Edit: Gấu Gầy
Chương 65
Giọng điệu Nhậm An Lạc lười biếng, nhưng nói năng rất có khí phách. Trên mặt chưởng môn các phái trên mặt đều có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng không ngờ tới nữ thổ phỉ nổi danh này lại ngang ngược như vậy.
Nhưng bọn họ cũng không so đo với lời nói của Nhậm An Lạc, dù sao đối với người tập võ mà nói, kiếm còn người còn, binh khí tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ. Đến lúc này chưởng môn các phái cũng mới biết đệ tử phái Thanh Thành có hành động này, liền nhìn sang chưởng môn phái Thanh Thành.
Chưởng môn phái Thanh Thành mặt không đổi sắc, cũng không lên tiếng.
"Nhậm tướng quân không cần tức giận, việc này là chúng ta suy nghĩ chưa chu đáo, không có ý cản bước Tướng quân và Điện hạ."
Chưởng môn phái Võ Đang Cổ Thương ngồi ở bên trái giải vây, vẻ mặt lão bình thản, chậm rãi nói: "Đêm hôm trước đệ tử các phái đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trên núi, nên hôm qua chúng ta mới nhất thời nóng lòng xuống núi xông vào doanh trại chất vấn Thái tử điện hạ, tối qua Điện hạ viết thư giải thích chuyện này với lão phu, nên hôm nay lão phu mới mời chư vị chưởng môn cùng gặp Điện hạ, Điện hạ bằng lòng không mang theo một binh lính lên núi, đã đủ thấy thành ý của Điện hạ."
Thì ra bức thư hôm qua của Hàn Diệp được đưa đến tay chưởng môn phái Võ Đang, Cổ Thương từ trước đến nay công chính, thiết nghĩ cũng là nhìn ra có điều bất ổn, nên mới có buổi gặp mặt hôm nay. Nhậm An Lạc liếc nhìn vai phải của lão, thấy lão không hề bị thương, trong lòng biết rõ võ công của lão nhất định cao hơn mọi người trong điện. Về phần chưởng môn phái Thanh Thành, hôm qua lão lui về phía sau, mũi tên của Nhậm An Lạc đương nhiên không thể đả thương lão.
Trong điện nhất thời có chút im lặng, chưởng môn các phái đều tín nhiệm nghe theo Cổ Thương, liên tục gật đầu, ánh mắt Ngô Nham Tùng lạnh lùng, quay đầu nhìn Hàn Diệp cho có lệ.
"Điện hạ, trong thư ngài nói có thể chứng minh chuyện này không phải do Kiêu Kỵ doanh gây ra, rốt cuộc là có chứng cớ gì?"
"Chư vị chưởng môn là vì Trung Nghĩa Hầu mới tụ tập ở núi Hoá Duyên, như lời Trịnh thống lĩnh đã nói với chư vị mấy ngày trước, triều đình nhất định sẽ nghiêm khắc xét xử vụ án này, ta với chư vị không thù không oán, sao lại phái người của Kiêu Kỵ doanh đến bao vây tàn sát đệ tử các phái? Nếu triều đình thật sự muốn đối phó nhân sĩ võ lâm, sẽ không đợi đến bây giờ, huống chi lúc Đại Tĩnh kiến quốc, Thái Tổ và sư phụ có giao ước, triều đình giang hồ, không can thiệp đến nhau, Đại Tĩnh còn một ngày, lời hứa này vẫn sẽ được giữ."
Hàn Diệp là Thái tử một nước, trọng lượng lời nói tất nhiên sẽ khác, vẻ mặt mọi người dần dần hòa hoãn, khẽ gật đầu. Mấy năm nay triều đình và các phái giang hồ vẫn luôn bình an vô sự, chuyện này quả thật kỳ lạ, cho dù Gia Ninh Đế muốn đối phó các phái, cũng sẽ không đưa Thái tử đến núi Hóa Duyên làm 'ba ba trong chậu'.
"Điện hạ nói không sai, chỉ là người tàn sát đều mặc y phục của Kiêu Kỵ doanh, vết thương trí mạng trên người đệ tử các phái cũng là đao pháp của binh sĩ Kiêu Kỵ doanh gây ra, võ công không thể là giả, Điện hạ giải thích như thế nào?"
Ngô Nham Tùng nói xong, ngay cả Cổ Thương cũng nhìn về phía Hàn Diệp, nếu không có chứng cớ rõ ràng, với thân phận của lão, tuyệt đối sẽ không cùng mọi người liên thủ xuống núi đánh lén doanh trại.
Hàn Diệp trầm mặc một lát, thấy mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, nở nụ cười.
"Xin các vị chưởng môn cho ta thời gian một đêm, giữa trưa ngày mai, ta sẽ cho mọi người xem chứng cớ ở bên ngoài chùa, chứng minh sự trong sạch của tướng sĩ trong quân doanh ta."
Hàn Diệp thần sắc thản nhiên, giơ tay nhấc chân tự tin vô cùng, không ai có thể không tin phục. Ngô Nham Tùng ngẩn ra, cao giọng hỏi: "Một đêm?"
"Không sai, nếu ngày mai Hàn Diệp không thể cho chư vị một lời giải thích, tùy các vị chưởng môn xử trí."
"Được."
Cổ Thương gật đầu: "Điện hạ là Thái tử của một nước, lão phu tin tưởng Điện hạ không đến mức nói suông, ta sẽ cho Điện hạ thời gian một đêm."
Những người khác thấy Cổ Thương đồng ý, gật đầu theo, Ngô Nham Tùng mặc dù không tin, nhưng cũng chỉ có thể theo ý của mọi người.
"Vậy đêm nay Điện hạ?"
Ngô Nham Tùng ngập ngừng hỏi.
"Chư vị chưởng môn yên tâm, đêm nay ta với Nhậm tướng quân sẽ ở lại Hóa Duyên tự."
Hàn Diệp nói xong, hành lễ với mọi người, kéo Nhậm An Lạc đi thẳng ra ngoài Phật đường.
Hai người tức thì không thấy bóng dáng, mọi người cũng không vội vàng, trong chùa đều là đệ tử các phái, hai người bọn họ cũng không thể giở thủ đoạn gì được.
Cổ Thương sờ sờ râu, biểu tình có chút cảm khái: "Thái tử đúng là rất có phong thái của Thái tổ năm đó, chỉ hy vọng việc này như lời y nói, không phải là do triều đình gây ra.
Mấy vị chưởng môn liên tục gật đầu. Dù sao dưới thái bình thịnh thế, không có môn phái nào lại muốn đối địch với triều đình.
Trong hành lang, Nhậm An Lạc nhướng mày: "Trong chùa trong gà hoá cuốc, ngươi đi đâu vậy?"
Hàn Diệp buông tay áo nàng
ra, ngáp một cái: "Tối qua cả đêm không ngủ, bây giờ ta phải đi tìm một sương phòng ngủ bù, nghe nói phong cảnh Hóa Duyên tự không tệ, nàng và Uyển Thư tùy tiện đi dạo quanh chùa đi."
Nhậm An Lạc dựa vào xà ngang, thờ ơ hỏi: "Tối hôm qua ta thấy trong kinh thành đưa tới mật thư, người cả đêm không ngủ, chẳng lẽ Đông cung xảy ra chuyện?"
Hàn Diệp đang đẩy cửa phòng dừng tay lại, giọng nói đột nhiên nhạt đi: "Không có gì, đại hôn sắp tới, Tổng quản Đông cung có chút chuyện vặt muốn hỏi ta."
Nói xong y đẩy cửa vào phòng, đóng cửa lại.
"Rầm" một tiếng, quả thực có chút vô lễ, Uyển Thư đứng sau hành lang, thấy Nhậm An Lạc thật lâu không nói lời nào, cẩn thận nhìn nàng, dè dặt lên tiếng: "Tiểu thư..."
Nhậm An Lạc đột nhiên quay đầu, vẻ mặt tinh tế: "Chuyện gì?"
Uyển Thư bị hù cho giật mình, tùy tiện chỉ tay bốn phía: "Điện hạ nói cảnh sắc không tệ, chúng ta đi dạo một chút đi?"
Nhậm An Lạc cất bước đi ra ngoài sân, hừ một tiếng: "Trong chùa thì có cái gì đẹp, ra ngoài xem thử."
Ở cách đó không xa, một đệ tử phái Thanh Thành lặng lẽ rụt đầu, biến mất ở ngoài sân.
Nhậm An Lạc mím môi, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Trong ngoài chùa, Nhậm An Lạc uy phong lẫm liệt dẫn Uyển Thư đi dạo một vòng, khắp chùa đều biết chuyện Uyển Thư hoành hành ở dưới chân núi,
hai người có thể như con cua nghênh ngang nửa ngày, chính là vì không có ai dám ngăn cản họ.
Chạng vạng, Hàn Diệp ngủ dậy, mở cửa phòng ra, hơi giật mình.
Nhậm An Lạc ngồi dưới tán cây hòe trong sân, vắt một chân, nhắm mắt lại, làn váy màu xanh sẫm tùy ý rơi trên mặt đất, những cánh hoa nhỏ bé đột nhiên bị gió thổi bay, lướt qua hai má rơi trên vai nàng. Nàng nhăn mày, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Hàn Diệp dựa vào cửa, không tới gần thêm nữa.
Cảnh tượng yên tĩnh này quá mức tốt đẹp, tựa như thời gian mười năm chưa từng trôi qua, bọn họ vẫn đang dừng lại ở mười năm trước.
Phong mật thư kia kỳ thật vô cùng đơn giản, Triệu Nham có lẽ mãi mãi cũng không biết rốt cuộc hắn đưa tới cái gì.
Điện hạ, mật thám Tấn Nam tới báo, Nhậm tướng quân là con gái duy nhất của trại chủ An Lạc trại, thân phận này đã được dò xét không sai. Chỉ là ngẫu nhiên nghe được từng có lời đồn... nữ nhi duy nhất của lão trại chủ khi còn nhỏ đã nhiễm bệnh qua đời, An Lạc trại nhất thời không có người kế nghiệp, điều này khiến cho tặc phỉ xung quanh nổi dậy, đến khi Nhậm An Lạc tám tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, mới khiến lời đồn 'không công mà phá', tuổi còn nhỏ nhưng thông minh bá đạo, giải nguy cho An Lạc trại. Kể từ đó, An Lạc trại thống trị Tấn Nam, thế lực hùng mạnh.
Mặc cho Triệu Nham có thăm dò ở Tấn Nam như thế nào, cũng chỉ có được vài ba câu nói như vậy. Nhưng đối với Hàn Diệp, đã quá đủ.
Mười năm trước Nhậm An Lạc hiên ngang xuất hiện, năm năm trước lão trại chủ An Lạc trại qua đời, kể từ đó, nàng côi cút một mình, không còn người thân nào nữa.
Nhưng nửa năm trước ở khách điếm trong trấn Tam Khẩu, Nhậm An Lạc lại rõ ràng nói, nàng từng có một tiểu đệ, đã chết khi còn nhỏ.
Nhậm An Lạc không nói dối, Triệu Nham điều tra cũng không sai, Nhậm An Lạc không có huynh đệ tỷ muội, nhưng... Đế Tử Nguyên thì có, trưởng tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn chết dưới thánh chỉ của Hoàng gia, năm đó mới có bốn tuổi.
Nhậm An Lạc nói tới, chính là đứa nhỏ mà tự tay nàng giao cho y.
Nếu không phải Đế Thừa Ân được Lạc Xuyên đưa đến Thái Sơn giam cầm, triều đình lại không thể thăm dò tin tức của An Nhạc trại, thanh danh nữ tử nổi tiếng ở Tấn Nam này, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng gia.
Y nên sớm đoán được, người
có thể làm cho An Ninh và Lạc Minh Tây coi trọng như vậy, trong thiên hạ ngoại trừ Đế Tử Nguyên, còn có thể là ai.
"Người ra ngoài từ lúc nào vậy?"
Giọng nói có chút lười biếng vang lên cách đó không xa.
Hàn Diệp hoàn hồn, đáy mắt bình đạm nhẹ nhàng, nhìn Nhậm An Lạc không biết tỉnh lại từ khi nào nói: "Mới đây thôi."
Y đến gần hơn hai bước: "Sao không vào phòng nghỉ ngơi?"
"Trong ngôi chùa này không biết cất giấu bao nhiêu quỷ dị, bên cạnh người lại không có ai, ta không yên tâm. Uyển Thư canh giữ ở ngoài sân, nơi này hiện tại không ai có thể tới gần."
Một câu an tĩnh, Nhậm An Lạc nói rất bình thường, thế nhưng Hàn Diệp vẫn hơi sửng sờ, trầm mặc mới nói: "Buổi chiều nàng và Uyển Thư đã tìm được gì rồi?"
"Trịnh thống lĩnh bị nhốt trong phòng bên phải ngoài cùng, đệ tử phái Võ Đang và Thanh Thành canh giữ hắn, nơi này địa hình phức tạp, dễ thủ khó công."
Nhậm An Lạc đứng dậy, hạ giọng nói: "Nếu ngày mai xảy ra biến cố, ta và Uyển Thư ngăn cản bọn họ, người xuống núi trước."
Hàn Diệp không gật đầu, chỉ nhướng mày: "Nàng nhìn ra rồi?"
Nhậm An Lạc hừ hừ: "Đệ tử chết đều là tân binh các phái, võ công không tệ, nhưng lại bị người khác đồng thời bao vây tàn sát ở lưng chừng núi, nhất định là có nội tặc."
Hàn Diệp gật đầu: "Lúc trước Trịnh thống lĩnh lúc có nói trong mật thư, lần này người trong giang hồ tề tụ ở núi Hóa Duyên là bởi vì chưởng môn phái Thanh Thành gửi thiệp mời anh hùng đến các phái, cho nên lần này phái Thanh Thành mới có thể dẫn đầu."
"Người hoài nghi Ngô Nham Tùng?"
Nhậm An Lạc sờ sờ cằm: "Cũng đúng, hôm nay ta nhìn bản mặt 'mày trộm mắt chuột'* của hắn, không có phong thái chưởng môn một phái gì cả."
Hàn Diệp ho khan một tiếng, giải thích: "Hắn là nhi tử của tiền chưởng môn phái Thanh Thành."
"Khó trách, vậy lão chưởng môn phái Thanh Thành đâu?
"Bế quan, nghe nói năm đó hắn bị sư phụ giáo huấn, nếm qua không ít thiệt thòi, hiện giờ sư phụ bế quan, hắn cũng học theo."
"'Vẽ hổ không ra lại thành chó', ngày mai phải cẩn thận với phái Thanh Thành."
Đúng lúc này, ngoài sân có tiếng động nhẹ. Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đồng thời nhíu mày, liếc mắt nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài.
"An Lạc, ngày mai quân y sẽ lên núi, nhớ đưa các vị chưởng môn đến tiền điện sớm một chút, vết đao trên thi thể có phải do Kiêu Kỵ doanh gây ra hay không, quân y kiểm tra sẽ biết được."
Hàn Diệp đột nhiên cất cao giọng, mặc dù không đến mức vang dội, nhưng cũng cho người ẩn nấp ngoài sân nghe được.
Nhậm An Lạc ngầm hiểu, tiếp lời nói: "Điện hạ yên tâm, sáng sớm mai ta sẽ bảo Uyển Thư đi canh giữ, Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong cất bước đi về phía cửa, từng bước từng bước chân dẫm vô cùng mạnh.
Âm thanh xột xoạt bên ngoài xa dần, Nhậm An Lạc đi tới cổng viện, quay đầu lại nháy mắt cười với Hàn Diệp, biến mất dưới ánh trăng.
Thân ảnh đen tuyền dần dần không còn nhìn thấy được nữa, Hàn Diệp dựa vào hành lang, đáy mắt nhìn không ra sâu cạn.
Đế Tử Nguyên thật sự rất thông minh, y chỉ nói một câu, nàng liền có thể đoán được y muốn làm gì.
Chỉ là, nếu người trước mặt cho tới bây giờ vẫn luôn là Đế Tử Nguyên, vậy Nhậm An Lạc thì sao?
Nếu có một ngày thế cuộc đã định, liệu nữ tử tràn đầy chính khí lo cho bá tánh, kiêu hãnh trên triều đình, làm cho y động lòng, sống tự do thoải mái, có tồn tại hay không?
Tướng phủ kinh thành, Tả tướng nhiễm bệnh tịnh dưỡng trong nhà đã mấy tháng, Tề quý phi vẫn luôn hiếu thuận, xin thánh chỉ về thăm cha mẹ.
Mọi người trong hậu cung đều nói Tề quý phi trời sinh có tấm lòng Bồ tát, tính tình ôn nhu như nước, dung mạo dịu dàng xinh đẹp, cho nên mới sinh được hoàng tử hoàng nữ, được sủng ái mấy chục năm.
Trong thư phòng, quý phi rót trà cho Tả tướng, cùng phụ thân đánh cờ, không nhanh không chậm nói: "Phụ thân, người đã tịnh dưỡng trong phủ ba tháng, vẫn chưa muốn vào triều sao?"
Hậu cung và tiền triều luôn luôn có quan hệ mật thiết, nàng muốn ổn định địa vị thì thế lực của Tả tướng trong triều không thể lung lay.
"Văn Tú, gửi một bức thư đến Tây Bắc, dặn Chiêu nhi chuẩn bị hồi kinh, tuyệt đối không được tự ý rời khỏi thành, tránh bị cuốn vào chiến sự biên cương với Tây Bắc."
Tề quý phi mặc dù cũng lo lắng cho an nguy của nhi tử, nhưng vẫn có chút phản đối: "Phụ thân, Chiêu nhi còn chưa lập được quân công, cứ như vậy hồi triều chẳng phải sẽ thua sút Thái tử sao?"
Năm đó Thái tử ở biên cương chống giặc ba năm, thanh danh hiển hách, y được tướng sĩ bá tánh ủng hộ cũng bởi nguyên do này.
"Không cần."
Tả tướng nhấp một ngụm trà, giọng nói đột nhiên lạnh xuống: "Một người đã chết, sao này còn so sánh cái gì được nữa, chúng ta chờ nhiều năm như vậy, đã đến lúc rồi."
———
Chú thích:
*Mày trộm mắt chuột: chỉ loại người lén lút làm chuyện xấu, gian xảo.