Edit: Gấu Gầy
Chương 121
Lời nói lạnh lùng như rắn độc vang vọng bên tai, Ôn Sóc trố mắt, hơi ngẩn ra. Khương Hạo không có hoảng loạn, hắn nhìn thấy sự âm độc và quyết liệt 'cá chết lưới rách' trên người tên quản gia tướng phủ luôn vâng vâng dạ dạ này. Lập tức, âm thanh ngừng lại, bàn tay chỉ huy nha sai cũng dừng giữa không trung.
Tả tướng dám vào Đông cung vào lúc này, nhất định có chỗ dựa. Rốt cuộc có chuyện gì có thể uy hiếp vị trí Thái tử của Điện hạ, còn liên lụy đến cả Hữu tướng? Ôn Sóc hung hăng nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đặc biệt nghiêm túc, hắn không thể bất chấp mạo hiểm an nguy của Điện hạ được, cho dù có muốn thay Uyển Cầm đòi lại công đạo, cũng không thể!
Hình ảnh Uyển Cầm ở phủ Tĩnh An Hầu pha trà cho hắn uống, mỉm cười cảm tạ hắn chợt lóe lên, Ôn Sóc mím môi, buông tay xuống giữa không trung, lui về phía sau một bước.
Khương Hạo khẽ thở ra một hơi, trái tim nhảy đến cổ họng cuối cùng cũng buông xuống. Ôn Sóc đại diện cho Đông cung, chỉ cần hắn không tiếp tục tra xét, Hoàng Phổ nhất định sẽ lưu tâm đến thể diện của Thái tử, không dám tùy tiện làm càn.
Hoàng Phổ thấy sắc mặt Ôn Sóc khó coi, thậm chí còn có ý nhượng bộ, đáy lòng cả kinh, đoán được bên trong nhất định có uẩn khúc, đang muốn tiến lên hỏi, chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập trên đường mòn ngoài viện, truyền thẳng đến phía này.
Mọi người trong sân đồng loạt nhìn về phía cửa, tất cả đều sửng sốt.
Đại tổng quản Lâm Song của Đông cung dẫn theo cấm vệ quân xuất hiện trước cửa tiểu viện, một đoàn người ngựa uy phong lẫm liệt. Hắn nhìn lướt qua trong sân, trực tiếp đi tới trước mặt Ôn Sóc, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Ôn Sóc, cung kính nói: "Tiểu công tử, Điện hạ có lệnh, bảo ngài làm theo những gì trên đây viết."
Khương Hạo trong lòng vui mừng, thầm nghĩ tướng gia vào Đông cung quả nhiên đã thuyết phục được Thái tử, hiện giờ đã có mệnh lệnh viết tay của Thái tử, Hoàng Phổ và Ôn Sóc sẽ càng không dám động thủ.
Hoàng Phổ nhíu mày, với tính cách xưa nay của Thái tử, sao có thể bị Tả tướng uy hiếp?
Ôn Sóc nhận lấy, mở tờ giấy được gấp ra, nét chữ quen thuộc xuất hiện trước mắt. Hắn hơi ngẩn ra, bình tĩnh quan sát một lúc lâu, lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra.
Khương Hạo vừa nhận ra có gì đó không ổn, Ôn Sóc đã phất tay với nha sai: "Đi, làm theo lời ta nói ban nãy, chặt mấy cột gỗ ra."
Nha sai đồng thanh đáp vâng, rút đao chạy về phía hành lang.
"Ôn Sóc, ngươi dám!"
Tình thế đột nhiên thay đổi, Khương Hạo cuồng ngôn gọi thẳng tên, phẫn nộ chỉ vào Ôn Sóc, vẻ mặt dữ tợn.
Ôn Sóc liếc hắn một cái, cao giọng nói: "Ta có gì không dám? Điều tra kỹ càng vụ án hoàng kim là chỉ dụ của Bệ hạ, ai dám ngăn cản chính là tội khi quân, giết chết không tha!"
Lời hắn nói ra vô cùng khí thế, Cấm vệ quân mà Lâm Song đưa đến đồng loạt rút kiếm, chắn trước mặt Khương Hạo và thị vệ tướng phủ, bảo vệ Ôn Sóc và Hoàng Phổ. Khôi giáp và thanh kiếm sáng bóng mang theo uy lực trang nghiêm, khiên thị vệ tướng phủ run sợ không dám nhúc nhích.
Khương Hạo sắc mặt tái mét, tức giận đến mức cả người run rẩy, trơ mắt nhìn nha sai vung trường đao chém từng nhát vào cột gỗ dưới hành lang.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy chục người trong sân nhìn chằm chằm cọc gỗ không chớp mắt, ánh mắt theo chuyển động lên xuống theo trường đao, tim đập dồn dập. Sau nửa nén hương, 'rắc rắc' một tiếng, có một cột gỗ bị chặt nứt ra khe hở rộng bằng nửa ngón tay, gần như là ngay lập tức, âm thanh sột soạt từ phía hành lang truyền tới.
Mọi người ngưng thần quay lại, trợn mắt há mồm nhìn vô số phấn vàng từ khe hở rơi xuống. Mặt trời chiếu xuống mặt đất, tỏa ra ánh sáng vàng óng ánh chói mắt.
Mười lượng hoàng kim biến mất chín năm trước mất, quả nhiên bị giấu ở biệt trang tướng phủ, cả nhà Tần phủ chết thảm năm đó cuối cùng cũng có cơ hội rửa oan!
Trong sân lặng ngắt như tờ, Khương Hạo thần sắc đại biến, xoay người lao ra ngoài. Cấm vệ quân bên cạnh Lâm Song không khỏi cau mày, ném thẳng trường kích tới dưới chân, ngăn cản đường đi của hắn. Khương Hạo sắc mặt tái nhợt, loạng choạng bước hụt một bước, hoảng sợ ngồi xổm trên mặt đất.
Hoàng Phố hừ nói: "Có tật giật mình, tên nô tài ngươi nhất định có liên quan tới vụ án hoàng kim năm đó, người đâu, bắt lấy hắn, giải về nha phủ giam giữ."
Nha sai đáp một tiếng 'vâng', lôi Khương Hạo từ trên mặt đất áp giải ra ngoài. Hắn trừng hai mắt muốn nứt ra, gào lên với Hoàng Phố: "Hoàng Phổ, ngươi dám bắt ta! Ngươi đợi đó, lão gia nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Thường ngày khi Đại Lý Tự xét án định tội, một đám nha sai đã quá quen với việc Hoàng Phổ ôm đầu nhìn phạm nhân thẹn quá hóa giận, lúc này cũng không ngoại lệ, cũng lười quan tâm tới hắn, trực tiếp lôi Khương Hạo ra khỏi sân.
Nào ngờ Hoàng Phổ phá lệ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Khương Hạo một hồi lâu, cho đến khi nha sai nổi hết da gà, mới bình tĩnh nói: "Được, bản quan ở Đại Lý Tự chờ ngươi. Nếu đã phạm phải tội ác trời tru đất diệt như vậy mà Tả tướng còn có thể hô mưa gọi gió trong triều đình Đại Tĩnh, cái đầu này của bản quan nhất định sẽ chặt cho ngươi, không cần cũng được."
Ngắn ngủi vài câu, uy nghiêm đoan chính. Khương Hạo phách lối bị ép đến trì trệ, nghẹn cứng không nói nên lời, lập tức xụi lơ trên mặt đất. Nha sai bên cạnh không thèm bận tâm đến tâm trạng của hắn, gương mặt hổ báo trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài. Khương Hạo lúc này mới bình tĩnh lại, chỉ là lúc ra khỏi sân, hắn đột nhiên ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn Ôn Sóc, ánh mắt câm thù tàn độc khiến cho người ta không rét mà run.
Ôn Sóc đúng lúc nhìn thoáng qua bắt gặp khoảnh khắc này, lông mày hơi nhíu lại. Tuy rằng hắn tin tưởng Thái tử có thể xử lý được sự uy hiếp từ Tả tướng, nhưng Điện hạ rốt cuộc có điểm yếu gì để cho Tả tướng nắm được, đến mức ngay cả một tên tổng quản tướng phủ nhỏ nhoi cũng có thể phách lối đến mức này?
"Ôn Sóc, làm tốt lắm!"
Hoàng Phố đi tới, vỗ mạnh vào lưng hắn, nhìn về phía phấn vàng vẫn còn đang rơi xuống hành lang, hỏi: "Làm sao ngươi đoán được hoàng kim được giấu ở trong đó?"
Ôn Sóc che giấu bất an, sờ cằm cười nói: "Lúc hoàng kim mài thành phấn vàng vận chuyển đến thì đúng lúc biệt trang này đang tu sửa, phương pháp cất giấu tốt nhất chính là chôn vào nền nhà, khảm vào trong tường hoặc là giấu ở nơi đang tu sửa. Vừa rồi ta đi một vòng quanh biệt trang, phát hiện chỉ có cột gỗ hành lang này là dùng màu sơn khác, vậy chắc hẳn nó phải ở đây. Lúc trước có người từng phát hiện phấn vàng trên nền hành lang, ta đoán là năm đó khi nhét vào vô tình làm rơi xuống nền, mấy ngày qua nền nhà lỏng lẻo nên mới bị lật ra."
Hoàng Phổ gật đầu, vẻ mặt hài lòng: "Quả nhiên thông minh, Ôn Sóc à, sau này ngươi có thể đến nhận chức ở Đại Lý Tự, trợ giúp cho bản phủ."
Không đợi Ôn Sóc mở miệng, hắn lại nói: "Bây giờ đã tìm được hoàng kim, vụ án Tần gia cũng coi như sáng tỏ, Lâm tổng quản đã trở về Đông cung bẩm báo Điện hạ, ngươi theo ta ra ngoài nói rõ với dân chúng. Sau đó về Đại Lý Tự chỉnh lý lại hồ sơ vụ án hoàng kim, nhất định trước nửa đêm phải trình lên Bệ hạ, sớm định tội Tả tướng, tránh xảy ra nhiều chuyện rắc rối."
Vụ án này quả thật là việc cấp bách, hồ sơ đã tồn đọng được chín năm, một mình Hoàng Phố xử lý chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Ôn Sóc đè xuống ý định muốn trở về Đông Cung để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, gật đầu đồng ý.
"Thu gom hoàng kim cho kỹ, mang về Đại Lý Tự niêm phong."
Hoàng Phổ phân phó một câu, cùng Ôn Sóc bước ra khỏi sân, thần sắc mang theo vài phần thoải mái nhẹ nhõm. Hắn nhớ tới một chuyện, chỉ chỉ tờ giấy trên tay Ôn Sóc: "Ôn Sóc, rốt cuộc vừa rồi Thái tử điện hạ đã dặn dò thế nào?"
Ôn Sóc cười cười, đem tờ giấy trong tay mở ra, mặt trên viết bốn chữ ngắn gọn, sát khí lạnh thấu xương —— gian tướng phải diệt.
Hoàng Phổ chợt bừng tỉnh, sờ sờ râu cảm khái nói: "Không hổ là Thái tử điện hạ, sự kiên nghị quả cảm này người thường khó sánh kịp."
Ôn Sóc gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ khâm phục, cùng Hoàng Phố bước ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, tin tức về phấn vàng được tìm thấy trong cột gỗ của biệt trang tướng phủ lan truyền về kinh thành nhanh như lốc xoáy.
Trong thư phòng Đông Cung, Tả tướng sắc mặt u ám nhìn chén trà liên tục được rót đầy, nhưng Hàn Diệp vẫn chưa gật đầu đồng ý giúp Hàn Chiêu từ Tây Bắc trở về, nên hắn chỉ đành cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn kì kèo với Hàn Diệp.
Lại qua nửa nén hương, sự kiên nhẫn của Tả tướng rốt cuộc cũng hết sạch ở chén trà thứ tư, hắn trầm mặt mở miệng: "Điện hạ, chuyện của Chiêu nhi xin Điện hạ đưa ra quyết định..."
"Tướng gia, ta muốn gặp Tướng gia!"
Hắn còn chưa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói ồn ào. Tả tướng vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn ra ngoài thư phòng. Bên ngoài, gã sai vặt đang chờ ở ngoài cửa Đông cung theo lệnh của hắn đanh giằng co với thị vệ Đông cung với vẻ mặt lo lắng gấp gáp.
Gã sai vặt này đã theo hắn hơn mười năm, tính tình trước giờ luôn trầm ổn, sao lại đột nhiên xông vào cung? Tả tướng trong lòng chùng xuống, không khỏi xoay người chắp tay với Hàn Diệp: "Điện hạ, gia nô mạo phạm, sợ là xảy ra chuyện gấp..."
Ánh mắt Hàn Diệp lộ ra vài phần tâm tư không giải thích được, phất phất tay: "Để hắn vào đi."
Thị vệ ngoài thư phòng nghe được mệnh lệnh liền tránh đường, gã sai vặt lảo đảo chạy vào, lập tức quỳ gối trước mặt Tả tướng. Tả tướng tức giận nói: "Khương Vân, xảy ra chuyện gì, như thế này thật không có thể thống!"
Khương Vân sắc mặt tái nhợt, liên tục nói: "Lão gia, dân chúng khắp kinh thành đều đang nói... nói Hoàng Phổ đại nhân đã tìm thấy hoàng kim biến mất chín năm trước ở trong cột gỗ của biệt trang, đang dẫn nha sai đến bắt ngài!"
Khương Du là trọng thần của triều đình, Hoàng Phổ chưa nhận được ý chỉ của Hoàng đế, nhất định không thể tùy tiện bắt hắn, lời đồn cũng là do dân chúng kinh thành lan truyền mới trở thành như vậy. Nhưng chỗ cất giấu hoàng kim quả thật không sai, Tả tướng biết biệt trang nhất định đã xảy ra chuyện, liền biết sắc, lập tức hiểu ra bản thân đang bị Hàn Diệp chơi một vố.
Hàn Diệp đâu có ngăn cản Ôn Sóc và Hoàng Phổ, xem tình hình rõ ràng là Tổng quản Đông cung theo mệnh lệnh của Hàn Diệp chạy đến biệt trang làm chỗ dựa cho Ôn Sóc! Hiện giờ hoàng kim bị tìm ra, đừng nói hắn chỉ là một trọng thần của Nội các, cho dù là hoàng tử thân vương sợ rằng cũng sẽ rơi vào kết cục không thể sống thọ!
Hắn mạnh mẽ đứng dậy, hất chén trà trên bàn rơi xuống đất, lạnh lùng nhìn Hàn Diệp: "Điện hạ, thủ đoạn của ngài hay lắm! Thế mà lại tự hạ mình cầm chân lão phu ở Đông cung! Để cho Ôn Sóc lật tung biệt trang."
Hàn Diệp nhướng mày: "Đâu có, tướng gia quá khen rồi."
Hừ! Vốn tưởng rằng phần thắng đang nắm trong tay, nào ngờ đột nhiên tình thế thay đổi. Tả tướng sống mấy chục năm, chưa từng bị người khác chơi xỏ như thế, nhất thời tâm trí quay cuồng, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả một chút tôn ti còn sót lại cũng mặc kệ, tức giận nói: "Hàn Diệp, ngươi lừa gạt Bệ hạ mười mấy năm, ngôi vị Thái tử nhất định không giữ được! Ngươi hủy Khương gia ta, đối với ngươi có ích lợi gì chứ!"
Hàn Diệp ngẩng đầu, không để ý tới tiếng gầm gừ của Khương Du, đứng lên trầm giọng nói: "Ngươi hỏi ta vì sao không bảo vệ ngươi? Khương Du, ngươi tham ô quân lương, không để ý đến sự sống chết của tướng sĩ; hãm hại trung lương, ám sát già trẻ Tần gia, lừa dối dân chúng, lừa gạt triều thần.... chuyện nào chuyện nấy đều phạm tội chết của Đại Tĩnh! Ta bảo vệ Khương gia ngươi, làm sao có thể xứng với cả nhà Tần phủ? Việc ta làm sai, ta sẽ tự mình gánh vác, cho dù mất đi ngôi vị Thái tử, cũng sẽ không cấu kết với hạng người hại dân hại nước như ngươi, mà phụ lòng con dân Đại Tĩnh!"
Tả tướng chỉ vào Hàn Diệp, sắc mặt tái mét, âm thanh u ám lạnh lẽo như ma quỷ: "Được, được lắm! Hàn Diệp, ngươi không hổ là nhi tử của Hàn Trọng Viễn, đều tàn nhẫn như nhau. Ngươi đừng vội đắc ý, ngươi cho rằng chỉ có ngôi vị Thái tử là không giữ được thôi sao? Ngụy Gián và Phương Giản Chi năm đó cũng cùng nhau bảo vệ nhi tử Đế gia, Bệ hạ sẽ không tha cho hai người đó! Cho dù Khương gia ta bị diệt, lão phu cũng phải lôi ngươi và Ngụy Gián chết cùng! Còn có Ôn Sóc, hắn sống tạm bợ mười năm thì đã sao, hoàng gia năm đó có thể nhổ cỏ tận gốc cả Đế thị nhất tộc, huống chi hiện giờ chỉ là một Đế Tẫn Ngôn!"
Nói xong hắn quay đầu lao ra ngoài.
Trong thư phòng vang lên tiếng cãi vã rung trời, khiến cho thị vệ bên ngoài nhận ra có điều không ổn, liền ngăn cản Tả tướng đang xông ra. Nào ngờ Khương Vân đi theo bên cạnh hắn đột nhiên trở nên tàn nhẫn, đoạt lấy một thanh trường đao chém thẳng về phía mọi người. Thân thủ của hắn hung bạo, dùng toàn chiêu thức bức tử, vừa nhìn đã biết là hộ vệ bí mật bảo vệ bên người Tả tướng.
Thị vệ bị tấn công bất ngờ trở tay không kịp, đợi hồi phục tinh thần, Tả tướng đã được Khương Vân hộ tống xông ra khỏi cung.
Thị vệ thấy thế đang định đuổi theo, thì một bóng người trực tiếp lướt qua mọi người, đuổi theo về phía tiền điện.
Mọi người chăm chú quan sát, khi đối mặt mới nhìn rõ, Hàn Diệp cầm trường kiếm trong tay, vừa nhảy lên giữa không trung, lập tức đã không thấy bóng người.
Chiêu thức của tên hộ vệ kia rất cay độc, Thái tử nếu xảy ra chuyện, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém, cả đám thị vệ gương mặt biến sắc, vội vàng lao về phía tiền điện.