Edit: Gấu Gầy
Chương 68
Một bóng người lướt qua đỉnh núi, lão giả mặc áo bào màu xanh thẳm lập tức xuất hiện trên một tảng đá bên ngoài chùa, mặt mày sắc bén như chim ưng, tướng mạo cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, chưởng môn phái Thanh Thành và lão giả này có vài phần giống nhau, hiển nhiên người tới chính là lão tổ phái Thanh Thành Ngô Chinh.
Mấy vị chưởng môn đang ảm đạm đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngay cả Nhậm An Lạc và Hàn Diệp cũng như thế.
Bóng người vừa rồi lướt qua đỉnh núi không để lại dấu vết, không cảm nhận được một chút nội lực chuyển động, ngay cả những người đứng cách đó không xa cũng nhìn không nhìn ra khí tức, bình thường đạt tới cảnh giới như thế, chỉ có tông sư.
Lão tổ phái Thanh Thành ở ẩn mấy năm, không ngờ tu vi đã đạt tới cảnh giới đáng sợ như vậy, khó trách Ngô Nham Tùng dám thề thốt sẽ lấy mạng chưởng môn các phái và đương kim Thái tử tại đây, hoá ra là có nguyên nhân.
Cho dù Thái tử có bày ra tinh binh, chỉ sợ cũng không bằng sức của một mình Thanh Thành lão tổ. Hai mươi năm trước Đại Tĩnh có thể xây dựng triều đại, chính là nhờ Tịnh Huyền đại sư Vĩnh Ninh tự và đạo trưởng Thiên Diễn của Võ Đang ra sức tương trợ, sức mạnh tông sư thường có thể địch lại vạn quân, đủ để xoay chuyển thắng lợi của một trận chiến.
Hàn Diệp thở dài một hơi, đôi mày tuấn lãng chau lại, y tính toán chính xác tất cả, nhưng không ngờ Ngô Chinh đã trở thành tông sư.
Ngô Nham Tùng thấy lão giả xuất hiện, vui mừng khôn xiết, đi đến bên cạnh lão nói: "Cha, những người này không biết tốt xấu gì, người ra tay giáo huấn giáo huấn..."
"Đồ vô dụng, có mấy tên phế nhân cũng không giải quyết được."
Ngô Chinh cắt ngang lời Ngô Nham Tùng, lạnh lùng quát lớn, Ngô Nham Tùng tỏ ra khó chịu, lui sang một bên.
"Uyển Thư, đợi lát nữa không cần ham chiến, đưa tiểu thư nhà ngươi rời khỏi núi Hóa Duyên."
Uyển Thư nghe được phân phó, đứng lại gần Nhậm An Lạc thêm một chút. Nhậm An Lạc đột nhiên nghe thấy lời này, hai tay chắp sau lưng dừng lại một lát, híp mắt nhìn Hàn Diệp, vẻ mặt khó hiểu.
Hàn Diệp bước ra khỏi hàng ngũ mọi người, không hề sợ hãi tiến lên, chắp tay nói: "Ngô lão chưởng môn."
Ngô Chinh đã gần bảy mươi, nhưng nhìn qua giống như chỉ mới năm mươi tuổi, lão cười rất cứng ngắc: "Tiểu tử nếu muốn, cứ gọi ta một tiếng lão tiền bối, lão phu cũng có thể nhận nổi. Sư phụ ngươi hiện giờ ở đâu?"
"Sư phụ bế quan ở Thái Sơn, Ngô lão tiền bối phải chăng muốn tiếp tục ước hẹn ở Lộc Sơn?"
Hàn Diệp trả lời không kiêu ngạo không xu nịnh.
Các vị chưởng môn vừa nghe lời này, âm thầm chậc lưỡi, Thái tử lại dám nhắc tới chuyện này với Thanh Thành lão tổ, quả thực rất to gan. Mấy chục năm trước Vân Hạ đại loạn, trên giang hồ cũng trãi qua một trận gió tanh mưa máu, lúc ấy Tịnh Huyền đại sư cùng chưởng môn Thiên Diễn của Võ Đang ước chiến cao thủ các phái ở Lộc Sơn, Thanh Thành lão tổ thảm bại, từ đó phái Thanh Thành co đầu rút cổ trong sơn môn, sau khi Đại Tĩnh lập triều cũng là tôn Thái Sơn, trọng Võ Đang, Thanh Thành từ đó không còn vang danh nữa.
Chuyện này, có thể nói là sự sỉ nhục cả đời của Thanh Thành lão tổ.
Quả nhiên, Thanh Thành lão tổ lập tức trầm mặt xuống, lão đánh giá Hàn Diệp vài lần, lạnh lùng nói: "Không hổ là cháu trai của Hàn Tử An, bản tính cứng rắn không sợ chết cũng được truyền thừa vài phần."
Không đợi Hàn Diệp đáp lại, lão ngước mắt nhìn Nhậm An Lạc, lúc ánh mắt xẹt qua Uyển Thư lộ ra vài phần bất ngờ: "Lão phu đã lâu không ra giang hồ, người trẻ tuổi ngày nay đúng là hậu sinh khả uý. Tiểu nha đầu, sư tôn ngươi là ai?"
Uyển Thư trước giờ vô pháp vô thiên đột nhiên có chút khẩn trương, nàng nắm chặt cự kiếm, toàn thân căng thẳng: "Lão đầu tử, bổn cô nương trời ban thần lực, không cần thầy dạy cũng tự hiểu."
Thanh Thành lão tổ hừ một tiếng, nhìn mọi người ngoài chùa: "Đồ đệ của ai cũng được, hôm nay đều phải bỏ mạng ở chỗ này."
Màu mắt lão hiện lên đỏ tươi, lạnh lùng cười một tiếng, nội lực màu đỏ tím như ẩn như hiện trên bàn tay phải khô quắc.
"Kiêu Kỵ doanh bảo vệ tốt chưởng môn các phái, Uyển Thư, đưa tiểu thư nhà ngươi đi mau!"
Gần như trong nháy mắt, Hàn Diệp đột nhiên bật giữa không trung, trường kiếm trong tay vang lên réo rắt, hướng về phía Thanh Thành lão tổ.
Kiếm pháp của Hàn Diệp đại khai đại hợp, rất có khí thế, Ngô Chinh "ồ" nhẹ một tiếng, cảm thấy tò mò, không dùng hết toàn lực, một tay tiếp chiêu Hàn Diệp.
Cùng lúc đó, Ngô Nham Tùng phất tay, hắc y nhân cùng đệ tử phái Thanh Thành tấn công về phía chưởng môn các phái. Tất cả chưởng môn đều bị thương, lại có đại tông sư xuất hiện, tinh thần đệ tử các phái sa sút, chống cự rất mệt mỏi.
"Tiểu thư, người đi trước đi, ta sẽ chặn lại."
Nhìn cảnh hỗn chiến trước cửa chùa, Uyển Thư kéo Nhậm An Lạc lui về phía sau vài bước, thấp giọng nói.
Nhậm An Lạc nhíu mày, muốn đẩy tay Uyển Thư ra, Uyển Thư mặt không đổi sắc, cản nàng lại: "Tiểu thư, nơi này có tông sư, ta và Thái tử ngăn không được bao lâu."
Nhậm An Lạc nhìn nàng một cái, đi về phía trước: "Trước kia ở Tấn Nam, có khi nào ta bỏ lại ngươi đâu."
"Uyển Cầm đã nói không thể để cho người xảy ra chuyện!"
"Ta cũng từng hứa với Uyển Cầm, ngày Tết hàng năm đều sẽ cho ngươi và nàng cùng đốt pháo hoa."
Nhậm An Lạc quay đầu, trong mắt hiện lên ý cười: "Lời hứa của bổn đương gia từ trước đến nay ngàn vàng không đổi."
Vừa dứt lời, nàng tiện tay cầm lên một thanh trường kiếm, thân hình vừa động, liền ngăn cản hai hắc y nhân đang tập kích Hàn Diệp giữa không trung.
"Đánh lén sau lưng, thật sự là lãng phí võ nghệ. Bỏ đi, đành ủy khuất cho kiếm của bổn đương gia một chút, tiện các ngươi một đoạn đường."
Giọng điệu của Nhậm An Lạc lười biếng, nhưng ra chiêu tấn công lại không chậm một chút nào, kiếm pháp hỗn loạn mạnh mẽ bức hai người liên tiếp lùi lại mấy bước.
Hai người kia liếc nhau, ánh mắt có chút kinh hãi, đột nhiên mũi kiếm xoay chuyển, phối hợp với nhau, hóa thành kiếm trận, uy lực đột nhiên tăng lên mấy lần, nhất thời trở nên không thua kém Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc nhíu mày, hai người này đúng là có chút khó xơi, vả lại chiêu thức tàn độc, không ngờ phái Thanh Thành ngoại trừ Thanh Thành lão tổ, còn có trợ thủ thế này trợ giúp.
Trong sân hỗn chiến một hồi, Ngô Chinh dùng chưởng giao chiến với kiếm của Hàn Diệp, dần dần không còn kiên nhẫn, lão nhìn xung quanh một lượt, thấy không ít đệ tử phái Thanh Thành và hắc y nhân chết dưới mũi tên bắn ra trong núi rừng tứ phía, trong lòng giận dữ, cuối cùng dùng tám phần lực phất tay áo đẩy ra một chưởng.
Hàn Diệp bị chấn động lùi lại mấy bước, tâm huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu.
Nhậm An Lạc nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm lại, thế nhưng bị hai hắc y nhân gắt gao quấn lấy, không dời đi được.
"Tiểu thư, người đi giúp Điện hạ."
Cự kiếm đột nhiên xen vào trong cuộc giao chiến, Uyển Thư dùng sức chém xuống, hét to với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc gật đầu, thoát thân đạp chân bay nhanh về phía Hàn Diệp và Thanh Thành lão tổ.
Mũi kiếm của Hàn Diệp chống xuống đất, máu trên cổ chảy xuống kiếm, Thanh Thành lão tổ đứng cách y không xa, nội lực trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động.
"Lão phu sẽ sớm tiễn ngươi đi gặp Thái tổ đoản mệnh của ngươi!"
Tiếng gầm gừ vang lên, Thanh Thành lão tổ phi thân chưởng xuống đỉnh đầu Hàn Diệp, Hàn Diệp đột nhiên trầm mắt... trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm ngang trời xuất hiện đẩy một chưởng của Thanh Thành lão tổ, kéo Hàn Diệp lùi lại mấy bước.
Thanh Thành lão tổ nhìn người đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Nhậm An Lạc sắc mặt trắng bệch, hơi thở bất định, thanh kiếm trong tay gãy thành hai nửa. Chân mày Hàn Diệp nhíu chặt, vừa rồi suýt chút nữa bỏ mạng trong tay Thanh Thành lão tổ cũng không nao núng, bây giờ thần sắc chợt vỡ tan ra: "Hồ đồ, sao nàng còn chưa đi!"
"Nói nhảm như vậy làm gì, ta muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại người cũng không giữ được ta, sao hả, người muốn một mình ở lại đây làm đại anh hùng lưu danh thiên cổ? Đừng quên, người còn phải trở về thành thân với tân nương!"
"Nhậm An Lạc!"
Thấy lúc này mà nàng vẫn còn có tâm tình nói giỡn, Hàn Diệp tức giận đến phát run, quát lớn một tiếng.
Nhậm An Lạc lười biếng che lỗ tai lại: "Điện hạ, ta nghe được, không cần lớn tiếng như thế."
"Tiểu nữ tử nhà ngươi lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng không tệ, vậy mà lại có thể ngăn cản một chưởng của lão phu."
Thanh Thành lão tổ híp mắt: "Tuổi còn trẻ, có thể sống lúc nào thì hay lúc đó, vội vàng đến tìm chết làm cái gì?"
Nhậm An Lạc nhướng mày, nàng cắm đoạn kiếm xuống đất, tiện tay nhặt một thanh trường kiếm nằm rải rác trên mặt đất, giọng nói lanh lảnh: "Mạng của ta ngoại trừ ông trời ra, ai cũng không dám nhận, lão đầu tử, tuổi người đã cao, cũng đừng quá sức!"
"Đến sau núi."
Nàng nhìn Hàn Diệp ném ra ba chữ, mũi kiếm nhấc lên, thế kiếm sắc bén cuốn lên, đâm về phía Thanh Thành lão tổ.
Hàn Diệp ngẩn ra, nhìn thoáng qua tướng sĩ cầm cung tiễn trên cây đằng xa đợi lệnh nhưng lại sợ y bị thương, đáy lòng sáng tỏ, chỉ cần dẫn Thanh Thành lão tổ rời đi, có Uyển Thư ở đây, những người khác vẫn còn một con đường sống.
Vừa suy nghĩ xong, y khẽ quát một tiếng, nội lực truyền đầy vào nhuyễn kiếm, dốc hết toàn lực cùng Nhậm An Lạc trước sau hai mặt đánh tới bức Thanh Thành lão tổ ra sau núi.
Chỉ trong chớp mắt, trước cửa chùa đã không còn bóng dáng ba người, Uyển Thư lo lắng cho Nhậm An Lạc, một đường cự kiếm mạnh mẽ khiến cuồn phong nổi dậy, hai hắc y nhân kia mắt thấy không thể địch lại, trong lòng quyết tâm tới cùng, lấy huyết khí vận chuyển nội lực, chiêu thức càng thêm hung ác.
Đệ tử các phái thấy có cơ hội sống sót, tinh thần phấn chấn, vừa cố gắng chống cự vừa đỡ chưởng môn nhà mình chạy xuống núi.
Phía sau núi, Nhậm An Lạc và Hàn Diệp phối hợp ăn ý, song kiếm hợp thể, hợp lực bức Thanh Thành lão tổ bức đến vách núi mới dừng lại, chỉ là khí tức của hai người đã hỗn loạn, Hàn Diệp bởi vì trước đó bị thương, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay cầm kiếm khẽ run rẩy.
Thanh Thành lão tổ không ngờ bế quan mấy năm trở thành tông sư còn bị hai tiểu bối bức tới tình cảnh này, sắc mặt càng là âm trầm.
"Vô Vi tâm pháp!"
Vừa rồi Nhậm An Lạc ra tay, lão chỉ hoài nghi, hiện tại giao thủ, hoàn toàn có thể xác định nữ tử trước mặt này cũng dùng tâm pháp trấn chùa của Vĩnh Ninh tự, Thanh Thành lão tổ giật khóe miệng cứng ngắc, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Không ngờ lão hòa thượng Tịnh Huyền lại thu nhận tới hai đồ đệ, ta giải quyết xong một lần cũng tốt."
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy có gì đó không đúng, lão nhíu mày: "Không đúng, ta chỉ nghe nói lão hòa thượng thu nhận hậu nhân Hàn gia, Nhậm An Lạc, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?"
Nhậm An Lạc nhếch môi cười cười, dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Thành lão tử phun ra mấy chữ: "Ông đoán xem!"
Nàng và Hàn Diệp liếc nhau, trường kiếm trong tay chuyển động, hợp thành nửa vòng tròn, đồng loạt hướng về phía Thanh Thành lão tổ. Tâm pháp của hai người đều được truyền từ Thái Sơn, dung hợp hoàn mỹ lại uy lực càng thêm lớn mạnh.
Thanh Thành lão tổ bị ép lùi lại vài bước, ngay cả y phục cũng bị mũi kiếm sắc bén cắt rách, vẻ mặt lão âm độc: "Được, được lắm, lại có thể bức ta dùng toàn lực, lần này xuống núi này cũng không uổng phí!"
Lão vừa dứt lời, dốc hết mười phần công lực, nội lực trong lòng bàn tay biến thành ngọn lửa đỏ như máu, nhảy lên giữa không trung, mang theo khí thế trời long đất lở hướng tới Hàn Diệp và Nhậm An Lạc.
Trong lúc nhất thời, cát bay đá chạy, hai người bị nội lực kinh khủng này trấn áp phải liên tục lui về phía sau, đến sát mép vách núi, chỉ có thể dựa vào mũi kiếm quét đất gắt gao chống đỡ.
"An Lạc, lui ra!"
Hàn Diệp nhìn Nhậm An Lạc giận dữ hét lên.
Nhậm An Lạc lắc đầu, môi mím chặt: "Hàn Diệp, đừng nói lời vô nghĩa nữa."
"Ai cũng không được đi!"
Sự lạnh lẽo trong mắt Thanh Thành lão tổ càng sâu hơn, tăng thêm nội lực, Nhậm An Lạc phun ra một ngụm máu, sắc mặt dần dần dần khô héo, thấy một chưởng của Thanh Thành lão tổ sắp giáng lên người Nhậm An Lạc, gần như không chút do dự, Hàn Diệp ở một bên đột nhiên kéo mạnh, ôm lấy Nhậm An Lạc, chắn trước mặt nàng.
Nội lực một chưởng này xuyên thấu qua thân thể làm Nhậm An Lạc chấn động, nhưng... tiếng máu thịt như xé toạt, xương cốt vỡ vụn rơi vào tai càng thêm rõ ràng, nàng không thể tin được giương mắt lên, Hàn Diệp ôm nàng, ánh mắt gần như kiệt quệ.
Y chậm rãi buông tay ra, từng ngụm từng ngụm máu từ trong miệng phun ra, nhuộm đỏ cả y phục.
"An Lạc, đi mau."
_____