Đường Hạo Tuấn ghém chăn cho cô xong thì khẽ khàng rời phòng, quay ra phòng khách.

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.

Đường Hạo Tuấn đi đến mở cửa, Trình Hiệp đang đứng ở ngoài: “Tổng giám đốc.”

“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa xoay người vào trong. . truyện kiếm hiệp hay

Trình Hiệp vào nhà liền khóa cửa lại, đi theo anh vào phòng làm việc.

“Tổng giám đốc, đã giải quyết nhà họ Tống xong xuôi rồi. Hiện giờ Tống Huy Khanh đang thanh lý tài sản, đến khi thanh lý xong thì sẽ phải tuyên bố phá sản.” Trình Hiệp báo cáo.

Đường Hạo Tuấn nở nụ cười lạnh lùng: “Thật ra chuyện phá sản chỉ là trên bề mặt thôi. Trong tay tên cáo già Tống Huy Khanh này có kha khá bất động sản lẫn đồ cổ, đổi chác ra thì cũng được kha khá tiền.”

“Cho dù có thế thật đi nữa, đã không có doanh nghiệp rồi thì tôi đoán mớ tiền ấy của ông ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu.” Trình Hiệp đẩy mắt kính lên, nói.

“Cho nên ông ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để tái thiết Tống Thị đấy. Cậu trông chừng ông ta cho tôi, một khi ông ta gầy dựng lại thì phá nó đi.” Bàn tay Đường Hạo Tuấn đặt trên bàn làm việc siết chặt lại, gương mặt tuấn tú khi ra lệnh đầy tối tăm.

“Rõ ạ!” Trình Hiệp đáp lời, trong lòng không khỏi thấy khốn khổ thay cho Tống Huy Khanh.

Ông già ấy dốc bao sức lực hòng nối lại mối quan hệ giữa Tống Huyền và tổng giám đốc, tưởng bở rằng làm thế thì nhà họ Tống sẽ có thể dựa hơi nhà họ Đường sống xuôi chèo mát mái. Nhưng ông ta lại chẳng thể nào ngờ bản thân mình lại sai một li đi một dặm, chẳng những mất hết những gì mình có mà tương lai rồi cũng sẽ tay trắng.



Sao ông ta không chịu suy nghĩ kỹ, tổng giám đốc có thể là người bị bọn họ lừa vào tròng được ư? Dù có thật sự nối lại quan hệ với Tống Huyền đi chăng nữa, tổng giám đốc cũng sẽ không giúp đỡ nhà họ Tống. Nếu không thì năm năm qua, nhà họ Tống đã lên tới đỉnh cao từ lâu rồi!

“Tống Huyền thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn ngả lưng ra sau, mười ngón tay bắt chéo đặt trên đùi, anh hỏi.

“Tống Huyền đã tỉnh lại rồi, tạm thời vẫn còn ở bệnh viện. Vết thương của cô ta rất nghiêm trọng.” Trình Hiệp ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Trình Hiệp cắn răng báo cáo cho hết: “Cô ta không còn khả năng sinh sản nữa. Còn cái chân kia, bởi vì độ dài chân không phù hợp, đầu khớp còn ở sai vị trí nữa nên sau này có khả năng sẽ bị dị tật, đại loại là sẽ đi khập khiễng

Hay còn gọi là người thọt.

Khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy như thế, gương mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, lạnh lùng đến mức khiến người ta thấy rét run: “Đợi đến khi cô ta có thể xuất viện thì ném vào bệnh viện tâm thần lại. Nói với nhóm bác sĩ y tá bên đó phải chăm sóc thật chu đáo cho cô ta!”

Năm chữ “Chăm sóc thật chu đáo” kia được anh nhấn mạnh.

Trình Hiệp hiểu ý của anh, vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu: “Rõ ạ, ngoài ra tôi cũng đã truy ra được nguồn thuốc mà Tống Huyền đã chuốc cho anh rồi. Có một tên côn đồ đưa cho cô ta, tên côn đồ đó trước đây là hàng xóm mẹ con họ, dưới trướng tên đó có mười mấy người nên Tống Huyền vẫn luôn giữ liên lạc với gã, còn nghe nói là hai người họ…”

Nói đến đây, Trình Hiệp bỗng nhìn lên đỉnh đầu Đường Hạo Tuấn, có hơi ngại ngần lên tiếng tiếp.

Ánh mắt của Trình Hiệp đã quá rõ ràng, Đường Hạo Tuấn nhìn qua đã hiểu ngay ý tứ trong đó. Gương mặt anh tuấn đen như mực, khí lạnh quanh thân tràn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play