Edit: Gấu Gầy
Chương 108
Lại là một ngày, Đế Tử Nguyên hạ triều sớm, trực tiếp trở về phủ, Lạc Minh Tây đã ở trong Hầu phủ chờ nàng.
"Hôm nay có chuyện gì mới mẻ không?"
Đã vào xuân, công tử mảnh mai yếu ớt nửa tựa vào ghế mềm ấm áp, ôm chén trà nóng, vô cùng thích ý ngồi trong ổ, so với tiểu cô nương kia sống thoải mái hơn nhiều.
Đế Tử Nguyên liếc mắt nhìn hắn, vào nội đường thay thường phục bước ra mới nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là gần tháng nay Bệ hạ ban chỉ đến Đại Lý Tự, bảo Hoàng Phổ điều tra lại vụ án cũ những năm qua, nếu vụ án không đủ chứng cớ, đều có thể xét xử lần nữa, khoan hãy nói, Hoàng Phổ thành thật tìm ra được mấy vụ án oan không lớn không nhỏ, hiện giờ trên dưới triều đình ca tụng công đức của Bệ hạ, khiến bầu không khí trong cung cũng dịu đi không ít, ta thấy lưng của cung nữ thị vệ cũng thẳng hơn một chút."
Lạc Minh Tây nhấp một ngụm trà, nâng mí mắt lên: "Đây cũng là việc nằm trong dự liệu, chuyện Đế gia huyên náo khiến Hoàng gia mất thể diện, mưa gió cả thành. Gia Ninh Đế làm Hoàng đế hai mươi năm, tất nhiên biết dùng cách gì để thắng được lòng dân, còn gì hả hê lòng người hơn án oan được rửa sạch, hắn làm chuyện này đã quen tay rồi."
"Mấy tháng nay hắn thường xuyên triệu kiến lão tướng, hậu thưởng cho tướng sĩ biên cương, chính là sợ Đế gia quật khởi lần nữa, trở thành đại họa. Tử Nguyên, lão Hoàng đế một khắc cũng không nhàn rỗi, muội không làm chút chuyện, cho ấm áp thân thể?"
"Không cần, đến bước này, có một số chuyện không cần chúng ta làm sẽ tốt hơn, Hoàng Phổ không chỉ biết điều, còn là một người chân thành. Gia Ninh Đế hạ chỉ cho hắn điều tra án cũ, hắn tất nhiên sẽ không bỏ sót bất cứ án nào."
Đế Tử Nguyên tìm chiếc ghế mềm bên cửa sổ bắt đầu phơi nắng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân, Uyển Cầm xắn tay áo, đang tưới nước cho hoa cỏ trong sân, khuôn mặt trầm tĩnh nhàn nhã, phong thái hào phóng.
Đế Tử Nguyên thu lại ánh mắt: "Làm Hoàng đế ấy à, thật ra là một chuyện phiền toái. Huynh nói Bệ hạ người này, hiểu suy nghĩ lòng người, từng bước đi của hắn đều rất thỏa đáng, không hề sai sót. Sai lầm duy nhất chính là làm Hoàng đế quá lâu, cho rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn khôn ngoan, vạn dân đều trong lòng bàn tay hắn, hắn cho rằng triều đình của mình rất trong sạch, nhưng không biết thật ra tất cả mọi người hợp lại lừa gạt một mình hắn. Mười mấy năm qua, kẻ thù án oan nào đâu chỉ có một mình Đế gia, sợ là lần này hắn tự mang đá đập lên chân mình, cắt đứt cánh tay của mình."
Lạc Minh Tây thoáng nhìn thấy đáy mắt thông suốt của nàng, không che giấu được sự kinh ngạc: "Tử Nguyên, lúc đầu muội vào kinh chủ động xuống chức vào Đại Lý Tự, chính là vì ngày này?"
Đế Tử Nguyên không phủ nhận, khẽ chau mày: "Tất cả mọi người đều cho rằng Đại Lý Tự không quý bằng Nội các, quyền không bằng lục bộ, là nha phủ vô dụng nhất, thật ra không phải. Đại Lý Tự là sự kết nối của Thiên tử cùng bá tánh, nếu Đại Lý Tự khanh chính trực cương nghị, diện mạo toàn bộ kinh sư cũng sẽ đổi mới rực rỡ, trên làm dưới theo, kinh sư an ổn, Đại Tĩnh mới có thể hưng thịnh. Trước khi vào kinh ta đã bảo Uyển Cầm điều tra kỹ tất cả quan viên Đại Lý Tự, trong đó chỉ có một mình Hoàng Phổ không sợ quyền quý, tính cách công trực, là ứng cử viên tốt nhất cho chức Đại Lý Tự khanh."
Lạc Minh Tây tiếp lời nói: "Cho nên muội mới giả vờ xuống chức, trước tiên mượn án gian lận khoa cử quét sạch Đại Lý Tự, sau đó từng bước một giao Đại Lý Tự vào trong tay Hoàng Phổ. Muội nói không sai, nếu không phải do Hoàng Phổ kiên trì, vụ án nạn lụt Giang Nam và vụ án của Chung Hải cũng không thể tiến hành thuận lợi như vậy, ngay cả vụ án Đế gia trên điện Nhân Đức, hắn cũng không hề thiên vị."
Hắn khẽ trầm mặc một chút: "Tử Nguyên, muội biết rõ Tả tướng có liên quan đến vụ án Đế gia nhưng vẫn bỏ qua cho hắn, là vì Uyển Cầm?"
"Thiên hạ không chỉ có một huyết án Đế gia, cũng không chỉ có mỗi Đế Tử Nguyên ta chịu khổ, nếu Khương Du chết sớm, cho dù có một ngày án Tần gia được rửa sạch, thì có ích lợi gì."
Đế Tử Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
"Tử Nguyên, rốt cuộc muội đã nghĩ xong những kế hoạch này từ khi nào?"
Lạc Minh Tây trước giờ chỉ phụ trách để ý động tĩnh hướng đi của bá quan triều đình, chuyện của Đế Tử Nguyên hắn rất ít can thiệp, hiếm khi có cơ hội mở miệng hỏi như vậy. Thấy nàng không nói, sắc mặt hắn biến đổi, trầm ngâm chốc lát, đáy mắt có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ trước khi vào kinh, những chuyện này đều đã nằm trong dự liệu của muội?"
Suốt một năm qua, kinh thành xảy ra bao nhiêu chuyện, gần như thay đổi hoàn toàn cục diện triều đình, nếu Tử Nguyên đã nghĩ đến cảnh tượng hôm nay từ trước khi vào kinh một năm trước, vậy cũng.....
Đế Tử Nguyên nghe ra sự kinh ngạc trong lời nói của Lạc Minh Tây, quay đầu lại, nhướng mày: "Không tính là toàn bộ, tám chín phần mười. Tri phủ Mộc Thiên phủ tham ô lương thực, đẩy giá lương thực ta đã sớm biết, tuy nạn lụt là ngoài dự liệu, nhưng kết quả cuối cùng không có gì thay đổi, Giang Nam bị quét sạch, Mộc Vương bị cấm túc, Tả tướng mất đồng minh. Trung Nghĩa Hầu ở Tây Bắc phạm tội chồng chất, toàn bộ chứng cớ đều nằm trong tay Uyển Cầm, lúc nào cũng có thể cho hắn vào ngục. Tuy Chung Hải là thu hoạch bất ngờ, sau khi điều tra ra được hắn từng tham gia trận chiến núi Thanh Nam, hắn liền trở thành người thích hợp nhất vạch trần chuyện quân Đế gia."
Lạc Minh Tây trầm mặc xuống, đột nhiên mở miệng: "Lúc trước muội để Chung Hải ở Kim Loan điện nhắc lại trận chiến ở núi Thanh Nam, rốt cuộc là vì thời cơ đã đến hay là.... vì ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp?"
Đế Tử Nguyên cười cười, ôm quyển sách nhắm mắt lại: "Minh Tây, oan tình Đế gia đã được sửa lại, nguyên nhân lúc đó ta làm như vậy, còn quan trọng sao?"
Hô hấp của nàng dần dần ôn hòa, dường như đã rơi vào giấc ngủ say. Lạc Minh Tây rũ mắt, một lúc lâu sau, nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà, chậm rãi nói: "Đúng vậy, không quan trọng nữa."
Hôm đó, sự thật là muội đã ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp, chính là câu trả lời tốt nhất.
Gần đây, trong kinh thành rất náo nhiệt, ngay khi Gia Ninh Đế hạ chỉ điều tra án cũ, dân chúng triều thần hết lời ca tụng, nhưng đồng thời cũng khiến một số người không được an bình, ví dụ như trong phủ Tả tướng, nhắc tới cũng buồn cười, gần đây quan viên của phe Tả tướng liên tục bị điều tra ra có dính líu đến những vụ án cũ, trong lúc nhất thời, quan viên các bộ thay nhau lên công đường chịu thẩm vấn trong Đại Lý Tự, vô cùng náo nhiệt. Trong trận thanh tẩy này, triều thần cảm thán nhất chính là Đại Lý Tự khanh Hoàng Phổ này quả thật là trời sinh dáng vẻ thanh quan, hàng trăm hàng nghìn án cũ, một mình hắn kiên cường lật lại từng vụ án sai, tìm cái nào chính xác cái ấy, tuyệt đối không có sai sót.
Nghe nói cho dù là Tả tướng cũng phải gạt bỏ thể diện, tự mình vác thân già đến Đại Lý Tự cầu tình, Hoàng Phổ cũng không hề nhân nhượng, mới có một tháng, phe Tả tướng tổn thương nguyên khí nặng nề, điều này khiến triều đình mất cân bằng, thế lực Hữa tướng lớn mạnh, hai phái khó mà kiềm chế lẫn nhau được.
Đây hoàn toàn không phải tình huống Gia Ninh Đế muốn nhìn thấy, chỉ là hiện giờ dân gian đang ca tụng công đức, những án cũ còn chưa xét xử xong, hắn tuyệt đối không thể hạ chỉ dừng lại được, cho nên chỉ có thể mỗi ngày trợn tròn mắt nhìn Hoàng Phổ dâng tấu chương lên, bây giờ hắn chỉ hy vọng Hoàng Phổ lật ít án một chút, nhanh chóng giải quyết chuyện xui xẻo này mới được.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, mấy ngày sau trong triều, Hoàng Phổ tấu lên vụ án tám năm trước của Đại học sĩ nội các Tần Trung Đạo có nhiều nghi ngờ, xin Gia Ninh Đế tìm người Tần gia bị đày đi Nam Cương về, mở phiên thẩm tra xét xử một lần nữa.
Nghe nói sau khi vụ án này được đưa ra, trên Kim Loan điện yên tĩnh một hồi lâu. Tám năm trước, vụ án Tần gia không tính là nhỏ, lúc ấy chấn động cả kinh sư, Tần lão đại nhân là nguyên lão hai triều, có giao tình sâu đậm với Hữu tướng, nhưng bị điều tra ra khấu trừ quân lương bỏ đầy túi riền, năm đó Đại Tĩnh giao chiến với Bắc Tần rơi vào thế hạ phong, sau khi Gia Ninh Đế biết được vô cùng giận dữ, xử trảm Tần lão đại nhân, khi đó quan chủ thẩm lục soát tìm chứng cứ chính là Tả tướng.
Vụ án này bị vén lên, cuốn theo không ít sóng gió, danh tiếng Tần lão đại nhân năm đó cực tốt, có quan hệ vững chắc trong triều, Hoàng Phổ vừa nhắc tới án này, liền được hơn nửa triều thần hưởng ứng, cản cũng không cản được, sau khi Gia Ninh Đế ở trên Kim Loan điện tuyên bố điều tra kỹ lại vụ án này, có người nhìn thấy sắc mặt Tả tướng tái xanh.
Hoàng Phổ mới vừa bước vào nội đường Đại Lý Tự, đã thấy Ôn Sóc đi qua đi lại. Ôn Sóc vừa thấy hắn liền tiến lên đón: "Hoàng đại nhân, như thế nào rồi? Bệ hạ có hạ chỉ điều tra kỹ lại vụ án Tần gia không?"
Hoàng Phổ bị hắn liên thanh truy hỏi ồn ào đến chóng mặt, liền vội vàng gật đầu: "Bệ hạ đã hạ chỉ điều tra kỹ, ngươi yên tâm."
Ôn Sóc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, ngồi xuống ghế, liên tục rót mấy ngụm trà.
Hoàng Phổ thấy dáng vẻ của hắn, nghi ngờ mấy ngày qua không nhịn được nữa, hỏi: "Ôn thị lang, tại sao ngươi coi trọng vụ án Tần gia như vậy?"
Mấy ngày trước, Ôn Sóc vào Đại Lý Tự, nói năm đó án Tần gia có điểm khả nghi, khẩn cầu hắn kiểm tra lại hồ sơ, hắn biết Ôn Sóc không phải người bắn tên không đích, nên đồng ý chuyện này, nào ngờ vừa kiểm tra hồ sơ, quả thật tìm ra vấn đề. Vụ án Tần gia năm đó tuy nhân chứng vật chứng đầy đủ, nhưng vẫn không tra ra được chỗ giấu mười vạn hoàng kim bị Tần lão đại nhân tham ô, hắn hỏi không ít lão quan viên Đại Lý Tự, đều nói lúc ấy Tần lão đại nhân không chịu nhận tội, hô to oan uổng, bị Tả tướng nghiêm hình tra khảo, đánh cho nhận tội, cuối cùng vụ án Tần gia cứ được xử như vậy.
Ôn Sóc thậy ra rất thông minh, trước khi vụ án được vén lên đã tìm được nhân chứng liên quan đến vụ án năm đó, giúp hắn bớt được không ít việc, đợi mấy ngày nữa sau khi lục soát ra chứng cứ sẽ mở công đường xét xử một lần nữa, vụ án Tần gia có thể sẽ được xua tan mây mù.
"Ta cũng chỉ trong lúc vô tình biết chuyện này, mấy ngày nay tra xét hồ sơ niêm phong trong Đông cung, cảm thấy Tần lão đại nhân cả đời nghèo khó, vì dân góp sức, sao có thể đến lúc già rồi còn phạm phải trọng án như vậy, nên mới mời đại nhân kiểm tra lại. Hoàng đại nhân, vụ án này năm đó là Tả tướng xét xử, những nhân chứng kia phải để ý kỹ một chút."
Ôn Sóc trầm giọng nói, lúc nghiêm mặt hơi có mấy phần khí thế.
Hoàng Phổ sao có thể không hiểu được, gật đầu: "Trong phủ mấy người này ta đều sắp xếp nha sai canh phòng, hiện giờ vụ án còn chưa rõ ràng, nếu ai động đến những nhân chứng kia, chính là có lòng chột dạ, chẳng khác nào tự mình nhận tội hãm hại người khác. Ôn thị lang, ngươi tìm những người này ra trước, là công lớn đó!"
"Hoàng đại nhân quá khen."
Hòn đá trong lòng Ôn Sóc rơi xuống một nửa, nói: "Hoàng đại nhân, vậy ta hồi phủ trước, vụ án này đành phiền đại nhân."
"Thị lang nói gì vậy, rửa sạch oan khuất cho người trong sạch vốn là chuyện bổn quan phải làm."
Hoàng Phổ nghiêm nghị đáp.
Ôn Sóc hành lễ rồi rời khỏi nội đường, tiếng bước chân xa dần, Hoàng Phổ hơi trầm ngâm, sợ là Ôn tiểu công tử có liên quan đến Tần gia, nếu không cũng sẽ không ra sức như vậy.
Trong phòng kho Đông cung có ghi chép tỉ mỉ từng chuyện lớn đã qua trong triều đình, Ôn Sóc quay lại Đông cung liền lao vào phòng kho tìm hồ sơ vụ án lúc hai nước giao chiến tám năm trước, cho đến đêm khuya mới khom người mỏi mệt bước ra.
Bên ngoài có cung nữ đợi, thấy hắn ra ngoài liền tiến lên phía trước đón, nói: "Tiểu công tử, Điện hạ bảo người sau khi ra ngoài thì đến thư phòng một chuyến."
Ôn Sóc dừng một chút, gật đầu, đi theo cung nữ cầm đèn đến thư phòng.
Trong thư phòng ánh đèn sáng trưng, Hàn Diệp ngồi trước bàn, đang lật xem tấu chương. Trên giường nhỏ có để bánh ngọt nóng hổi và trà ấm, Ôn Sóc vừa vào cửa, mũi giật giật, không nói một lời đi thẳng tới giường nhỏ ăn, rất cẩn trọng, không hề tuỳ ý như thường ngày.
Hàn Diệp thấy hắn hiếm khi như vậy, nhíu mày: "Bôn ba mấy ngày, ngay cả tính tình cũng được mài dũa, xem ra vẫn là đuổi ngươi đi xa một chút thì tốt hơn, qua mấy năm trở lại chắc sẽ càng tốt hơn nữa."
Ôn Sóc ngẩng đầu: "Điện hạ, chờ ít ngày nữa rồi hẵng ném ta đi, trong kinh còn có chút chuyện chưa xử lý xong."
Hàn Diệp vốn chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, Ôn Sóc tuy thông minh, nhưng quá lười biếng, tâm tư không đặt trên con đường thăng quan tiến chức, ngày thường cũng là đẩy một bước mới đi một bước, không nghĩ tới lúc này lại nguyện ý chịu chút cực khổ.
"Sao hả, chuyện trong kinh thành, có cảm xúc rồi?"
Ôn Sóc gật đầu, thở dài: "Nhưng chức quan nhỏ, không thể vì dân góp sức."
"Hôm nay Hoàng Phổ ở trên Kim Loan điện đề xuất điều tra kỹ lại vụ án Tần gia, chuyện này là ngươi nhúng tay vào?"
Chuyện trong đầu Ôn Sóc từ trước đến giờ không giấu được Hàn Diệp, lần này liên quan đến Tả tướng, hắn mới giấu mấy ngày, lúc này thấy Hàn Diệp hỏi đến, suy nghĩ một chút nói: "Mấy ngày trước ta cầm bức họa Uyển Cầm vẽ đến Kim Ngọc lâu, gặp được thế tử Triệu Minh của Nghiễm Dương Hầu phủ, hắn nói bút pháp vẽ tranh của Uyển Cầm truyền thừa từ Lỗ phái, rất giống tiểu sư muội năm xưa của hắn, tiểu sư muội kia của hắn là tôn nữ của Tần lão đại nhân, ta lần theo điều tra, cảm thấy vụ án Tần gia năm đó có điểm khả nghi, nên đến Đại Lý Tự nhờ Hoàng đại nhân lật lại vụ án."
"Ngươi cảm thấy Uyển Cầm là tôn nữ của Tần lão đại nhân?"
Hàn Diệp nhíu mày, ngẩng đầu hỏi.
Ôn Sóc gật đầu: "Điện hạ, phong cách vẽ tranh có thể bắt chước, nhưng bút pháp lại không thể, sau đó ta mời Triệu thế tử tỉ mỉ xem qua bức họa Uyển Cầm vẽ, hắn cũng cảm thấy trên đời không thể nào có hai người có bút pháp giống nhau như vậy. Năm đó gia quyến của Tần lão đại nhân bị đày đi Nam Cương, nói không chừng Uyển Cầm đã được tỷ ta cứu khi đó."
"Uyển Cầm quả thật không giống nữ tử bình thường, ban đầu ta đã cảm thấy với tính tình của Tử Nguyên, có thể dạy ra được nha đầu có tính cách như Uyển Thư đã cảm tạ trời đất rồi, nếu nàng quả thật là tôn nữ của Tần lão đại nhân, cũng coi là duyên phận tốt. Hiện giờ ngươi muốn làm thế nào?"
Ôn Sóc trầm ngâm: "Chức quan của ta không cao, chỉ có thể giao phó chuyện này cho Hoàng đại nhân, ta tìm được nhân chứng trong vụ án năm đó của Tần lão đại nhân, mấy ngày nay cũng xem qua hồ sơ cũ, muốn điều tra xem mười vạn lượng hoàng kim kia giấu ở đâu, chỉ cần tìm được hoàng kim, là có thể chứng minh năm đó lão đại nhân bị oan."
"Ôn Sóc, hiện giờ còn chưa có bằng chứng cụ thể, ngươi dựa vào đâu khẳng định đây nhất định là án oan?"
Hàn Diệp nghiêm mặt. Thấy Ôn Sóc im lặng, y nói: "Là vì Uyển Cầm?"
Ôn Sóc gãi đầu, có chút thẹn thùng: "Cũng không phải hoàn toàn như vậy, ta nghe ngóng rồi, danh tiếng Tần phủ rất tốt, Tần đại nhân vốn dĩ không thể đột nhiên chiếm đoạt quân lương lúc hai quân đang giao chiến."
"Đón lấy."
Hàn Diệp cởi lệnh bài bên hông xuống, ném vào tay Ôn Sóc: "Tần lão đại nhân cả đời cương trực, đức cao vọng trọng, chăm lo cho dân chúng, từng dạy dỗ ta mấy ngày, coi như là một nửa sư phụ của ta. Năm đó đúng lúc hai nước giao chiến, vụ án này khiến phụ hoàng vô cùng tức giận, không ai dám cầu tình cho lão, nên đã vội vàng giao cho Tả tướng phán quyết. Hiện giờ Tần gia còn có hậu nhân, định trước án này không nên bị chôn vùi, ta giao cho ngươi lệnh bài, ngươi toàn lực trợ giúp Hoàng Phổ, tra rõ án này, cho Tần gia một câu trả lời, cũng cho Uyển Cầm.... một câu công đạo."
Nhớ tới nha đầu vẫn luôn đi theo bên người Tử Nguyên, Hàn Diệp trịnh trọng phân phó Ôn Sóc.
Ôn Sóc vội vàng gật đầu, ánh mắt vô cùng hăng hái: "Điện hạ người yên tâm, năm đó ai ức hiếp thê tử của ta, một người ta cũng không tha."
Nói xong tiện tay ôm một chồng bánh ngọt, cầm lệnh bài trở lại phòng kho.
Ôn Sóc vừa đi, sắc mặt Hàn Diệp trầm xuống. Trong thư phòng yên tĩnh, chân mày y nhíu chặt không giãn ra được, một lúc lâu sau mới đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Thị vệ bên ngoài bị giật mình ngẩn người ra, liếc nhìn sắc trời: "Điện hạ, lúc này người muốn xuất cung?"
"Đừng cho thị vệ đi theo, mở cửa phụ ra."
Hàn Diệp phân phó một câu, vội vàng rời khỏi Đông cung.
Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng ngoài cửa Tĩnh An Hầu, cửa lớn bị gõ.
Lão hán giữ cửa mắt lim dim buồn ngủ mở cửa phủ ra, nhìn thấy Thái tử đứng trước cửa, không có tiền đồ mềm nhũn nửa cái chân, trợn to mắt còn chưa kịp hoàn hồn, Thái tử đã biến mất ở sâu trong hành lang.
Hàn Diệp một đường đi tới, thị vệ Hầu phủ thấy y, biết điều giả vờ như không nhìn thấy, ai cũng đứng giống như khúc gỗ. Uyển Thư nghe được tin, toét miệng cười, sớm một bước cho người bên ngoài phòng ngủ của Đế Tử Nguyên lui xuống hết, phân phó trong vòng trăm thước không được đến gần, sau đó phóng đi thật xa.
Đế Tử Nguyên nghỉ ngơi trong Thượng Hoa uyển yên tĩnh, không một tiếng động. Hàn Diệp không chút chần chừ, trực tiếp đẩy thẳng cửa phòng ra, bước tới bên giường, ngừng lại.
Ánh trăng chiếu vào, khuôn mặt nữ tử ngủ say an tĩnh, nét mặt điềm đạm.
Hàn Diệp trầm mặc nhìn nàng, chậm rãi nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
"Tử Nguyên."
Hàn Diệp nghe thấy giọng nói đặc biệt rõ ràng bình tĩnh của mình vang vọng trong thư phòng.
"Rốt cuộc nàng đã bắt đầu lên kế hoạch tất cả những chuyện này từ khi nào?"
_____