Edit: Gấu Gầy
Chương 102
Đế Tử Nguyên thầm mắng tiểu tử này không có lương tâm, tùy tiện bước tới, đặt hai vò rượu trong tay Trường Thanh lên bàn: "Đòi quà mừng cái gì chứ, người không biết Tĩnh An Hầu phủ của con náo nhiệt rực rỡ cỡ nào đâu, còn không phải nhìn thấy người một mình lẻ loi trên núi, nên đến đây tận hiếu sao. Đây là Nữ nhi hồng đã ủ hai mươi năm, tốn sức lắm mới xách lên được đó!"
Lông mày Đế Thịnh Thiên khẽ động: "Hửm? Mới thành Tĩnh An Hầu mấy ngày, cánh đã cứng cáp rồi sao?"
Nếu Đế Tử Nguyên nghiêm túc, sẽ khiến cho người ta run sợ. Nếu Đế Thịnh Thiên nghiêm túc, vậy đơn giản là toàn bộ không khí trong viện đều đóng băng lại, vốn dĩ không cùng cấp bậc. Đế Tử Nguyên lập tức ngừng thở, rót đầy một chén rượu lấy lòng Đế Thịnh Thiên: "Cô tổ mẫu, sao có thể chứ? Chỉ cần cô tổ mẫu muốn uống, cướp được rượu tiến cống con cũng đưa lên núi cho người mà."
Ôn Sóc nhìn dáng vẻ này của Đế Tử Nguyên, trong lòng thầm sảng khoái, thì ra trong thiên hạ vẫn có người hàng phục được con hổ dữ không sợ trời không sợ đất này!
Vui vẻ ăn uống no say một hồi, hai vò rượu bị uống sạch sẽ, hiếm khi có được không khí đón giao thừa ấm áp náo nhiệt.
Đế Thịnh Thiên uống rượu, rất cao hứng, dựa nửa người vào ghế mềm gọi Ôn Sóc đến bên cạnh hỏi chút bài vở của 'Bách Gia Chư Tử'*, bắt đầu làm chút bổn phận của trưởng bối. Không biết từ khi nào nàng đã bẻ một cành cây vuốt vuốt chơi đùa trong tay, làm như nếu Ôn Sóc một khi không trả lời được thì có thể biểu diễn tài năng võ nghệ.
Tửu lượng của Đế Tử Nguyên thật ra không tốt, trước kia ở trong quân doanh, liều mạng uống rượu cùng một đám lỗ mãng còn có thể lặng lẽ dùng nội lực làm rượu bốc hơi hết, hiện giờ không còn nội lực, uống nửa vò, đã có chút lâng lâng, mặt có chút đỏ, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, phất phất ống tay áo nói đi dạo rồi ra khỏi viện.
Đế Thịnh Thiên thờ ơ nhìn hướng nàng đi, giơ tay lên gọi Trường Thanh đang muốn đi theo: "Không cần theo, ở trên núi này không cần lo."
Trường Thanh nhận mệnh lệnh, vui vẻ thanh nhàn, đứng bên cạnh giống như cọc gỗ, tiếp tục nhìn dáng vẻ sợ sệt của Ôn tiểu công tử đang run rẩy không chớp mắt nhìn chằm chằm cành cây trong tay gia chủ.
Trên núi có chút lạnh lẽo, chủ trì dẫn tiểu hòa thượng trong chùa đón giao thừa xong, ai nấy tự trở về sương phòng nghỉ ngơi, một mình Đế Tử Nguyên mù đường đi lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy một chút ánh sáng ở hậu viện. Nàng rón rén bước lên, lén lút nhìn một cái, hóa ra là một tiểu sa di trốn sau núi giả đọc sách, không biết đang xem gì, tiểu sa di kia thỉnh thoảng còn phiền muộn thở dài hai tiếng, rơi vài giọt nước mắt.
Người xuất gia tứ đại giai không, Đế Tử Nguyên lần đầu nhìn thấy biểu tình hòa thượng phong phú như vậy, vì vậy lên tiếng hỏi: "Tiểu sư phụ, ngươi xem gì vậy, nói cho ta nghe với."
Tiểu sa di đang đắm chìm trong quyển sách, bất thình lình bị người hù dọa, hoảng sợ lập tức đứng lên, đến khi thấy khuôn mặt hiếu kỳ của Đế Tử Nguyên, dùng sức giấu quyển sách trong tay ra đằng sau: "Nữ thí chủ, bần tăng không xem gì cả."
"Ồ? Vậy ta đi hỏi phương trượng, xem trong chùa giấu kinh Phật gì, lại có thể khiến ngươi nửa đêm trốn trong vườn xem."
Đế Tử Nguyên làm bộ muốn đi, tiểu sa di gấp gáp, vội chạy tới gọi lại: "Nữ thí chủ chờ chút, bần tăng không phải xem kinh Phật, không thể để phương trượng biết."
"Vậy thì đang xem gì hả, đáng để ngươi khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem thế này?"
Đế Tử Nguyên hơi say, dùng sức trêu đùa tiểu hòa thượng.
"Bần tăng đang xem quyển kịch dân gian của một nữ thí chủ dâng hương làm rơi mấy ngày trước, bần tăng, bần tăng cảm thấy viết rất cảm động, mới, nên mới....."
Tiểu sa di đỏ mặt cúi thấp đầu.
"Quyển kịch gì?"
Đế Tử Nguyên duỗi tay đến trước mặt tiểu sa di, ngoắc ngoắc ngón tay, muốn lấy quyển kịch.
Tiểu sa di rất không tình nguyện, nhưng không chịu nổi ánh mắt uy hiếp của Đế Tử Nguyên, đáng thương đưa quyển kịch qua: "Đây là câu chuyện về Tiên đế và Đế gia chủ chinh chiến thiên hạ do người kể chuyện dân gian viết, bần tăng thấy rất cảm động, vừa rồi bần tăng đang đọc đến đoạn Tiên đế băng hà, Đế gia chủ xa đi ẩn thế....."
Tiểu sa di khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt vô cùng xúc động, đôi mắt xanh tràn đầy tiếc nuối sau khi đọc một câu chuyện xưa không được viên mãn.
Đế Tử Nguyên cầm lấy quyển kịch, tiện tay lật lật, sau đó lắc đầu. Dân tình Đại Tĩnh quả thật là được khai hóa, trên sân khấu ngay cả Tiên đế và cô tổ mẫu cũng không tha.
"Tiểu hòa thượng ngươi, lấy đâu ra nhiều lòng dạ đau thương như vậy, còn không mau quay về."
Đế Tử Nguyên phất phất tay, không trả lại quyển kịch cho người ta, xoay người chuẩn bị đi, lại nghe thấy tiếng tiểu sa di không nhẹ không nặng than thở.
"Hai.., cô nương Đế gia đều đáng thương, thật đáng thương!"
Đế Tử Nguyên lần đầu nghe thấy có người ai oán trăm bề khi nói về nữ tử Đế gia như vậy, có chút không phục, liền dựa vào núi giả, gọi tiểu sa di lại: "Tiểu hòa thượng, nữ tử Đế gia đáng thương chỗ nào, Đế Thịnh Thiên là người khai quốc Đại Tĩnh, Đế Tử Nguyên hiện giờ cũng là công hầu nhất phẩm, trên đời còn có nữ tử nào có thể sống tùy ý tiêu sái như các nàng?"
Tiểu sa di xoay người dừng lại, đáy mắt thanh tịnh trong sáng: "Lão sư phụ nói 'vạn sự giai không'*, là có thể tự tại. Tiểu hòa thượng ta không hiểu, nếu là người có lòng, làm sao có thể không có gì được? Trong quyển kịch kia nói Đế gia chủ và Tiên đế kết giao mười mấy năm, tâm đầu ý hợp, đồng sinh cộng tử. Nhưng nếu Đế gia chủ còn sống, chỉ có thể canh giữ giang sơn đã từng cùng Tiên đế trị vì, chứ không thể cùng nhau nhìn người trong thiên hạ, thật sự có thể vui vẻ sao?"
Tiểu sa di gãi gãi đầu: "Lại nói Tĩnh An Hầu kia mới vào kinh, ta nghe tiểu thư vào chùa dâng hương nói đương kim Thái tử điện hạ chờ nàng mười năm, nhưng vị Đế tiểu thư kia một lòng muốn kế thừa gia tộc, vứt bỏ hôn sự này. Theo ta thấy, nói không chừng về sau Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ như Tiên đế với Đế gia chủ năm đó vậy, rơi vào kết cục giống nhau mà thôi!"
Tiểu hòa thượng thở dài xong, nhìn quyển kịch trong tay Đế Tử Nguyên luyến tiếc không thôi, cầm ngọn nến rời đi.
Đế Tử Nguyên cười thầm chính mình thế mà lại ở nơi trời băng đất tuyết này, nghe tiểu sa di không hiểu thế sự 'bi thương xuân thu' nói về tình duyên sau này của bản thân, cảm thấy mình quả thật nhàm chán, gõ gõ đầu có chút mơ màng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, nàng nhìn thấy một thanh niên đứng trong rừng mai cách đó không xa, bỗng dưng giật mình tại chỗ.
Áo lông lớn đỏ thẫm bọc lấy thân thể gầy gò, quan phát buộc cao nhanh nhẹn gọn gàng, toàn thân lạnh lẽo, thế nhưng lại tựa như mang theo dịu dàng nhàn nhạt.
"Theo ta thấy, nói không chừng về sau Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ như Tiên đế với Đế gia chủ năm đó vậy, rơi vào kết cục giống nhau mà thôi!"
Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói vừa rồi của tiểu sa di kia, mượn men say, trong lòng Đế Tử Nguyên đột nhiên sinh ra hào khí vạn trượng, bước nhanh tới trước, kéo thanh niên qua: "Huynh không ngoan ngoãn ở trong cung đón giao thừa, sao lại tới....."
Giọng nói đột nhiên ngừng lại, thanh niên bị nàng kéo xoay người lại có gương mặt xa lạ, là dung mạo từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua, một đôi mắt thâm sâu phẳng lặng.
Đế Tử Nguyên ngượng ngùng buông tay: "Xin lỗi nha, nhận nhầm người rồi."
Nói xong xoay người muốn đi.
"Vừa rồi tiểu thư nghe lời tiểu hòa thượng kia nói, có phải cũng cảm thấy tiếc nuối cho Đế gia chủ và Tiên đế năm đó không?"
Âm thanh hơi khàn khàn vang lên trong rừng, gọi Đế Tử Nguyên lại.
Hiếm khi mới thấy một người sống, cũng có thể nói chuyện giết thời gian. Đế Tử Nguyên xoay người, lắc đầu: "Đời này ai cũng nhất định sẽ gặp phải chuyện tiếc nuối, bọn họ duyên phận quá mỏng, nhưng cũng may mắn được kết giao mười mấy năm, không thể nói tiếc nuối được."
Thanh niên kia nhíu mày nhìn Đế Tử Nguyên: "Lẽ nào lòng dạ của tiểu thư vẫn luôn sắt đá như vậy? Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên kia thì sao? Tiểu sa di nói kết quả của bọn họ cũng sẽ không tốt, sao tiểu thư không đoán thử xem bọn họ sau này sẽ thế nào?"
Mắt Đế Tử Nguyên ửng đỏ, dựa vào cây mai bên cạnh: "Ai nói chính xác được chứ, mọi người đều có duyên phận riêng, có thể thành thế nào thì thành thế đó thôi, có liên quan gì đến ta đâu."
Lời còn chưa dứt, thanh niên kia đã bước tới cách nàng không xa, đôi mắt thâm trầm nhìn kỹ nàng, bỗng thấp giọng hỏi: "Tiểu thư có tin vào số mệnh không?"
Giọng nói khàn khàn vừa xa lạ vừa quen thuộc, Đế Tử Nguyên nhíu mày: "Không tin, công tử tin vào số mệnh sao?"
Thanh niên đến gần trước mặt nàng, trong nháy mắt đã ấn vào mạch mệnh trên cổ tay nàng.
Đế Tử Nguyên biến sắc, mất đi nội lực, lại sơ ý đến mức này, nàng lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, trong mắt tràn đầy tức giận.
Thanh niên kia làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, con ngươi đen nhánh vô cùng mị lực, hắn đột nhiên cong khóe miệng, lại gần nàng thêm một chút, nhìn sâu vào mắt nàng, sau đó trả lời: "Thật ra, ta cũng không tin."
Vừa dứt lời, thanh niên không hề báo trước cúi người, nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng, hô hấp đan xen, mập mờ không rõ.
Đế Tử Nguyên mạnh mẽ mở mắt, đôi mắt mang sương mù đột nhiên sắc bén vô cùng, tràn đầy sát khí, dùng sức vận công ngưng tụ ở cổ tay đẩy hắn ra.
Gần như ngay lúc nàng thoát khỏi trói buộc, sau gáy đột nhiên nặng trĩu, Đế Tử Nguyên chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đặt biệt sâu thẳm, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Trong rừng mai băng tuyết, chỉ thấy bóng người đỏ thẳm kia lẳng lặng nhìn nữ tử trong lòng, im lặng không nói gì.
Tiếng bánh xe chuyển động rơi vào tai hết sức ồn ào, Đế Tử Nguyên hôn mê đang ngủ say, không biết gặp ác mộng gì, đột nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy.
Nàng lắc lắc đầu, nhìn bố trí xe ngựa quen thuộc, có chút thất thần. Cảnh tượng trước khi ngủ mê bất chợt xuất hiện trong đầu, Đế Tử Nguyên biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng, Ôn Sóc đang chuẩn bị đùa vui mấy câu sợ tới mức rụt vào trong góc, không dám nói một lời.
"Canh giờ nào rồi?"
Lặng yên một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi.
"Tỷ, đã giữa trưa rồi, tối hôm qua một mình tỷ đến hậu viện ngắm tuyết, mãi không thấy về, sau đó Trường Thanh tìm thấy tỷ say khướt ngủ say trong thạch đình, nên đưa tỷ về. Sáng nay thấy tỷ vẫn cứ bất tỉnh, ta liền bảo người dùng kiệu đưa tỷ xuống núi, tỷ, một lát nữa sẽ vào thành, say rượu tổn hại sức khỏe, chờ quay về Hầu phủ nghỉ ngơi một chút là được."
"Tối hôm qua ở rừng mai, Trường Thanh còn nhìn thấy người nào không?"
Đế Tử Nguyên cúi đầu, thờ ơ hỏi.
"Không có, lạnh như vậy, lại là ngày tết, đến chim còn không có, chỉ có tỷ thôi."
Ôn Sóc cười 'hì hì', lại gần Đế Tử Nguyên: "Tỷ, tỷ hỏi như vậy, có phải hôm qua gặp người nào ở hậu viện đúng không, đệ đoán thử xem, đừng nói gặp phải nam hồ ly rồi chứ, đệ thấy trong mấy quyển kịch thường nói hồ ly chuyên môn biến thành hình dáng để lừa người đấy."
Nghe thấy hai chữ "quyển kịch", thái dương Đế Tử Nguyên giật mạnh, lại nằm xuống, lười biếng nói: "Đúng vậy, đụng phải một con hồ ly, còn bị cắn một cái. Lần sau để ta gặp lại....."
"Tỷ, tỷ cũng muốn cắn trả hả?"
Ôn Sóc mở mắt to.
Đế Tử Nguyên lắc đầu, giương mắt lên liếc nhìn, lạnh nhạt đáp: "Một đao chém xuống đưa vào trong cung."
Nụ cười trên mặt Ôn Sóc cứng đờ, sợ run cả người, lập tức rụt vào trong góc, sống chết không chịu ra.
Ngày tết qua đi, năm mới bắt đầu, dựa theo vận mệnh trắc trở một năm qua, lẽ ra Gia Ninh năm thứ mười tám cũng nên thuận lợi như ý, nhưng hết lần này đến lần khác, ông trời lại luôn khiến người ta không được sống trong yên ổn.
Ngày mười lăm tháng Giêng, hai phong quốc thư vào đến kinh sư Đại Tĩnh, một của Bắc Tần, một của Đông Khiên.
Hai nước cùng ngày đưa tới quốc thư thành lập bang giao, chỉ là trong hai phong quốc thư kia còn kèm một điều kiện.
Bắc Tần muốn đưa đại công chúa đến Đại Tĩnh, nói rõ muốn chọn Thái tử Đại Tĩnh làm phu quân cho Công chúa.
Đông Khiên cầu cưới vương phi cho tam hoàng tử, người được chọn là An Ninh công chúa Đại Tĩnh.
Triều đình Đại Tĩnh yên tĩnh được mấy tháng, nhất thời lại nổi lên sóng gió.
_____
Chú thích:
*Bách Gia Chư Tử: Ở nước Trung Quốc, từ thời Chu, Tần, có rất nhiều học giả ra đời, mỗi nhà đều có viết sách, trình bày học thuyết của mình, với mục đích sửa đổi chế độ, mong đem lại phúc ấm no cho con người. Số học giả ấy không phải chỉ một vài người, và số tác phẩm viết ra không phải chỉ một vài cuốn, cho nên mới gọi là Bách Gia Chư Tử, hay gọi một cách giản dị hơn là Chu Tử.
Người xưa cũng gọi Chư Tử là các tác phẩm của những nhà học giả ấy viết ra. Danh từ này được thấy dùng đầu tiên trong pho sách Thất lược.
*Vạn sự giai không: là một trong những quan điểm lớn lao của đạo Phật. Hiểu một cách chân phương, "Vạn sự giai không" nghĩa là mọi thứ trên đời đều tạm bợ, hư ảo, không thật.
Nó thể hiện nhân sinh quan, vũ trụ quan căn bản nhất của sự vô vi: anh không có, tôi cũng không có. Bạc tiền danh vọng không, nhan sắc không, tình yêu cũng không. Cả thế giới này là một chữ KHÔNG!
_____