Nghe vậy xong, Đường Hạo Tuấn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thả lỏng hơn: “Tôi hiểu rồi, anh có thể đi ra ngoài.”
“Vâng.” Bác sĩ đáp lời rồi xách hòm thuốc rời đi.
Văn phòng khôi phục lại sự yên lặng.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn xoa lông mày, ngồi xuống đối diện Tống Vy, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Nhìn không biết bao lâu thì Tống Vy đột nhiên ngồi bật dậy, kêu lên một tiếng bất an: “Đừng!”
Đường Hạo Tuấn bị cô làm cho giật mình, nhíu mày: “Tỉnh lại rồi à.”
Tống Vy không có phản ứng, cứ ngơ ngác ngồi đó.
Đường Hạo Tuấn thấy thế, ánh mắt thoáng hiện nét nghi hoặc: “Em sao vậy?”
“...” Tống Vy vẫn không trả lời, nhưng lại bật cười, cười rất vui vẻ.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Em cười cái gì?”
Lần này cuôi cùng Tống Vy cũng có phản ứng, cô nâng cánh tay lên, lau đi nước mắt vì cười, nhìn anh đáp: “Tôi vui vẻ nên tôi cười thôi, Đường Hạo Tuấn, mẹ tôi không đụng vào ba mẹ anh!”
Cơn hôn mê vừa rồi đã khiến cô nhớ lại ký ức mười tám năm trước.
Đúng, quả thực cô đã quên đoạn ký ức đó, chính mẹ cô đã thuê một nhà thôi miên để khiến cô quên đi.
Nhưng vừa rồi cô đã nhớ lại hết mọi chuyện.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, đứng lên: “Tống Vy, em đã xem chứng cứ rồi mà vẫn còn không chịu thừa nhận!”
“Bởi vì mẹ tôi không làm, sao tôi có thể thừa nhận chứ?” Tống Vy cũng bước xuống ghế sô pha, đứng trên mặt đất, bình tĩnh đối mặt với anh: “Hôm qua tôi đã nói với anh là tôi nhờ Kiều Phàm thôi miên, để xem có vấn đề gì với trí nhớ của tôi không. Bây giờ tôi nói cho anh biết, đúng là trí nhớ của tôi có vấn đề, nhưng bây giờ đã tốt rồi.”
“Ý của em là gì?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Có nghĩa là tôi đã nhớ lại toàn bộ sự thật.”
“Nhớ ra sao?” Đường Hạo Tuấn sửng sốt: “Vậy là em muốn nói em đã quên hết đoạn ký ức hai mẹ con em đâm chết ba mẹ tôi?”
“Sửa lại cho đúng nhé, mẹ con tôi không có đâm vào ba mẹ anh. Rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?” Tống Vy lớn tiếng đáp lại.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, vô cùng lạnh lùng, vẻ mặt rất khó coi.
Tống Vy hừ một tiếng chỉ vào máy tính: “Người trong video vừa rồi đúng là mẹ con tôi. Hôm đó tôi đã chứng kiến thảm cảnh của ba mẹ anh, tôi rất hoảng sợ, vì tôi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ. Sau khi tôi trở về thì liên tục gặp ác mộng, trạng thái tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Nói đến đây, cô lại có vẻ khổ sở, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mẹ tôi sợ nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi có thể bị trầm cảm hoặc tự kỷ, nên bà đã thuê một nhà thôi miên đến để giúp tôi quên đi ký ức đó.”
Để không khiến cô cảm thấy trí nhớ của mình bị đứt khúc mà mẹ cô còn đặc biệt yêu cầu nhà thôi miên tạo cho cô một ký ức đẹp đẽ và ảo tưởng chán ghét màu đỏ.
“Có nghĩa là tôi đã nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, vẫn là câu nói ấy, không phải mẹ tôi đâm vào ba mẹ anh.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
“Em nói không phải là chiếc xe màu đỏ kia sao?” Yết hầu của Đường Hạo Tuấn trượt lên trượt xuống, giọng nói khô khốc.
Tống Vy nhắm mắt lại: “Hoàn toàn chính xác. Mẹ tôi chỉ tình cờ lái chiếc xe giống như của hung thủ thôi, chiếc xe đó là Mercedes-Benz 300, là mẫu xe bán chạy nhất năm đó. Không phải chỉ có một mình mẹ tôi mua loại xe đó ở thành phố Giang. Anh có thể đến công ty bán xe để xem có bao nhiêu người mua chiếc xe đó.”
“Chỉ với chuyện này là mẹ em có thể thoát khỏi hiềm nghi sao?” Đường Hạo Tuấn nói lạnh lùng.
Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đó là ngày tôi thi khiêu vũ cấp tiểu học, mẹ tôi đến đón tôi về nhà, trên đường đi mẹ tôi và Tống Huy Khanh cãi nhau chuyện gì đó nên tôi không nhìn thấy đường, nên đè… đè lên đùi ba anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT