Mạnh Ngọc vừa ghi chép vừa trả lời: “Không có gì trở ngại đâu, chỉ té trầy
da bị thương một chút thôi, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Mặc dù kết quả này, lúc trước khi anh tìm thấy được Tống Vy cũng đã nghe người phụ nữ trung niên nói qua.
Nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, dù sao cũng chỉ là bác sĩ ở nông thôn, so đi so lại vẫn kém hơn trong thành phố. Chỉ có ở đây có bác sĩ cùng với
thiết bị tiên tiến kiểm tra cho Tống Vy, xác định cô không sao cả thì
anh mới có thể nhẹ lòng.
“Phải rồi, rốt cuộc tại sao Tống Vy lại thành ra thế này?” Mạnh Ngọc khép lại bệnh án trên tay, hỏi lại lần nữa.
Đường Hạo Tuấn kể lại hết mọi chuyện một lượt.
Mạnh Ngọc nghe xong lập tức hít sâu một hơi: “Ý cậu là cô ấy rơi xuống từ vách núi cao hơn 1000 mét hả?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc vẫn không thể tin được: “Hạo Tuấn, cậu có nói đùa không thế? Vách
núi cao như vậy, người bình thường rơi xuống đã sớm chết rồi, nhưng Tống Vy chẳng những không chết mà tay chân còn lành lặn. Điều này sao có thể xảy ra được?”
Đường Hạo Tuấn có thể hiểu được phản ứng của Mạnh Ngọc.
Lúc anh tìm được Tống Vy, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc vì điều này.
Nhưng điều không thể như vậy lại thực sự đang diễn ra trước mắt, quả thật khiến người ta phải khiếp sợ.
“Được rồi, mặc kệ sự việc ra sao thì chỉ cần cô ấy còn sống khỏe mạnh là tốt
rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy trên giường đang ngủ say, ánh mắt dịu
dàng ngọt ngào như một hũ mật.
Tốt quá rồi, cô vẫn còn ở lại bên cạnh anh.
Mạnh Ngọc nhìn thấy biểu cảm này của ông bạn tốt, chợt rùng mình một cái,
trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bát cơm chó này ăn ngập họng luôn rồi.
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.” Thấy các y tá đã bôi thuốc cho Tống Vy xong xuôi, Mạnh Ngọc nói.
Đường Hạo Tuấn đáp lại một tiếng, đồng ý.
Mạnh Ngọc dẫn đoàn người rời đi, Lâm Giai Nhi thấy vậy cũng chạy theo để hỏi rõ ràng về chuyện của Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn không đi tiễn bọn họ mà ngồi ở bên mép giường nắm chặt bàn tay mềm mại của Tống Vy, đôi mắt không hề chớp, cứ thế lẳng lặng mà nhìn
cô.
Tựa như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái là cô ấy sẽ biến mất.
“Tổng giám đốc, có cần phải báo cho cô Giang việc chúng ta tìm được mợ chủ
rồi không?” Trình Hiệp không biết đã tiến vào từ khi nào, đứng sau lưng
Đường Hạo Tuấn đợi chỉ thị.
Đường Hạo Tuấn hôn nhẹ từng ngón tay của Tống Vy: “Nói với cô ta đi, để cô ta khỏi phải lo lắng.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu đáp rồi xoay người rời đi.
Lát sau, dì Vương bừng một bát canh nóng, dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào.
Bọn trẻ chạy ùa đến cạnh giường, lo lắng nhìn xem Tống Vy.
Chúng cũng muốn gọi mẹ nhưng lại sợ sẽ đánh thức cô nên chỉ dám ngoan ngoãn
đứng một bên quan sát, không dám phát ra tiếng động gì.
“Cậu chủ, nghe trợ lý Trình nói cậu đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm
rồi, mau uống chén canh gà để bồi bổ thể lực, sau đấy nghỉ ngơi một chút đi.” Dì Vương nhìn khuôn mặt anh tiều tụy, hốc mắt thâm đen, nơi cằm
lại mọc thêm đám râu lún phún, lòng bà tràn ngập đau thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT