Muốn khoe khoang cái gì đồng nghĩa với bản thân đang thiếu cái đó, theo lẽ thường là vậy, bản chất việc khoe khoang là muốn bản thân cảm thấy mình siêu việt hơn người khác. Trên thực tế, đa số người giàu chân chính khi nói về tài sản thường rất khiêm tốn.
Lời các bạn nói trong nhóm là một dạng đạo lý.
Lữ Thụ nói cũng có đạo lý, nhưng thời điểm này, mọi người cần phải biết đạo lý ấy sao?
Chủ nhóm chat là Lý Tề, nhưng từ khi biết tư chất mình chỉ cấp F, cậu ấy đã không lên tiếng ở đây nữa. Lưu Lý không hiểu sao cũng có mặt trong group, còn Lý Thanh Ngọc đã out ra lâu rồi.
Cho nên những người từng quen với cách nói chuyện của Lữ Thụ như Lưu Lý và Viên Lĩnh Khởi bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thân thuộc, cả hai không khỏi nhớ tới những lúc bị tên miệng tiện này làm nghẹn họng trong lớp.
Điểm số tiêu cực từ Hứa Nguyên: +141.
Điểm số tiêu cực từ Viên Lĩnh Khởi...
Trong đây hầu như toàn những bạn học tư chất thấp có chung một mối thù, họ cảm thấy chỉ cần tụ tập thành một nhóm thì khi đối mặt với người tư chất cao cũng không sợ hãi. Nhưng mà lời này của Lữ Thụ lại là sát thương quần thể tính chí mạng cao, khiến tất cả mọi người lập tức câm như hến. Các bạn học tư chất cao sẽ không để ý lời hắn nói, nhưng quan trọng là cả trường có mấy người đạt tư chất cấp B?
Tuy nhiên, không phải bạn học nào có tư chất thấp cũng để ý lời này, còn tùy vào suy nghĩ của mỗi người.
Nhưng đây là nhóm của trường ngoại ngữ Lạc Thành, Lý Tề đã gom được gần bảy mươi dị năng giả dự bị vào, trong chớp mắt Lữ Thụ nhanh chóng thu được hơn ba nghìn điểm số tiêu cực!
Vốn hắn còn đang trên đường đến trường, nhưng hai con mắt sáng rực lại cắm mặt vào điện thoại ngó group chat, nếu mọi người cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, chỉ cần vài phút cũng đủ cho hắn đột phá tầng tinh vân thứ nhất rồi.
Nhưng mà, không ai nói chuyện nữa...
Lữ Thụ tiếp tục nhắn một câu:
- Này! Sao mọi người không nói chuyện nữa!
Trong group chat các bạn học đều không nhịn được âm thầm than thở, Đồ miệng tiện! Cậu có tư chất thấp nhất đấy, nói câu chết tâm như vậy, bọn này còn biết nói gì nữa?! Chẳng lẽ trong lòng cậu không tự hiểu sao?
- Điểm số tiêu cực từ Viên Lĩnh Khởi: +47.
...
Một câu cà khịa lại giúp Lữ Thụ có thêm cả đống điểm số tiêu cực nữa, cộng với số điểm buổi sáng Lữ Thụ thu được thì số điểm đã chạm mốc mười ba nghìn, đây là con số cao nhất từ trước đến giờ tích lũy được!
Lúc này, Lữ Thụ không khỏi sửng sốt nhìn tổng số điểm tiêu cực hắn kiếm được từ sáng đến giờ. Nói thật, chính hắn cũng không nghĩ tới việc nói chuyện phiếm cũng kiếm được nhiều điểm số tiêu cực như vậy.
Ha ha, các bạn học thật sự đáng yêu quá!
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù đậu hũ thối có thể xem là vũ khí gây sát thương phạm vi lớn, là một đòn sát thủ khá mạnh, nhưng Lữ Thụ không biết phải tốn bao nhiêu Tinh Thần Quả mới đủ để đột phá những tầng tinh vân tiếp theo, hắn cũng không có công thức đậu hũ thối, nên việc mở chuỗi cửa hàng là chuyện không thể, bởi vậy chỉ có thể duy trì phương pháp hiện tại.
Đến lớp học, Lữ Thụ liền xoay qua hỏi bạn cùng bàn:
- Nhóm dị năng giả dự bị ở trường các cậu có lập group chat nào không? Hoặc nhóm chat lớp cũ của cậu cũng được, thêm mình vào được chứ?
Khương Thúc Y cảm thấy có gì đó sai sai, linh thức mách bảo, nếu mình thêm Lữ Thụ vào nhóm nào, nhóm ấy sẽ xảy ra chuyện động trời, vì vậy cậu quả quyết từ chối!
Lữ Thụ chép miệng thầm nghĩ, chỉ thêm vào group thôi mà.
Không biết vì lý do gì, các bạn trong lớp cảm thấy rất khó ở chung với Khương Thúc Y, bởi vì tính cách đối phương có chút lạnh lùng. Thế nhưng Lữ Thụ cảm thấy thế lại hay, ít nhất hắn còn có người để nói chuyện phiếm.
Hai ngày nay mọi người cũng dần phát hiện ra giới tính thật của Khương Thúc Y, nghĩ tới thời gian trước bản thân chủ động xin số điện thoại, muốn làm quen... đơn giản là quá cay mắt.
Tuy nhiên cả lớp đều phát hiện một chuyện, tính tình Khương Thúc Y có chút cổ quái, trong cả lớp cậu ta chỉ nói chuyện với mỗi Lữ Thụ, còn người khác thì khó nói tới câu thứ hai.
Kỳ thật trong lòng Khương Thúc Y rõ ràng, tên bạn cùng bàn của mình thích nói mấy lời vô nghĩa, nhưng ở chung một thời gian sẽ có cảm giác rất tự nhiên.
Loại cảm giác này rất quái lạ, giống như mình nói cái gì cậu ta cũng không đặc biệt để ý, cậu ta nói cái gì mình cũng không cần quan tâm, chỉ cần nói chuyện với nhau được đã là bằng hữu rồi.
Chỉ là… Rất ít người có thể nghe mấy lời vô nghĩa của hắn mà không thấy ngại...
Vào giờ ăn trưa, Lữ Thụ lấy hộp cơm ra, bên trong hộp có một nửa khoai tây xào dấm, một nửa cơm trắng. Khoai tây xào dấm là tuyệt chiêu hạng nhất của Lữ Thụ, rất nhiều người xào khoai tây bất kể cho nhiều hay ít dấm cũng không làm ra được vị chua như ngoài tiệm.
Bên trong tất nhiên có kỹ xảo, muốn làm ra vị chua ấy thì khi cắt tỉa khoai tây xong đem đi ngâm nước phải cho thêm dấm vào, đợi sau vài phút sẽ có vị chua tự nhiên rất đặc biệt.
Không thể không nói đồ ăn Trung Hoa rất đa dạng và phong phú, nhiều thứ chẳng phải chỉ qua loa làm là xong, không nắm được mấu chốt thì đừng nghĩ có thể bắt chiếc được.
Lữ Thụ vừa ăn vừa suy nghĩ, nếu mỗi ngày mình thật sự kiếm được hơn trăm đồng, thậm chí nhiều hơn, thì mình nên dùng làm gì đây?
Một tháng năm, ngày Quốc tế Lao động có thể dẫn Tiểu Ngư ra ngoài chơi một chút?
Hay là đợi nghỉ hè ta?
Từ lúc Tiểu Ngư được cô nhi viện nhận nuôi đến giờ chưa bao giờ bước ra khỏi Lạc Thành, Lữ Thụ vẫn luôn muốn bù đắp điều này.
Trước đó hắn không có điều kiện, giờ thì khác rồi. Ngẫm nghĩ một hồi, Lữ Thụ cảm thấy ngày một tháng năm ra ngoài không phải ý hay, dù sao hôm đó ngày lễ, người người ra ngoài đông đúc.
Thôi vẫn nên đợi đến nghỉ hè.
Vào lúc nghỉ hè thời tiết ở Lạc Thành nóng đến muốn cởi phăng hết đồ luôn, công viên nước Lạc Thành mà Tiểu Ngư thích lại khá mát mẻ, rất thích hợp tới đó chơi.
Tối về phải bàn bạc với Tiểu Ngư một chút mới được. Mặc dù có tiền nhưng hai anh em cũng phải tính toán kỹ lưỡng, họ đâu còn ai để dựa dẫm, có bất kỳ việc gì xảy ra đều chỉ có đối phương để trông cậy mà thôi.
Lữ Thụ có thể tu luyện vào buổi sáng, nên khi ánh nắng xuyên qua thân thể hắn liền biến thành hào quang không ngừng tràn vào ngọn lửa nhỏ trong lồng ngực, nhưng dù hấp thu bao nhiêu đi nữa, nó vẫn chẳng có thay đổi gì thêm.
Ngược lại, hiệu quả khi tu luyện vào ban đêm thì tương đối rõ rệt.
Đêm qua Lữ Thụ lại cày cả đêm không ngủ, hắn cảm thấy chuyện này hơi kỳ. Đối với một người bình thường, giấc ngủ là điều thiết yếu, đến mức có người từng coi việc phải thức dậy vào mỗi sáng mùa đông là điều khủng khiếp nhất trên đời.
Nhưng hiện tại, dù không ngủ Lữ Thụ vẫn khỏe mạnh bình thường, hắn không biết mình có còn là nhân loại hay không nữa.
Lữ Thụ tu luyện một đêm tương đương với việc dùng hai viên Tinh Thần quả, mà quá trình thắp sáng ngôi sao thứ sáu đã hoàn thành khoảng một phần tư, hắn có nên đổi Tinh Thần quả để hoàn thành việc thắp sáng ngôi sao thứ sáu ngay trong đêm nay không nhỉ?
Lữ Thụ cảm thấy khả năng thành công vẫn khá cao.
Chỉ là hắn không biết đến bao giờ mọi người trong lớp Đạo Nguyên mới chính thức được truyền thụ công pháp tu hành. Trước mắt thì kế hoạch của đám người áo đen kia đang ở giai đoạn làm tư tưởng thì phải.
Giết gà dọa khỉ, chiêu giết một người đe dọa trăm người cũng đã sử dụng, coi như còn người dám tiết lộ bí mật, cũng sẽ không nhiều lắm.
Không biết tiếp theo sẽ có chiêu trò gì đây.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT