Edit: Gấu Gầy
Chương 71
Nơi này là một sơn cốc, núi cao vây quanh bốn phía, cách mấy trăm thước mới có một hang động có thể leo lên vách núi ra khỏi cốc, bên ngoài cửa động chướng khí dày đặc, ẩn trong ánh nắng chói chang như thiêu đốt.
Nhậm An Lạc đứng ở cửa động chỉ đủ rộng cho một người, thở dài nửa ngày, ức chế trở về cốc.
Ây da, cũng không biết cô nương ngốc Uyển Thư kia khi nào mới tìm được nơi này. Hiện giờ đừng nói vượt qua cửa động, chút nội lực còn lại trong người nàng có thể dùng kiếm được hay không cũng là một vấn đề.
Dòng suối róc rách trong suốt thấy đáy, trời đã vào cuối thu, lá phong rơi đầy đất, nhưng Nhậm An Lạc đang rũ mắt giẫm đạp lung tung hoàn toàn không có tâm tình nhìn ngắm mấy thứ không ăn được này, nàng đẩy cửa trúc ra, tựa vào bên cửa, nhìn người đang nằm trên giường, đôi mắt không chớp.
Khuôn mặt ngày thường ôn hoà tuấn tú của Hàn Diệp đã trở nên tái nhợt trong suốt, môi khô khốc, vết máu trên y phục đọng thành màu đỏ sậm rất doạ người, hai tay vô lực rũ xuống, không có một chút sức sống, giống như một người đã chết.
Nàng và Hàn Diệp cùng rơi xuống sông, mơ mơ màng màng theo dòng nước rơi vào sơn cốc này, hiện giờ ngoại trừ cái cửa động kia, căn bản không tìm được lối thoát nào khác.
Sao nàng có thể làm vụ mua bán lỗ vốn này chứ, ma xua quỷ khiến thế nào lại nhảy xuống vách núi Hoá Duyên theo Hàn Diệp, đây là vực sâu vạn trượng kia mà!
Nhậm An Lạc dám đánh cược, nếu lúc đó nàng có chút đầu óc thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện dại dột như vậy, bị nhốt cùng một người sắp chết thì thôi đi, ngay cả công lực cũng mất đi bảy tám phần.
Trong cốc có chút thảo dược, nhưng chỉ có thể cầm máu, Hàn Diệp nội thương quá nặng, Nhậm An Lạc tốn một ngày một đêm, hao hết tu vi nửa đời mới giữ
được mạng sống của y, thế nhưng Hàn Diệp vẫn không tỉnh lại.
Hai ngày nay, nàng chưa từng chợp mắt, nàng không dám ngủ, sợ ngủ rồi thì một chút hơi thở cuối cùng trong lồng ngực Hàn Diệp cũng không còn, chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Hàn Diệp đẩy nàng ra chặn nhát kiếm kia sẽ hiện lên.
Thanh kiếm kia xuyên qua phổi, suýt chút nữa, Hàn Diệp đã chết ngay tại chỗ.
Việc này quá tàn khốc, nàng không thể chấp nhận được. Thật ra, không phải nàng không thể chấp nhận cái chết của Hàn Diệp, mà là không thể đứng nhìn Hàn Diệp mất mạng vì nàng.
Ở một nơi quỷ quái như thế này, im hơi lặng tiếng mà chết đi.
Bàn tay trên giường động đậy, ánh mắt Nhậm An Lạc chợt loé lên, nàng bước nhanh đến trước giường, chạm vào bàn tay lạnh băng bất thường của Hàn Diệp, trên mặt hiện lên ửng hồng không bình thường, vội vàng sờ trán Hàn Diệp, vén xiêm y của y lên, thấy trên ngực có vết đỏ sậm, nhíu mày lại.
Trăm phòng vạn phòng, nhưng vết thương vẫn bị nhiễm lạnh, nếu cứ tiếp tục như thế, Hàn Diệp sẽ không qua khỏi đêm nay.
Người trên giường hơi thở yếu ớt như ánh nến, Nhậm An Lạc ổn định đôi tay đang run rẩy, lập tức đỡ Hàn Diệp dậy, ôm y vào trong lòng, áp bàn tay vào tim y, không ngừng truyền nội lực vào người y.
Bỏ đi, dù sao cũng đã mất đi bảy tám phần nội lực, giữ lại cũng không thể làm cơm ăn. Khoé miệng Nhậm An Lạc hơi đắng, chấp nhận số mệnh tự an ủi chính mình.
Sau hai canh giờ, cảm thấy thân thể người trong lòng dần ấm lên, hơi thở cũng bình thường trở lại, Nhậm An Lạc thần sắc mệt mỏi, thu tay về, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sắc trời đã tối, nàng lau vội mồ hôi trên trán, đi ra ngoài tìm một ít quả dại, trở lại bên giường trông coi Hàn Diệp.
Cắn một miếng trái cây, giòn vang, phòng trúc yên tĩnh một hồi lâu, chợt vang lên giọng nói mệt mỏi bất bình của Nhậm An Lạc.
"Hàn Diệp, kiếp trước ta nhất định đã nợ ngươi cả một núi vàng núi bạc, cho nên kiếp này mới phải gặp ngươi!"
Ánh nắng ban mai mờ nhạt, sơn cốc tối tăm lại chào đón một ngày mới.
Nhậm An Lạc chống cằm, đầu gật gật như gà con mổ thóc, mỗi lần sắp mê man đều lập tức bừng tỉnh lại, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Diệp...
Ơ, nàng trợn mắt, giật mình. Hàn Diệp không biết tỉnh lại từ khi nào, nửa dựa vào giường lẳng lặng nhìn nàng.
Sắc mặt y có chút hồng hào, trong mắt có thần thái và sức sống.
Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, đột nhiên đứng dậy, tiến đến gần sát trước mặt Hàn Diệp, hô hấp Của Hàn Diệp chậm lại.
Nàng đưa tay sờ soạng trên mặt và trán Hàn Diệp mấy lần, dưới ánh mắt không thể tin được của Hàn Diệp, nàng mở áo của y ra, nhìn miệng vết thương một cái, gật gật đầu: "Xem ra đã giữ được mạng rồi, không chết được."
Sau đó đẩy Hàn Diệp ra, ngã xuống nửa giường còn trống, nhắm mắt ngủ say.
Toàn bộ quá trình, Hàn Diệp ngay cả mắt cũng chưa kịp chớp đã tuyên bố kết thúc, y rũ mắt nhìn Nhậm An Lạc đang say sưa ngủ, khóe môi mím lại chợt nở nụ cười.
Hàn Diệp bỏ qua vết thương, cầm cổ tay Nhậm An Lạc kéo nàng vào trong, nhưng ngay khi chạm vào lại đột nhiên giật mình, vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ phức tạp.
Mạch đập yếu ớt phân tán, nội lực hùng hậu thường ngày không còn nữa, một thân công lực của Nhậm An Lạc gần như mất sạch!
Y rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm nữ tử hồn nhiên không biết thế sự, ánh mắt tối sầm lại, thở dài.
Mặt trời mọc rồi lặn, mãi đến chạng vạng, Nhậm An Lạc mới tỉnh lại. Trong lúc khôi phục lại sự tỉnh táo, nàng chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời, cảm giác thoải mái như được sống lại một lần nữa.
Có tiếng sột soạt bên ngoài phòng trúc, nhớ tới cảnh tượng trước khi ngủ, Nhậm An Lạc đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trên khoảng đất trống ngoài phòng có một đống lửa, Hàn Diệp dựa vào gốc cây, đang nướng một con thỏ, tinh thần rất tốt nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt yếu ớt, Nhậm An Lạc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ thật không uổng phí nội lực của nàng, đã trả sạch sẽ món nợ oan gia này.
"Mạng của Hoàng gia đúng là quý giá, ngươi đã giày vò bản thân thành bộ dạng này rồi, vậy mà Diêm Vương vẫn không dám nhận."
Nhậm An Lạc lạnh mặt, khoanh tay dựa vào trước cửa.
Hàn Diệp nghe thấy âm thanh bất mãn của nàng, ngước mắt nhìn về phía nàng nở nụ cười, dung nhan như ngọc: "Có nàng ở bên này kéo ta lại, đừng nói Diêm Vương, sợ là Phật tổ cũng không dám nhận."
Nhậm An Lạc phá lệ không cãi lại, chỉ nói: "Ăn nhanh rồi mau đi vào, ta không muốn lại phải trông coi thêm mấy ngày nữa đâu."
Hàn Diệp buông con thỏ trong tay xuống, đột nhiên mở miệng: "An Lạc, lại đây."
Tiếng gọi này mang theo dư vị rất sâu sắc, Nhậm An Lạc sửng sốt, quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đang nhìn sang của Hàn Diệp.
Hàn Diệp vỗ vỗ đám cỏ bên cạnh, sau đó chỉ chỉ lên trời: "Lại đây, ngắm sao."
Loại thủ đoạn lừa gạt tiểu cô nương này cũng dám dùng trên người nàng, Nhậm An Lạc bĩu môi, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại bước tới bên cạnh Hàn Diệp, không có chí khí đặt mông ngồi xuống.
Bởi vì bốn phía sơn cốc là núi cao vây quanh, trống trãi mà an tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên ánh sao lấp lánh, bầu trời đặc biệt trong lành bình yên.
"Trong cung chưa từng có trời đêm thế này, cũng không nhìn thấy được phong cảnh như vậy."
Trong lời nói của Hàn Diệp có chút buồn bã.
"Trong núi lớn Tấn Nam cũng không có."
Nhậm An Lạc ngả ra sau, dựa vào thân cây.
Gió đêm đột nhiên thổi qua, tay áo của Hàn Diệp quấn lấy góc váy của nàng.
Vẻ mặt hai người bình tĩnh, như thể trận chiến sinh tử 'chấn động lòng người' kia đã là kí ức xa xôi.
Nàng không hề chất vấn Hàn Diệp vì sao lại đỡ kiếm chặn chưởng cho nàng, Hàn Diệp cũng chưa từng mở miệng hỏi nàng mất hết nội lực như thế có hối hận không, nhưng đáng hay không?
Kỳ thật đối với hai người họ, có rất nhiều chuyện, từ lâu đã không cần phải nói thành lời.
Hai người lặng đi một lúc, Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng suối chảy róc rách, mơ hồ còn có vài tiếng chim hót, lá phong rơi xuống lướt nhẹ qua thái dương, mềm mại thơm ngát.
"An Lạc, còn sống thật là tốt."
Giọng nói của Hàn Diệp vừa gần vừa xa, rơi vào tai nàng.
Nhậm An Lạc hiện lên ý cười trên khoé môi: "Đúng vậy a, còn sống thật là tốt."
Nàng biết những lời mà Hàn Diệp không nói ra.... có thể còn sống, cùng với nàng, thật tốt.
Ta cũng như thế, Hàn Diệp.
_____