Đường Hạo Tuấn nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến tột cùng: “Vậy mà em còn nói...”

“Tôi nói là đè đến đùi, lúc đó ba mẹ anh đã bị đụng chết rồi. Lúc đó mẹ tôi cũng không biết cho nên nhanh chóng dừng lại, muốn cứu người, nhưng người đã chết rồi thì làm sao cứu được?”

Advertisement

Tống Vy chỉ vào ngực anh: “Đường Hạo Tuấn, anh nói cho tôi nghe xem làm sao mà cứu được?”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, nhưng anh không nói gì.

Tống Vy thả tay xuống: “Sau này mẹ tôi đã nhận ra họ là ba mẹ của anh, bà luôn cảm thấy có lỗi vì đã không cứu được người. Đó là lý do tại sao mẹ tôi đến gặp ông nội Đường vào ngày chín tháng mười hàng năm.”

“Không...” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn thốt ra một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không thể tin được.

Không muốn tin vào sự thật, điều này hoàn toàn trái ngược với những gì anh được thấy.

Tống Vy lạnh lùng giật khóe miệng: “Không cái gì? Cảm thấy tôi nói không đúng, cho nên anh không thể nào chấp nhận được?”

Con ngươi Đường Hạo Tuấn khẽ run lên, nhìn về phía cô.

Tống Vy cười trào phúng một tiếng: “Nhưng đây là sự thật, video của anh là thật, nhưng rõ ràng là người quay nó có vấn đề. Đầu tiên là đụng vào ba mẹ anh. Sau đó là xe của mẹ tôi lái tới. Anh không phát hiện ra là không có cảnh nào người quay quay biển số xe sao?”



Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn chợt thay đổi.

Tống Vy lại nói: “Không phải chỉ có vậy, chiếc xe ô tô màu đỏ tông vào ba mẹ anh không dừng lại sau khi tông vào người ta mà lại lái thẳng đi luôn. Tại sao người quay video không tiếp tục quay cái xe ô tô kia mà lại quay đến chỗ ba mẹ anh, rồi sau đó mới quay xe của mẹ con tôi.”

“Mà tôi cũng vừa nói rồi, khi mẹ tôi đâm phải chân của ba anh thì ba mẹ anh đã xảy ra chuyện, vậy tại sao trong video không có cảnh này? Có hai lý do, một là nó đã được chỉnh sửa lại, hoặc là không quay được.”

Những lời này như một nhát búa nặng nề đập thẳng vào tim Đường Hạo Tuấn một cú thật mạnh.

Bàn tay nắm chặt của anh run lên.

Đúng thế, anh chưa bao giờ nghĩ đến những sơ hở lớn như vậy.

“Ngoài ra, còn có một điểm đáng ngờ quan trọng nhất. Không biết anh đã nghĩ tới chưa.” Tống Vy nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng: “Nói đi.”

“Đó là ông nội Đường. Nếu mẹ tôi thật sự đụng phải ba mẹ anh thì anh nghĩ ông nội Đường sẽ bỏ qua cho bà sao? Tại sao lại còn nhận bà làm con gái nuôi?” Mắt Tống Vy đỏ hoe nói tiếp.

Đường Hạo Tuấn ngồi sụp xuống ghế sô pha: “Xin lỗi...”

Anh đã thực sự đã không nghĩ đến những điều này.

Khi xem đoạn video kia lý trí của anh hoàn toàn bị sự hận thù lấn át, hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ về những điểm mấu chốt đó.



Là anh đã sai.

Tống Vy nhìn thấy anh như thế này cũng cảm thấy không dễ chịu gì.

Nhưng cô sẽ không thương hại anh hay đồng tình với anh nữa.

Vì những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô trong thời gian này khiến cô không thể nào nguôi ngoai được.

“Những gì tôi nói là sự thật. Nếu anh không tin thì cứ tự mình đi điều tra. Dựa vào những sơ hở này, tôi nghĩ anh sẽ có thể điều tra ra được. Ngoài ra, tôi sẽ cho anh một manh mối khác liên quan tới hung thủ.” Tống Vy cầm lấy chiếc túi trên ghế sô pha lên rồi đeo qua vai.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu: “Manh mối gì?”

“Mười tám năm trước có một lần tôi nghe mẹ tôi kể là thực ra lúc đó ông nội Đường đã tìm ra hung thủ rồi, nhưng không biết vì sao mà ông lại tha cho kẻ đó, lại còn hủy tất cả các camera giám sát trên đoạn đường đó và tất cả xe màu đỏ trong nhà. Ai có thể khiến ông nội Đường làm ra chuyện này, chắc hẳn là không có mấy người đâu.”

Tống Vy nói xong liền rời đi.

Cô biết rằng anh cần được bình tĩnh lại.

Và cô ấy cũng cần như thế.

Tống Vy đi không bao lâu thì Đường Hạo Tuấn chợt đấm một đấm xuống bàn cà phê, hai tay lập tức máu thịt be bét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play