt lên, trong gương phản chiếu nét mặt của Tâm Vũ, không còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ thường ngày, ánh mắt hiện lên sự cương nghị lạnh lùng nàng chưa từng thấy qua.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Đế Thừa Ân run lên nhè nhẹ, dường như cảm giác được mọi chuyện sắp bày ra trước mắt.

"Công tử bảo ta chuyển lời tới người, ngài ấy nói kể từ hôm nay, thoả thuận với người sẽ không còn nữa. Từ nay về sau, người được tự do."

Trâm phượng trong tay Đế Thừa n rơi xuống đất, nàng khó tin nhìn Tâm Vũ trong gương, đôi tay siết chặt làn váy, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

"Tâm Vũ, ngươi ở bên cạnh ta mười năm, ta đối với ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?"

Từ khi nàng bị đưa vào Thái Sơn, bên người chỉ có mỗi một nha hoàn này, cho tới bây giờ mới biết, người tín nhiệm nhất cuối cùng lại là mật thám ẩn giấu kĩ càng nhất.

"Tiểu thư đối xử với ta rất tốt."

Vẻ mặt của Tâm Vũ không hề thay đổi: "Chỉ là mạng của nô tỳ được công tử cứu về trong đống người chết ở Tấn Nam."

"Đế Tử Nguyên thật sự là ai? Có phải nàng còn sống không?"

Đế Thừa Ân nghe thấy âm thanh run rẩy lạnh lẽo của chính mình.

"Tiểu thư không phải đã đoán ra rồi sao, cần gì phải hỏi lại chứ?"

Tâm Vũ thấp giọng đáp.

"Hay cho Lạc Minh Tây, hay cho Đế Tử Nguyên!"

Đế Thừa Ân cất tiếng cười to, nàng đột nhiên xoay người, bắt lấy cổ tay Tâm Vũ, ánh mắt bi thương không tả nổi: "Hay, hay lắm! Một đám các ngươi rất hay, thật sự rất hay! Ta làm kẻ ngốc mười năm, kẻ ngốc mười năm!"

Bên trong Nguyên Thủy các, chỉ còn nghe tiếng uất hận bi thương của Đế Thừa Ân.

Cùng lúc đó, Viện chính thái y viện vừa mới thay y phục chuẩn bị tham gia thọ yến của Thái hậu thì bị cung nữ Hoa Dương các hoảng loạn ngăn lại ở Ngự hoa viên.

Tiểu cung nữ thấy hắn, giống như gặp cứu tinh, liên tục dập đầu: "Phương đại nhân, Chiêu Nghi nương nương nhà ta sắp sinh, các đại nhân ở thái y viện đều đến chúc thọ Thái hậu nương nương ở điện Nhân Đức, không còn ai hết, nếu không tìm được người, nương nương nhà ta sợ là sắp không xong rồi!"

Phương Giản Chi kinh sợ, vốn dĩ phi tần chờ sinh trong cung đều sẽ có thái y chuyên môn túc trực, để đề phòng rủi ro. Nào ngờ vì Trung Nghĩa Hầu phủ xuống dốc, nên thái y phụ trách trông coi Cổ Chiêu Nghi liền hoàn toàn bỏ mặc, ngay lúc này còn đến thọ yến của Thái hậu.

Dù sao cũng là huyết mạch Hoàng gia, không phải chuyện nhỏ, Phương thái y liên tục phất tay: "Đi, mau đến Hoa Dương các."

Tiểu cung nữ gặp được người đáng tin cậy, vội vàng đứng dậy, dẫn Phương Giản Chi đến Hoa Dương các.

Trong Hoa Dương các, khuôn mặt Cổ Chiêu Nghi gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, tay đặt trên bụng, trên giường thấm ra vài vết máu. Thái giám cung nữ trong phòng hoảng hốt vây quanh nàng, sợ hãi đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

Phương Giản Chi đi vào, vừa thấy Cổ Chiêu Nghi trên giường, sắc mặt lập tức trắng bệch, thế này, sợ là biểu hiện khó sinh!

Cổ Chiêu Nghi thấy hắn, đáy mắt chợt lóe lên một tia hy vọng.

Phương Giản Chi vội vàng tiến lên bắt mạch cho Cổ Chiêu Nghi, tay thăm dò, trong lòng chùng xuống: "Nương nương, sợ là mạch tượng bất ổn, phải nhanh bẩm báo cho Bệ hạ, để Bệ hạ định đoạt là giữ.."

"Không, không còn kịp rồi..."

Cổ Chiêu Nghi gắt gao bắt lấy tay áo Phương Giản Chi, bàn tay khô quắt nắm chặt hiện ra màu xanh tím, giọng nói đứt quãng: "Phương lão đại nhân, giữ đứa bé, nhất định, nhất định phải giúp bổn cung giữ được đứa bé!"

Cổ Chiêu Nghi vẫn còn tuổi xuân xanh, nửa năm trước vẫn là người trong lòng của Hoàng đế, được sủng ái vô cùng. Nào biết thế sự khó lường, mới hơn nửa năm đã đến nông nỗi này.

Phương Giản Chi nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của nàng, biết thời gian vô cùng cấp bách, lập tức phất tay về phía sau.

"Mau đi đun nước nóng, gọi bà đỡ tới đây, lấy nhân sâm kéo dài tính mạng cho nương nương."

Phương Giản Chi phân phó đâu vào đấy, quay đầu nói với Cổ Chiêu Nghi: "Nương nương yên tâm, bây giờ lão thần đi sắc thuốc, nhất định dốc hết toàn lực giữ lại long thai trong bụng nương nương!"

Cổ Chiêu Nghi gật đầu, nước mắt tuôn tràn, buông lỏng tay áo Phương Giản Chi.

Bên ngoài điện Nhân Đức, Thái hậu tươi cười nét mặt hiền từ, đoan trang uy nghi, lấy danh nghĩa đại thọ ban ân Tam công*, hậu thưởng chúng thần, giành được một tràng khen ngợi tâng bốc.

Bà mỉm cười giao quyền phát biểu cho Gia Ninh Đế, Gia Ninh Đế không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, dưới thềm đá nhất thời yên lặng.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Gia Ninh Đế đứng lên.

"Các khanh."

Gia Ninh Đế dừng một chút: "Trẫm biết chuyện phó tướng Chung Hải ở núi Thanh Nam kêu oan cho quân Đế gia trên Kim Loan điện tháng trước khiến các khanh nặng lòng, trẫm cũng đau đớn vô cùng, hôm nay tại thọ yến này, trẫm sẽ trả các khanh chân tướng. Đại Lý Tự khanh Hoàng Phổ đâu?"

Hoàng Phổ từ chỗ ngồi bước ra, đi tới chính giữa, quỳ xuống: "Có thần."

"Khanh thẩm án hơn một tháng, nội tình thật sự trong chuyện này chắc hẳn đã hỏi rõ, khanh nói cho mọi người biết, rốt cuộc chân tướng là thế nào."

Hoàng Phổ ngẩng đầu, dừng lại một chút, cao giọng nói: "Bẩm Bệ hạ, tướng sĩ thành Thanh Nam khai quật núi Thanh Nam, chứng thực trên thi thể một nửa quân Đế gia quả thật có mũi tên Đại Tĩnh ta. Trung Nghĩa Hầu ở trên công đường thú nhận mười năm trước hắn nhận nhầm tin giả, cho rằng kỵ binh Bắc Tần công thành, nên mới đêm khuya giết chết quân Đế gia tại núi Thanh Nam, tội này hắn nguyện một mình gánh chịu."

"Còn chuyện gì khác nữa không...?"

"Thần vô năng, ngoại trừ chuyện này, chưa tra ra được ẩn tình."

"Không trách hoàng khanh, chuyện này đã qua mười năm, vốn là án cũ, hiện giờ cái chết của quân Đế gia cũng coi như tìm ra chân tướng, chuyện Đế gia cuối cùng đã kết thúc. Truyền ý chỉ của trẫm, vì sai lầm của một mình Trung Nghĩa Hầu khiến cho tướng sĩ Đại Tĩnh chết thảm, ba ngày sau xử trảm, một vạn tướng sĩ không biết nguyên do, ngộ sát đồng bào kia, trẫm đặc xá vô tội."

Gia Ninh Đế thở dài một tiếng, thần sắc nặng nề: "Tám vạn tướng sĩ chôn xương trên núi Thanh Nam không phải là điều trẫm mong muốn, trẫm cũng đồng cảm với nỗi đau của dân chúng Tấn Nam, từ hôm nay, trẫm sẽ miễn thuế mười năm cho Tấn Nam, để thể hiện hoàng ân!"

Một đại án 'long trời lở đất' mà chỉ hời hợt quyết định xử trảm Trung Nghĩa Hầu, để mọi chuyện kết thúc nhẹ nhàng như vậy? Chúng thần tuy có nghi ngờ, nhưng bằng chứng xác thực đã ở ngay trước mắt nên cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành đồng thanh hô lên ba lần 'vạn tuế' cảm tạ hoàng ân mênh mông.

Nhậm An Lạc rũ mắt, bàn tay đặt trên đầu gối không biết từ khi nào đã gắt gao nắm chặt.

Tám vạn mạng người, trăm năm vinh nhục của Đế gia, cả thành đau thương mười năm.. thế mà bây giờ, chỉ một tên Trung Nghĩa Hầu nhỏ nhoi, và bố thí mười năm thuế má chính là công đạo mà ngươi trả cho dân chúng Tấn Nam!

Hàn Trọng Viễn, ngươi có tư cách gì làm chủ thiên hạ, chúa tể vạn dân!

Gia Ninh Đế trở lại ngự toạ, ánh mắt uy nghiêm: "Năm đó Tĩnh An Hầu làm ra chuyện sai lầm, hiện giờ mỗi khi nhớ lại, trẫm cũng rất đau lòng, nhưng nghĩa cử gia chủ Đế gia nhường ngôi thiên hạ trẫm vẫn luôn khắc ghi. Hôm nay, trẫm có một hỉ sự muốn tuyên bố."

Hắn phất tay với Triệu Phúc bên cạnh: "Cho nàng lên điện."

Triệu Phúc ngầm hiểu, cất giọng chói tai vang vọng khắp điện Nhân Đức.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

..........

An Ninh nhìn xuống bậc thềm đá, nét mặt có chút bất an. Hàn Diệp từ đầu đến cuối rũ mắt, không có động tĩnh.

Chúng thần trong lòng ngầm hiểu, tám phần là Đế tiểu thư khấu tạ hoàng ân, sau khi bái thọ xong Bệ hạ sẽ tứ hôn.

Nào ngờ, ân thanh của Triệu Phúc vang lên ở ngoài điện, vẫn không nhìn thấy Đế tiểu thư từ bậc thềm đá đi lên. Chúng thần trố mắt nhìn nhau, vào lúc này, chắc sẽ không xảy ra chuyện xấu gì chứ..

Sắc mặt Thái hậu và Gia Ninh Đế càng lúc càng trầm, Triệu Phúc lo lắng trong lòng, lau mồ hôi lạnh, lại ngẩng đầu dùng sức.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến!"

Trên chỗ ngồi của bá quan, có người không hề báo trước mà đứng lên.

Lúc này mọi thanh âm đều yên tĩnh lại, một chút động tĩnh cũng sẽ khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào. Chúng thần ngước mắt, thoáng nhìn thấy người nọ, ai nấy đều có chút dở khóc dở cười. Cô nương ngốc này chẳng lẽ không muốn Thái tử được tứ hôn, nên không biết sống chết mà chạy ra phá rối trong thọ yến của Thái hậu đó chứ!

Nhậm An Lạc bước ra từ bàn tiệc của vương công nhất phẩm, triều phục đỏ thẫm, khuôn mặt nghiêm nghị, từng bước đi đến thềm đá giữa quảng trường.

Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu, nhìn Gia Ninh Đế, cất tiếng lanh lảnh, xông thẳng lên trời.

"Thần Đế Tử Nguyên, bái kiến Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

_____

Chú thích:

*Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play