Edit: Gấu Gầy
Chương 125
Đêm khuya, Ninh Gia Đế trở về tẩm điện, dọc đường ho khan không ngừng. Tông nhân phủ quả nhiên là khắc tinh của hoàng gia, hắn mới đến đó một chuyến, ngây người nửa canh giờ, đã giống như già thêm mười tuổi vậy.
Triệu Phúc đỡ hắn ngồi xuống giường, vội vàng muốn triệu Thái y, Gia Ninh Đế liền lớn tiếng ngăn lại: "Thái tử vừa phạm phải tội lớn, trẫm lại triệu thái y vào cung, ngày mai tấu chương khuyên can Thái tử không thông cảm cho phụ hoàng sẽ chất thành núi. Ngươi đi lấy chút thuốc tới đây, bí mật triệu Phương Giản Chi hồi kinh."
Triệu Phúc ngẩn ra, thấp giọng đáp "vâng". Mấy tháng trước, Phương Giản Chi vì chuyện thai chết mà bị Gia Ninh Đế giáng chức trở về Giang Nam. Lần này Bệ hạ triệu hắn hồi kinh, sợ là đã hạ quyết tâm không để cho triều thần biết được thân thể ngày càng suy yếu, xem ra Bệ hạ vẫn rất luyến tiếc không đành vứt bỏ Thái tử.
Triệu Phúc thở dài, Bệ hạ lòng dạ sắt đá, máu lạnh vô tình, nhưng đối với Thái tử thật sự rất tốt, các hoàng tử khác, đến cuối cùng có người nào mà không trở thành bàn đạp cho Thái tử điện hạ? Ngũ hoàng tử hướng Phật, là Bệ hạ âm thầm đồng ý. Mộc vương bị phế, Bệ hạ cũng âm thầm ủng hộ. Triều thần đều nói Bệ hạ sủng ái Cửu vương gia, nhưng trong lòng tự rõ, so sánh một chút đều biết người Bệ hạ thật sự quan tâm là ai. Năm đó Thái tử vào Tây Bắc, trực tiếp nhận ấn soái nắm giữ mười vạn kỵ binh, chỉ dưới quyền Thi lão nguyên soái. Nào giống như Cửu vương gia, bị phái đến trấn nhỏ biên cương, rời xa binh quyền.
Mấy năm qua, các chư vương nhìn vào quyền thế, cảm thấy vinh sủng của Đông cung ngày càng giảm sút. Chỉ có hắn biết rõ nhất, từ đầu đến cuối, người được lựa chọn để kế thừa chỉ có Thái tử. Cho dù năm đó Thái tử ở Đế Bắc thành giả mạo thánh chỉ, suốt mười mấy năm qua luôn bảo vệ Đế Tử Nguyên, Bệ hạ cũng chưa từng dao động. Bệ hạ tức giận với sự kiên trì Thái tử, đồng thời cũng vì tính cách này của y mà càng thêm yêu thích. Loại tình cảm như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy được ở vị đế vương phức tạp như Gia Ninh Đế.
Triệu Phúc vừa nghĩ, vừa lấy thuốc từ trong phòng đi ra, đỡ Gia Ninh Đế uống thuốc.
Giữa hai hàng lông mày Gia Ninh Đế vẫn mang theo tức giận: "Nghịch tử, những chuyện trẫm làm, còn không phải vì nó sao. Nó thà tình nguyện nhận tội vì những người không liên quan, cũng không hề thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm! Hiện giờ ngay cả Thái tử nó cũng không muốn làm, không làm càng tốt, ngày mai trẫm sẽ triệu Tiểu Cửu về, trẫm không tin không ai cần vị trí trữ quân của trẫm!"
Gia Ninh Đế ho đến thở hồng hộc, Triệu Phúc biết hắn chỉ nói lời nóng giận, vỗ vỗ lưng khuyên nhủ: "Bệ hạ, Điện hạ phẩm tính nhân từ hoà nhã, có tình cảm sâu đậm với An Ninh công chúa, bây giờ ngài ấy đột nhiên biết được chân tướng, đương nhiên là không thể chấp nhận được, đây cũng là chuyện thường tình của con người. Điện hạ xưa nay kính trọng người, hiện giờ chẳng qua chỉ là đang làm loạn một chút thôi, Đại Tĩnh của chúng ta ngày sau còn phải dựa vào Điện hạ mới được. Hơn nữa lần này Tả tướng phạm tội tài trời, tự tìm đường chết, cũng không thể trách Thái tử điện hạ được."
Triệu Phúc dừng một chút, nói một câu đặc biệt ý tứ sâu xa: "Bệ hạ, nếu Thái tử điện hạ từ bỏ giang sơn, ngày sau hoàng tử khác đăng cơ. Có Tĩnh An hầu quân ở đây, sợ là tân đế sẽ bị trói tay khống chế!"
Triệu Phúc nhìn Hàn Diệp lớn lên, tình cảm không tầm thường, cho nên dĩ nhiên chủ ý nói giúp y vài câu, hơn nữa, lời này cũng là Gia Ninh Đế muốn nghe.
Gia Ninh Đế mặt mày trầm xuống, vẻ mặt hơi dịu xuống. Thật lâu sau, lạnh lùng thốt ra một câu: "Trẫm sao có thể cho phép nàng ta sống đến lúc tân đế đăng cơ."
Giọng nói tràn ngập sát khí, cho dù là Triệu Phúc đã quen nhìn cảnh sống chết, cũng không khỏi giật mình. Bệ hạ hiện giờ đã có ý muốn giết Đế Tử Nguyên, không kém gì khi diệt trừ Tĩnh An Hầu năm đó. Năm đó, chỉ trong nháy mắt, Bệ hạ đã hủy đi cơ nghiệp trăm năm cùng tám vạn quân Đế gia, không biết lần này sẽ lại khuấy lên gió tanh mưa máu cỡ nào đây?
Đúng lúc này, ngoài điện có tiểu thái giám nhỏ giọng bẩm báo.
"Bệ hạ, Tề tần nương nương cầu kiến."
"Không gặp! Bảo nàng ta trở về Chung Tú cung đi!"
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Gia Ninh Đế từ trong điện truyền ra.
"Bệ hạ, nương nương cứ quỳ trên đất, không chịu đứng lên."
Ngoài điện, tiểu thái giám nhìn Tề tần sắc mặt tái nhợt trên thềm đá xanh, run rẩy sắp khóc.
Trong tẩm điện, Gia Ninh Đế sắc mặt lạnh lùng. Cả ngày này hắn bị Đế Tử Nguyên uy hiếp, bị nhi tử uy hiếp, bây giờ ngay cả hậu phi cũng đến uy hiếp hắn, Hoàng đế như hắn có uất ức không kia chứ!
Gia Ninh Đế đứng dậy giận dữ quát ra ngoài điện: "Nàng ta chê trẫm chưa đủ phiền! Cư nhiên còn dám ở đây gây chuyện. Tả tướng thân mang trọng tội, phụ lại hoàng ân, rơi vào kết cục thế này chính là 'gieo gió thì gặt bão'. Triệu Phúc, ngươi đi nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta muốn làm nữ nhi Khương gia, ngày mai trẫm sẽ để Thiều Hoa và Tiểu Cửu làm con thừa tự của Huệ phi!"
Trong ngoài điện bất quá chỉ cách một cánh cửa, Gia Ninh Đế quát lớn như sấm, lời này rõ ràng là nói cho Tề tần nghe. Tề tần quỳ bên ngoài mím chặt môi, dùng sức siết lấy làn váy, thân thể lảo đảo mấy lần.
Thiều Hoa đang chờ ở hành lang vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng, giọng nghẹn ngào: "Mẫu phi, người đừng nóng vội, con đi cầu xin phụ hoàng."
Tề tần lộ vẻ bị câu nói cuối cùng của Gia Ninh Đế làm cho sợ hãi. Nàng mạnh mẽ bụm miệng Thiều Hoa, dùng sức lắc đầu, lo sợ ngay cả hai đứa con cũng không giữ được: "Phụ hoàng con đang rất tức giận, chúng ta trở về trước. Thiều Hoa, mẫu phi không thể mất con và hoàng huynh con nữa!"
Thiều Hoa hốc mắt đỏ hoe, liếc nhìn tẩm cung Thiên tử uy nghiêm lạnh lùng, đáy mắt hiện lên một tia oán hận. Nàng đỡ Tề tần đứng dậy, cẩn thận rời khỏi điện Càn Thanh.
Trong tẩm điện, Triệu Phúc thấy Gia Ninh Đế thần sắc hơi trầm lại, hắn nhớ tới một chuyện, có chút chần chờ, không biết nên mở miệng thế nào.
Gia Ninh Đế thấy hắn ấp úng một lúc lâu, quát: "Bây giờ ngay cả ngươi cũng không để trẫm vào mắt, có chuyện gì mau nói đi."
Triệu Phúc nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, vừa rồi ở trong Tông Nhân phủ, Điện hạ bị thương, ngài thì đang tức giận, sợ là không phát hiện ra..."
Gia Ninh Đế không kiên nhẫn phất tay: "Không phát hiện cái gì?"
"An Ninh công chúa cũng đến phủ Tông Nhân, vừa lúc ở ngay trong hành lang. Lão nô phát hiện ra muộn, thật sự không biết nên mở miệng thế nào."
Gia Ninh Đế vừa nghe lời này, trên mặt có chút ngoài ý muốn, không còn sự cường ngạnh vừa rồi, lập tức trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Nó nghe hết rồi?"
Triệu Phúc đáp "vâng".
Gia Ninh Đế thở dài, dựa vào một bên, vẻ mặt có chút suy sụp: "Đừng để Thái tử biết."
"Lão nô hiểu rồi."
"Lui xuống đi."
Gia Ninh Đế phất tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Triệu Phúc không đi ngay, suy nghĩ một chút lại nói: "Bệ hạ, lão nô vẫn còn có việc muốn bẩm."
Hắn nói rồi liền lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Gia Ninh Đế: "Bệ hạ, đây là do Đế Thừa Ân sai người đưa vào trong cung trước đó."
Gia Ninh Đế thu lại vẻ mệt mỏi, khẽ hất cằm, ý bảo Triệu Phúc mở ra.
Tờ giấy được mở ra, hai người cùng lúc sững sờ. Gần như là trong nháy mắt, Gia Ninh Đế vung tay quét tờ giấy xuống đất, thần sắc hung bạo, bàn tay siết chặt mép giường, cào ra cả mạt gỗ.
Triệu Phúc quỳ rạp xuống đất, thở cũng không dám thở. Hắn thật sự bị kinh hãi, nhưng mà không phải do Gia Ninh Đế, mà do tờ giấy Đế Thừa Ân đưa tới.
Trên đó chỉ viết một câu: Đế Tử Nguyên muốn đoạt giang sơn Đại Tĩnh, Bệ hạ thận trọng.
"Được lắm, hay cho một Đế Tử Nguyên, nàng ta quả thật không phải Đế Vĩnh Ninh thứ hai!"
Gia Ninh Đế đứng mạnh dậy, chỉ vào tờ giấy trên mặt đất, tức giận đến run cả người: "Chỉ dựa vào một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như nàng ta, cũng muốn đoạt lấy giang sơn trẫm đã gìn giữ mấy chục năm, đúng là vọng tưởng! Nàng ta cho rằng mình họ Đế nên muốn làm gì cũng được sao! Trẫm dù có hủy thiên hạ Đại Tĩnh, cũng tuyệt đối không đưa vào tay nàng ta!"
Triệu Phúc bị lời nói lạnh lẽo sắt đá của Gia Ninh Đế làm cho giật mình, chậm rãi cúi đầu xuống.
Chỉ dựa vào câu này của Đế Tử Nguyên, Hàn gia và Đế gia sợ là sẽ rơi vào cục diện không chết không thôi!