“Gã đàn ông đó từng ngủ với Tống Huyền phải không?” Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.

Trình Hiệp kinh ngạc: “Tổng giám đốc biết sao ạ?”

“Tống Vy từng nói với tôi.”

“Thì ra là thế.” Trình Hiệp như ngộ ra mà gật đầu một cái, vẻ mặt nhanh chóng nghiêm chỉnh lại: “Bọn họ đã quấn quít với nhau từ trước cả hôm Tống Huyền và tổng giám đốc đính hôn. Mấy năm gần đây, người đàn ông đó cũng đã giúp Tống Huyền gây ra không biết bao nhiêu chuyện thất đức.”

“Thế thì tra ra đi. Tra hết rồi giao cho bên cảnh sát, thứ cặn bã như thế không cần phải giữ lại.” Đường Hạo Tuấn ra phán quyết.

Trình Hiệp đáp lời, sau đấy báo cáo thêm vài chuyện nữa rồi mới rời đi.

Đường Hạo Tuấn ở trong phòng làm việc xử lý tài liệu, làm việc đến trưa mới đứng dậy đi pha cà phê.

Pha ít cà phê xong thì ghé ngang phòng ngủ, chợt nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên trong: “Cái gì? Ông bảo tôi nói với tổng giám đốc Đường thu tay lại?”

Nghe thấy Tống Vy nhắc đến mình, Đường Hạo Tuấn nheo mắt, dừng chân đứng ngoài cửa, im lặng lắng nghe.

Bên kia cánh cửa, Tống Vy mỏi mệt tựa vào đầu giường, đắp trên mình chiếc chăn màu đen của Đường Hạo Tuấn, sắc mặt khá tệ nói qua di động: “Ông Tống, tôi nói cho ông rõ này, không đời nào tôi nói với tổng giám đốc Đường tha cho ông đâu. Dựa vào đâu mà tôi phải giúp ông chứ?”

Tống Huy Khanh nhìn nhân viên kế toán đang kiểm đếm sổ sách, trong lòng gấp gáp như kiến bò trên chảo lửa: “Vy Vy à, ba biết người ba này làm chuyện có lỗi với con nên con mới hận ba như thế. Nhưng lần này con phải giúp ba một tay, chẳng lẽ, con nhẫn tâm nhìn nhà họ Tống ta phá sản hay sao?”



“Cớ gì tôi lại không nhẫn tâm chứ? Tôi cũng đã từng nói rồi, tôi ước nhà họ Tống phá sản còn chẳng kịp nữa là, thế nên ông cầu xin tôi là đang cầu xin nhầm người rồi đấy. Hơn nữa, ông dựa vào đâu mà lại tin rằng tổng giám đốc Đường sẽ nghe theo tôi mà bỏ qua cho ông chứ!”

Tống Vy véo sống mũi mình một cái, nói bằng giọng đầy khinh miệt: “Tôi nói cho ông Tống hay này, sự việc lần này là do Tống Huyền gây ra. Cô ta chọc giận tổng giám đốc Đường, cho nên đáng đời nhà họ Tống mấy người đi đến bước đường này!”

“Mày…” Tống Huy Khanh tức đến mức bàn tay cầm di động run lên bần bật.

Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa nghe thấy Tống Vy nói với Tống Huy Khanh như thế, đôi môi mỏng nhếch lên, trong lòng cũng thấy ấm áp hẳn.

Tốt quá, cô đứng về phía anh!

“Được rồi, ông Tống à, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép cúp trước đây.” Tống Vy hít một hơi thật sâu, đè xuống trái tim sầu muộn của mình, cất lên giọng nói trong veo mà đầy lạnh lùng, hờ hững.

“Khoan đã.” Tống Huy Khanh gọi với cô lại: “Rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu giúp ba một tay?”

“Có thế nào thì tôi cũng không giúp đâu, ông bỏ cái ý nghĩ này đi. Nếu ông còn dám dùng những mưu ma quỷ kế ngày trước để tính kế uy hiếp tôi, thì tôi đảm bảo với ông rằng ông sẽ phải hối hận đấy. Sự đáp trả của tôi cũng sẽ không giống như lần trước, chỉ khiến ông mất mặt thôi đâu.”

Nói dứt lời, Tống Vy ngắt cuộc gọi ngay lập tức.

Sau đấy cô đặt di động xuống, xoa xoa hai bên thái dương có hơi căng cứng để lấy lại chút ít tinh thần.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play