Điểm cảm xúc tiêu cực đến từ mấy ngàn người là một con số rất lớn, lúc trước Lữ Thụ cảm thấy hệ thống yêu nghiệt này đang đùa giỡn hắn, nhưng nhìn giá trị mà đậu hủ thối mang tới lúc này, hắn có chút câm nín không nói thành lời...
Bản thân đậu hũ thối cũng là một món ăn thật kỳ lạ, có người né tránh không kịp nhưng cũng có người vừa nhìn thấy đã thèm nhỏ dãi.
Cho nên không phải ai cũng sợ thứ vũ khí gây sát thương phạm vi lớn này, việc làm ăn vẫn có thể tiếp tục.
Bấy giờ, có một ông chú trông vô cùng bình thường đang đi ngang qua con đường, hai mắt chú ấy sau khi ngửi thấy mùi đậu hũ thối thì sáng lên như đèn pha ô tô, ông quay lại nhìn Lữ Thụ, hỏi:
- Đậu hũ thối bán sao?
- Năm đồng một phần ạ.
Thấy thế, Lữ Thụ liền biết tiền lại vào túi nữa rồi.
- Lấy cho chú một phần đi.
Ông chú móc năm đồng lẻ ra đưa Lữ Thụ.
Còn Lữ Thụ, vừa nghĩ tới thu nhập sắp tới sẽ tăng gấp bội thì vui vẻ không thôi.
Ông chú cầm một cây xiên tre ghim khối đậu hũ thối bỏ vào miệng, nhai hai lần rồi mới tán thưởng hô:
- Ăn ngon thật, hương vị đúng chuẩn luôn!
Nghe thấy thế, Lữ Thụ mới nhẹ nhàng thở ra, bản thân hắn không biết ăn đậu hũ thối nên cũng chẳng biết chất lượng ra sao. Giờ nghe có người khen ngon thì hắn biết con đường buôn bán sắp tới sẽ bằng phẳng hơn.
Làm ăn là phải như vậy, không thể chỉ dựa vào suy nghĩ cá nhân mà hái ra tiền được, nhiều khi anh thấy ngon nhưng bán chẳng ma nào mua là vì vậy.
Hoặc như có người nấu ăn rất ngon, được khuyên mở tiệm cơm, nhưng làm gì có chuyện mở tiệm cơm dễ dàng vậy? Tiền thuê trang trí, nhân viên phục vụ, đầu bếp, nguồn thực phẩm... vốn bỏ ra một đống, mỗi ngày mở mắt đã mất toi ngàn tệ, quản lý không tốt thì cụt vốn chỉ là vấn đề thời gian.
Trong lòng không ít người từng nghĩ đến việc sẽ làm ăn buôn bán, tưởng tượng thì hay thật đấy, nhưng hiện thực lại khác xa.
Lữ Thụ cũng từng sợ bản thân sẽ rơi vào tình huống này, tuy nhiên hiện tại hắn có ưu thế là không cần bỏ vốn, chẳng phải thuê nhân viên, lại càng không cần mua nguyên vật liệu. Hắn cắt giảm được rất nhiều rủi ro, coi như làm ăn thất bại thì hắn lại thành công trong việc thu về cảm xúc tiêu cực...
Nghe thấy lời nhận xét của ông chú khiến Lữ Thụ càng có thêm tinh thần, bắt đầu mời chào nhiệt tình hơn:
- Đậu hũ thối năm đồng một phần, ăn đảm bảo ngon, mùi đảm bảo thối đây!
Hắn vừa dứt lời, cả lợi nhuận lẫn cảm xúc tiêu cực lại tăng thêm một ít.
Những người đi đường không chịu được mùi đậu hũ thối khi nghe hắn rao muốn chửi thề vô cùng. Cậu rao bán nhỏ chút được không, im lặng luôn càng tốt!
Lúc điểm số tiêu cực của Lữ Thụ đạt tới con số bảy nghìn thì đậu hũ thối sắp hết sạch. Ngay khi hắn tích lũy đến tám nghìn một trăm điểm, miếng đậu hũ thối cuối cùng cũng bán xong!
Bỗng nhiên Lữ Thụ cảm thấy lo lắng...
Đừng nhìn điểm số tiêu cực thu được ngày hôm nay khá cao mà lầm tưởng, đó là do cả nửa ngày không ai dám mua ăn thử nên hắn mới thong thả bán, đến cuối cùng thu được ngần ấy tích lũy.
Lỡ như sau này khách quen ngày một nhiều, vừa mới mở cửa liền bán hết thì sao? Mặc dù kiếm được nhiều tiền hơn nhưng điểm số tiêu cực cũng giảm theo.
Nguyên lai, hệ thống phát thưởng đậu hũ thối ăn quá ngon cũng là một sai lầm, Lữ Thụ lại cảm thấy phiền muộn hơn…
Thế nhưng Lữ Thụ không hiểu, nếu để một người bình thường biết hắn có suy nghĩ như thế, đảm bảo sẽ đấm một phát cho hắn tỉnh ra.
Rảnh rỗi quá rồi đúng không? Được voi đòi hai bà vợ à?
Lữ Thụ thu dọn quầy hàng rồi đi về nhà, khởi đầu xem như mỹ mãn, chuyện này cứ từ từ rồi tính tiếp, dù sao hôm nay hắn đã đột phá thu nhập trong nhân sinh 17 năm của mình.
Nghĩ đến tiền có thể tiết kiệm được thì Lữ Thụ cười không ngậm được mồm. Hắn nghĩ hắn phải nghiên cứu lại thật kỹ cái hệ thống yêu nghiệt này mới được, chờ ban đêm lại nói.
Trên đường đi học, Lữ Thụ vừa đi vừa xem điện thoại, một là xem trên mạng dạo này có tin tức gì mới mẻ hay không, hai là xem nhóm dị năng giả dự bị đang bàn luận về chuyện gì.
Trên mạng xôn xao bàn luận về lớp học Đạo Nguyên, trong nước tranh luận vô cùng sôi nổi. Ngược lại thì ngoại quốc có nhiều tin tức mới mẻ hơn, có người nói ngoại quốc cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tổ chức dị năng giả.
Cả đám đều bảo mình muốn trở thành người bảo vệ thành phố, truy tìm tội phạm dị năng, thậm chí còn có người đứng ra đại diện để được phỏng vấn nữa chứ.
Truyền thông rất hoan nghênh những kiểu người giác tỉnh này, một bên thì muốn có thêm nhiều thông tin, một bên muốn được công chúng chú ý.
Hai bên kết hợp vô cùng ăn ý.
Không quan tâm người ta thật sự muốn bảo vệ thành phố hay không, nhưng ít ra chỉ cần có tinh thần thì được rồi.
Trên mạng xuất hiện nhiều người cho rằng việc dị năng giả giác tỉnh là chuyện tốt, chủ nghĩa anh hùng sẽ nhanh chóng mở ra, việc tất cả mọi người đều muốn làm chuyện tốt biết đâu sẽ trở thành xu hướng thế giới?
Ít ra hiện tại việc thức tỉnh dị năng cũng không có gì xấu.
Lữ Thụ nhìn thấy mấy dạng đề tài này thì cười thầm, ngây thơ quá rồi, người ta có ý đồ xấu chẳng lẽ chủ động tuyên bố với công chúng à?
Khụ khụ... đập kính thì nhẹ quá, nếu thật sự làm khẳng định chuyện sẽ còn tệ hơn nhiều, kiểu như: “Xin chào, tôi thấy bạn gái cậu xinh đấy...”
Có một tin sốt dẻo khiến cộng đồng mạng tranh luận vô cùng sôi nổi, đó là việc liên quan tới chuyện lớp học Đạo Nguyên bị lộ thông tin bí mật, dẫn tới có hơn ngàn học sinh bị đuổi học trên phạm vi cả nước, sức ảnh hưởng rất lớn khiến ai ai cũng nhìn thấy quyết tâm bảo mật của Đạo Nguyên.
Bất quá vẫn có ít người phát hiện một vấn đề: Nếu anh là dị năng giả, anh có thể trao đổi thoải mái với nhau mà không sợ bị phạt.
Đây nhất định là quy luật ngầm của dị năng giả. Nói cách khác, nhóm người áo đen thần bí ngầm đồng ý cho phép những người đã thức tỉnh giao lưu với nhau, nhưng không được lộ ra thông tin cho người bình thường.
Lúc này, trên group chat của nhóm dị năng giả dự bị tại ngoại ngữ Lạc Thành đang bàn luận sôi nổi:
- Bạn tiểu học của tớ mới chuyển từ bên ngoài vào, cậu ta có tư chất cấp B, lúc bọn tớ trò chuyện với nhau, cậu ấy quanh co cả nửa ngày trời, giống như khoe khoang vậy. Mọi người xem, tức không? Có ai biết cách nào đề cao tư chất thì mau chỉ tớ đi. Online đợi, rất gấp.
- Cậu đừng có nằm mơ nữa, tư chất muốn tăng là tăng hả, ngay cả công pháp tu luyện chúng ta còn chưa được học nói gì tới mấy chuyện đó.
Tư chất cấp B cũng được xem là cao thủ rồi, dị năng giả dự bị sau khi đăng ký đều được nhắn cho danh sách, nên ai ai cũng biết thiên phú bạn học mình như thế nào.
Những bạn học có tư chất cao tất nhiên sẽ xuất hiện vài người vây quanh, đây là chuyện vô cùng bình thường, giống như việc công tử nhà giàu ra đường sẽ có vài tên tay sai vậy.
Cái kiểu phân chia cấp bậc thế này xã hội nào cũng có, ngoài ‘vật tụ theo loài’ ra, không thể thiếu ‘liếm chó’ đi cùng.
Những người xếp loại F đều cảm thấy vốn liếng bản thân thấp hơn một bậc so với người ở cấp độ B.
Bạn học nào có cấp độ B đều vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng có người không thích thích khoe khoang, như lớp trưởng Lưu Lý của lớp 11-3, cậu ta không xem thường ai, nói chuyện với các học sinh khác vô cùng thân thiện, trong ngày đầu tập trung lớp Đạo Nguyên có khá nhiều bạn học chú ý tới cậu ta.
- Cậu đừng để ý tới người đó làm gì.
Người khác lại nói:
- Tư chất cao đâu có nghĩa là tiền đồ cũng vậy, trong trường chúng ta cấp B cũng không ít, còn có cấp A nữa, làm gì tới lượt cậu ta tinh tướng.
- Ha ha, càng khoe khoang cái gì thì càng thiếu cái đó, để ý đến mấy người đấy làm gì, chúng ta cứ đoàn kết với nhau là được.
Thật không thể hiểu nổi, chỉ vì người ta từ trường khác chuyển tới mà mọi người như có chung một mối thù vậy.
Thấy thế, Lữ Thụ chỉ có thể nói, con người bản chất là cỏ đầu tường...
Sau đó, hắn mới chậm rãi nhắn một câu:
- Tư chất cao chưa chắc tiền đồ đã sáng sủa, nhưng tư chất thấp, chắc chắn tiền đồ không ra gì!
Cả đám người có chung mối thù bỗng nhiên lặng thinh…
Tất cả cảm thấy cụt hết cả hứng.
Con mẹ nó… cậu có biết cách nói đạo lý không vậy?
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT