Edit: Gấu Gầy

Chương 123

Trong Thượng thư phòng, trên bàn cờ thắng thua đã rõ.

Gia Ninh Đế vứt quân cờ vào bát cờ, nhìn Đế Tử Nguyên đứng trước mặt, bình tĩnh quan sát nàng.

"Chiếu theo đạo làm vua của trẫm, Đế Tử Nguyên, chỉ riêng ván cờ hôm nay ngươi đánh, còn có lời ngươi nói, trẫm không thể giữ ngươi."

Đế Tử Nguyên thần sắc trầm tĩnh, căn bản không vì lời nói của Gia Ninh Đế mà dao động.

"Nhưng trẫm... không thể động vào ngươi được. Một khi động đến ngươi, mười vạn đại quân của đại doanh Tuý Nam sẽ tiến về phía Bắc, Đại Tĩnh bị chia cắt làm hai, vương triều sụp đổ, Trung Nguyên ắt sẽ trở về thế cục tranh giành như hai mươi năm trước. "

Gia Ninh Đế đứng dậy, vừa vặn cách Đế Tử Nguyên một bàn cờ, hắn hiện tại nhìn Đế Tử Nguyên giống như đối mặt với Đế Vĩnh Ninh năm đó, nói: "Đế Tử Nguyên, ngươi và trẫm giao tranh, Đại Tĩnh nhất định sẽ loạn lạc. Bắc Tần, Đông Khiên như hổ rình mồi, ngươi gánh không nổi tội danh đẩy vạn dân vào cảnh 'dầu sôi lửa bỏng', trẫm cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó. Vậy bây giờ, ngươi muốn như thế nào mới bỏ qua chuyện Đế gia, từ nay về sau không nhắc tới nữa?"

Gia Ninh Đế làm đế vương mười mấy năm, từng bước đi tới ngày hôm nay, không chỉ duỗi được, mà còn co được. Đế Tử Nguyên quật khởi đã là sự thật, mười vạn đại quân Tấn Nam uy hiếp đã kề bên, hắn tạm thời không thể động vào Đế Tử Nguyên, chỉ có thể trấn an, để tính kế ngày sau.

Đế gia mới xây dựng lại sau đại nạn, tộc nhân điêu tàn, sớm đã không còn thịnh vượng như năm đó, uy danh của Đế Tử Nguyên còn xa mới bằng Đế Thịnh Thiên và Đế Vĩnh Ninh mấy chục năm trước, nàng phải cần dựa vào sự nâng đỡ của hoàng gia mới có thể quật khởi lại ở kinh thành.

Đế Tử Nguyên nhướng mày: "Bệ hạ nói không sai, Hàn Đế giao tranh chỉ khiến Bắc Tần Đông Khiên 'ngư ông đắc lợi', thần muốn cũng không nhiều...."

Nàng kéo dài giọng điệu, nói: "Hy vọng Bệ hạ đối với vụ án Tần gia chín năm trước phán quyết công bằng...."

"Chỉ có như vậy?"

"Đương nhiên là không, ngoài ra, thần còn muốn quyền thống soái tướng doanh Tuý Nam."

Nàng vừa nói vừa đặt đầu ngón tay lên phong thư cạnh bàn cờ, đẩy về phía Gia Ninh Đế: "Chỉ cần Bệ hạ đồng ý, phong thư này sẽ trở về nguyên chủ."

Gia Ninh Đế hơi híp mắt lại. Vừa rồi hắn muốn ban cho Đế Tử Nguyên quyền thống soái, nhưng nàng một mực từ chối, bây giờ nàng lại lấy đó làm điều kiện....

Đây là đang nói cho hắn biết, nàng muốn cái gì sẽ tự mình đoạt lấy, căn bản khinh thường ân điển của hắn.

Hay cho một Đế Tử Nguyên tâm cao khí ngạo, nàng không tôn hắn làm Hoàng đế, đó là sự thật, nàng không phải Đế Vĩnh Ninh thứ hai, càng là sự thật.

Vẻ mặt Gia Ninh Đế hơi sựng lại, hai tay chắp sau lưng. Không đồng ý, cũng không phản đối, Thượng thư phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lần này ngay cả bẩm báo cũng không có, Thượng Thư phòng của Thiên tử cứ như vậy bị xông thẳng vào.

Gia Ninh Đế trầm mắt nhìn về phía cửa, còn chưa kịp quát mắng, Triệu Phúc đã chạy đến trước mặt hắn, khuôn mặt kinh hoàng, giọng điệu so với chuyện bẩm báo hoàng kim vừa rồi còn hoảng hốt hơn gấp mấy lần.

"Bệ hạ, Bệ hạ...."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ về phía cổng cung hoàng thành: "Thái tử Điện hạ ngài ấy, ngài ấy ở trước cổng Trùng Dương chém đầu Tả tướng rồi!"

Gia Ninh Đế đời này nghe qua không ít chuyện cười, đều có thể đem so với câu nói nực cười này. Cho dù là với định lực của hắn thì cũng phải ngẩn người mà hỏi một câu thật sự không phù hợp với trí tuệ anh minh của bậc đế vương: "Triệu Phúc, ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Đây là giọng điệu cho thấy chuyện này thực sự không thể tin được và quá mức hoang đường.

Đế Tử Nguyên ở một bên cũng cau mày, đến gần Triệu Phúc hai bước, uy nghi nói: "Ăn nói xằng bậy, Thái tử sao có thể làm ra chuyện như vậy!"

Nếu không phải do thân phận hai người đối lập, mới vừa rồi còn 'giương cung bạt kiếm' ngươi sống ta chết, Gia Ninh Đế còn định phụ họa theo lời của Đế Tử Nguyên. Đây không phải là ăn nói xằng bậy thì là gì, tâm tư đứa con này còn trầm ổn hơn cả hắn, làm Thái tử mười mấy năm chưa từng phạm sai lầm, cho dù thường ngày hắn muốn bắt bẻ cũng không bắt bẻ được. Sắp làm Hoàng đế rồi, sao có thể choáng váng đầu óc mà đột nhiên chém đầu tể tướng một nước, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người ngoài cổng cung hoàng thành?

Triệu Phúc đối mặt với hai gương mặt tràn đầy tức giận, vừa run rẩy vừa khàn giọng nói: "Bệ hạ, nô tài không có nói bậy, thị vệ ngoài cổng cung truyền lời, nói Thái tử điện hạ ở trước mặt dân chúng đã chém đầu Tả tướng. Thi thể tướng gia còn đang đặt trước cổng Trùng Dương, đám thị vệ không dám tùy ý xử lý, cho nên mới đến xin chỉ thị của Bệ hạ."

Gia Ninh Đế sắc mặt tái mét, vỗ một chưởng lên bàn cờ, quân cờ văng ra bốn phía, rơi xuống mặt đất xoay tròn: "Nghịch tử, dám hành hung trước cổng Trùng Dương, lá gan của hắn cũng lớn lắm! Nghịch tử kia giờ ở đâu, còn không bắt vào cung cho trẫm!"

Triệu Phúc nghe xong mệnh lệnh này càng rối bời hơn nữa: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ sau khi chém Tả tướng xong đã trực tiếp đến Tông Nhân phủ lãnh tội rồi. Đám thị vệ không dám ngăn cản, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn ngài ấy đi Tông Nhân phủ."

Đế Tử Nguyên ngẩn người ra, vẻ mặt hơi ngưng trệ, bàn tay ở sau lưng siết chặt lại.

Nghe xong lời bẩm báo, khuôn mặt Gia Ninh Đế càng lúc càng âm trầm, hắn phất tay: "Trước tiên dời thi thể Tả tướng đi, sau đó giải tán dân chúng."

Triệu Phúc bảo tiểu thái giám đi truyền lệnh, bản thân vẫn ở lại bên cạnh Gia Ninh Đế.

Gia Ninh Đế trầm mặc một lúc lâu, mới quay đầu lại nói: "Đế Tử Nguyên, Khương Du đã chết, vụ án Tần gia không cần trẫm nhúng tay vào, Hoàng Phổ cũng có thể xử lý thoả đáng, Tần gia nhất định sẽ được phơi bày chân tướng. Qua mấy ngày nữa, trẫm sẽ hạ chỉ giao ấn soái Tuý Nam lại cho Đế gia, ngươi lui ra đi."

Lời này làm Triệu Phúc ở một bên kinh ngạc không ít, Bệ hạ vì bảo vệ Tả tướng mới triệu Đế Tử Nguyên vào cung, sao cuối cùng chẳng những không bảo vệ được tướng gia, mà ngay cả quyền dẫn binh quang minh chính đại ở Tấn Nam cũng phải giao ra?

Tĩnh An Hầu quân này, thật không đơn giản....

"Nếu Bệ hạ đã đồng ý với điều kiện của thần, thần tất nhiên sẽ tuân theo lời hứa. Từ nay về sau tuyệt đối không nhắc lại chuyện Đế gia mười một năm trước, thần cáo lui."

Đế Tử Nguyên gật đầu, trầm giọng nói, khẽ ôm quyền, xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Ngoài Thượng Thư phòng, nắng chiều rơi xuống, Đế Tử Nguyên dừng bước. Ván cờ của nàng và Gia Ninh Đế, không thua không thắng, muốn lấy được non sông vạn dặm này, chung quy cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Nhưng Hàn Diệp... tại sao mỗi lần ta hạ quyết tâm, không do dự tiến lên, huynh đều xuất hiện?

Đế Tử Nguyên sắc mặt lạnh lùng, hơi trầm mắt, đi về phía ngoài cung.

Trong Thượng Thư phòng, Gia Ninh Đế cau mày. Thái tử phạm tội đã tự mình vào Tông Nhân phủ, hắn là Hoàng đế, cũng không thể đuổi theo đến Tông Nhân phủ mắng nhiếc, lửa giận toàn bộ đành trút hết lên người Triệu Phúc xui xẻo: "Nói rõ ràng cho trẫm, đang yên đang lành, sao Thái tử lại đi chém Tả tướng?"

"Bệ hạ, nô tài cũng không rõ lắm, tướng gia tham ô hoàng kim, hại chết cả nhà Tần lão đại nhân, Tần lão đại nhân không phải từng làm thầy của Thái tử mấy ngày sao, dân chúng đều nói đây là Thái tử Điện hạ đang báo thù cho Tần lão đại nhân!"

Lý do này ngay cả Triệu Phúc cũng cảm thấy không thể chấp nhận được, không đủ sức thuyết phục. Quả nhiên, Gia Ninh Đế biến sắc, quát lớn: "Toàn bộ chứng cứ đều đã bị Hoàng Phổ tìm ra, dân chúng đều biết Tả tướng phạm tội, trẫm cũng không thể giữ hắn, Khương Du chỉ còn mỗi kết cục bị tịch thu gia sản, còn cần tên nghịch tử này làm như vậy sao! Hắn là Thái tử một nước, không phải là gã đồ tể giết lợn giết dê ngoài đường, ở trước mặt dân chúng chém đầu trọng thần, bất chấp quốc pháp, làm chuyện càn quấy!"

Triệu Phúc cúi đầu, giống như tấm thớt hứng chịu cơn thịnh nộ của Gia Ninh Đế. Hắn đi theo Gia Ninh Đế lâu nhất, hơn ai hết hiểu rõ Gia Ninh Đế đã tốn bao nhiêu tâm huyết vì Thái tử. Hiện giờ, việc làm này của Thái tử đối với Gia Ninh Đế mà nói, càng phiền muộn hơn so với chuyện thế lực của Tả tướng trên triều sụp đổ.

Tiếng ho khan vang lên, càng lúc càng mãnh liệt. Triệu Phúc cả kinh, ngẩng đầu thấy Sắc mặt Gia Ninh Đế đỏ bừng, vội vàng vào trong lấy thuốc ra, chạy lên Ngự toạ đưa thuốc đến trước mặt hắn: "Bệ hạ, người đừng tức giận."

Gia Ninh Đế uống thuốc, điều tức một lát mới bình tĩnh lại.

Triệu Phúc vỗ lưng hắn, khuyên nhủ: "Bệ hạ, việc làm này của Thái tử điện hạ tuy nói không mấy thỏa đáng, nhưng cũng may chuyện Tướng gia tham ô đã bị vạch trần ra ngoài trước, Điện hạ xưa nay luôn được lòng dân, nếu giải thích hợp lý, việc này cũng không phải không thể đè xuống."

Sắc mặt Gia Ninh Đế hơi dịu lại, liếc Triệu Phúc một cái: "Ngươi ngược lại toàn tâm toàn ý nói giúp cho nó."

Triệu Phúc cúi đầu ngoan ngoãn: "Bệ hạ yêu thương Thái tử, nô tài bất quá chỉ là phân ưu cho Bệ hạ."

"Hừ." Gia Ninh Đế phất tay áo, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Tông Nhân phủ: "Tha cho hắn hay không để nói sau đi. Triệu Phúc, ngươi nói xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì, đáng để nó ở trước hoàng thành đích thân lấy tính mạng Khương Du, ngay cả một khắc cũng không đợi được? Thái tử đang có chuyện giấu trẫm sao, e là không phải chuyện nhỏ!"

"Nếu không làm rõ nguyên nhân, trẫm làm sao có thể thả nó ra được?"

Thanh âm lạnh lùng của Gia Ninh Đế truyền đến, Triệu Phúc ngẩn người, cúi đầu không trả lời.

Bên trong Đại Lý tự, Ôn Sóc đang vùi đầu chỉnh lý hồ sơ nghe thấy nha sai bẩm báo, hắn cùng Hoàng Phố đồng thời buông việc đang làm xuống, không thể tin nói: "Ngươi nói cái gì? Thái tử Điện hạ đã làm chuyện gì?"

Nha sai thấp thỏm đáp: "Thị lang, trong kinh đều đang truyền rằng Điện hạ bất bình việc Tả tướng sát hại cả nhà Tần lão đại nhân, nên mới ở trước cổng Trùng Dương tự tay chém đầu Tả tướng...."

Hắn nói vừa nói khoa tay múa chân làm động tác cắt ngang cổ, miêu tả vô cùng sống động.

"Chuyện này sao có thể xảy ra?"

Ôn Sóc đứng dậy: "Vậy Điện hạ thế nào rồi?"

"Sau khi Điện hạ giết Tả tướng, đã trực tiếp đến Tông Nhân phủ thú tội rồi."

"Chúng ta đã tìm được chứng cớ, lập tức có thể định tội Tả tướng, Điện hạ sao có thể đột nhiên giết Tả tướng?"

Ôn Sóc lẩm bẩm trong miệng.

Hoàng Phổ thấy hắn gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, nhẹ giọng nói: "Ôn Sóc, theo bản quan thấy, chưa chắc không còn cơ hội xoay chuyển, chuyện Tả tướng cất giấu hoàng kim đã bại lộ, Điện hạ giết hắn tuy phạm quốc pháp, nhưng cũng hợp lý, chuyện này phụ thuộc vào Bệ hạ phán quyết thế nào. Hồ sơ ở đây cứ để ta một mình xử lý là được, ngươi đến Tông Nhân phủ trước, hỏi Điện hạ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sự việc cấp bách phải tùy cơ ứng biến, Hoàng Phổ trải qua nhiều năm ở triều đình, rất nhanh đã nắm được nút thắt của chuyện này.

"Đa tạ đại nhân thông cảm."

Ôn Sóc hạ quyết tâm, gật đầu, chắp tay hành lễ, bước ra ngoài.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Ôn Sóc vội vàng ra khỏi Đại Lý Tự, đang định lên xe ngựa, chợt có người gọi.

"Tiểu công tử!"

Hắn dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy dưới tàng cây cổ thụ ngoài phủ nha đậu một chiếc xe ngựa, tổng quản Lâm Song của Đông cung đang bước xuống. Ôn Sóc xoay người, tinh thần phấn chấn, chạy về phía Lâm Song.

"Lâm tổng quản, Điện hạ xảy ra chuyện, ngươi mau theo ta đến Tông Nhân phủ...."

Ôn Sóc kéo hắn đi, nhưng Lâm Song đè tay Ôn Sóc lại, trầm giọng nói: "Tiểu công tử, trước khi Điện hạ hành động có căn dặn, người không thể đến Tông Nhân phủ thăm ngài ấy, cũng không được can thiệp vào chuyện này, sau lần này, nếu ngài ấy không làm được Thái tử nữa thì cũng là do trời định..."

Ôn Sóc quay đầu lại, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin, lời này dù có nghe thế nào, cũng đều giống như đã hoàn toàn từ bỏ vậy.

"Tiểu công tử, Điện hạ nói, Tả tướng phạm tội nặng trước, ngài ấy nặng nhất cũng chỉ là bị phế ngôi vị Thái tử. Không làm trữ quân cũng có thể làm một thân vương nhàn hạ. Ngài ấy bảo ngài đừng lo lắng, cho dù ngài ấy không thể làm Thái tử nữa, ngày sau cũng có thể bảo vệ tiểu công tử một đời bình an."

Lâm Song nói xong, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy và một khối lệnh bài màu xanh biếc, cung kính đưa tới trước mặt Ôn Sóc: "Tiểu công tử, nô tài tuân theo lệnh của Điện hạ, trước khi Điện hạ từ Tông Nhân phủ bước ra, giao phó tất cả thế lực ngầm của Đông cung cho người."

Ôn Sóc nhận lấy, giọng nói có chút chua xót: "Mệnh lệnh này Điện hạ nói từ khi nào?"

"Chiều hôm nay, Điện hạ triệu nô tài vào thư phòng Đông Cung phân phó."

Ôn Sóc ngẩn ra, khi đó Tả tướng rõ ràng cũng ở thư phòng, Điện hạ làm sao căn dặn?

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên chợt hiểu ra, mở tờ giấy trong tay, trên giấy mơ hồ in mấy chữ 'Gian tướng phải giết', tiếp theo đó là bốn chữ khác, rõ ràng đã được dùng lực viết xuống đầy uy nghiêm thận trọng.

Lúc ấy Thái tử kỳ thật hạ hai ngự chỉ, một là 'gian tướng phải giết', một là —— 'Ôn Sóc nhận lệnh'.

Cùng lúc đó, Gia Ninh Đế đã dẹp yên một đám đại thần Nội các và hoàng thất tông thân vào cung hỏi thăm chuyện trước cổng Trùng Dương, cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự oanh tạc mệt mỏi này nữa, vội thay thường phục, dẫn Triệu Phúc đích thân đến Tông Nhân phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play