Tống Vy không thèm lườm anh, thu lại ánh mắt, sau đó nghĩ đến điều gì đó, lông mày hơi nhíu lại: “Cũng không biết bên phía Giang Hạ thế nào rồi, hai ngày hôm nay cậu ấy không liên lạc với em, không biết tốt hay xấu.”

“Không phải là chuyện xấu.” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân trả lời.

Tống Vy nhìn anh: “Tại sao?”

“Thường không có tin tức gì mới là tin tức tối nhất.” Anh khẽ mấp máy môi nói: “Nếu như nhà họ Giang thật sự có chuyện gì, không thể không liên lạc với em, cho dù Giang Hạ không liên lạc, ba mẹ của cô cũng sẽ liên lạc, nhưng bọn họ đều không liên lạc với em, điều này có thể chứng tỏ, bọn họ không có chuyện gì, nên em đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng không có tin tức gì, em không biết tình hình của họ sao rồi, trong lòng mới không yên tâm.” Tống Vy day thái dương, có chút hao tổn tâm trí nói.

Đường Hạo Tuấn an ủi: “Không có gì phải lo lắng, không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần bọn họ không có tin tức gì, vậy tất cả nên nghĩ theo hướng tích cực, ngoài ra, không phải anh đã sắp xếp người ở gần chỗ bọn họ để âm thầm bảo vệ bọn họ rồi sao, người của chúng ta cũng không truyền đến tin tức nhà họ Giang có gì không ổn, vậy chứng tỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Giang đều đang ổn.”

Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, lúc này Tống Vy mới yên lòng: “Anh nói đúng, là em tự mình dọa mình.”

Advertisement

“Được rồi, anh biết em quan tâm đến nhà họ Giang, nhưng cũng đừng khiến mình lo lắng như vậy nữa.” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra xoa đầu cô nói.

Tống Vy cười: “Được được được, ông chồng quản gia của em, em không suy nghĩ linh tinh nữa là được chứ gì?”

“Vậy mới đúng.” Đường Hạo Tuấn hơi hất cằm lên.

Sau đó, điện thoại của anh reo lên.

Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra liếc nhìn, lông mày hơi cau lại.

“Sao vậy?” Tống Vy dừng uống sữa, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Lông mày Đường Hạo Tuấn dãn ra: “Là mẹ ruột của Đường Hạo Minh gọi điện thoại cho anh.”

“Mẹ của Đường Hạo Minh?” Tống Vy vô cùng ngạc nhiên: “Bà ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”

Bà Đường từ sau khi Đường Mãnh chết đã rời khỏi nhà họ Đường, không biết đi đâu, người giống như mất tích.

Nếu như không phải bây giờ Đường Hạo Tuấn nói bà ta gọi điện thoại đến, Tống Vy cảm thấy mình sắp quên mất người này rồi.

Đối với bà Đường cũ này, Tống Vy không có ác cảm, nhưng cũng không thích.



Cô không thể quên được chuyện bà Đường cũ này gọi cô đến quán cafe để nói chuyện, cả buổi nói chuyện bà Đường cũ kia đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, thực sự ấn tượng sâu sắc.

Đương nhiên, ngoài chuyện này thì bà Đường cũ cũng không làm chuyện xấu gì với cô.

Nên cô chính là kiểu không thích cũng không ghét.

“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Nhưng sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Đường, thì không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, theo lý mà nói, bà ta không nên liên lạc với anh khi không cần thiết, nhưng bây giờ lại liên lạc với anh, có lẽ là có chuyện gì đó.”

“Em cũng cảm thấy thế.” Tống Vy gật đầu, sau đó thúc giục: “Vậy anh mau nhận điện thoại đi, xem xem rốt cuộc bà ta có chuyện gì.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, sau đó ngón tay cái lướt qua màn hình, nhận điện thoại.

Tống Vy cứ nhìn anh như vậy.

Có lẽ sau mấy phút, đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, đặt điện thoại xuống.

Tống Vy ngồi thẳng người, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Bà ta nói gì?”

“Bà ta nói, mong anh giữ lại mạng Đường Hạo Minh.” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng, trả lời.

Khuôn mặt Tống Vy tràn đầy sự nghi hoặc: “Hả? Giữ lại mạng cho Đường Hạo Minh? Bà ta có ý gì? Chúng ta không bắt được Đường Hạo Minh, cũng không giết Đường Hạo Minh, sao bà ta lại nói như vậy?”

“Bà ấy nói với anh, mấy ngày trước Đường Hạo Minh đã liên lạc với bà ta.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy chớp chớp mắt: “Không phải Đường Hạo Minh đã không còn liên lạc gì với bà ta sao, hơn nữa không phải bản thân Đường Hạo Minh cũng đã nói, anh ta không xem mấy người Đường Mãnh là ba mẹ, mà ba mẹ của anh ta cũng không có tình cảm gì với anh ta sao, bây giờ sao lại….”

“Không biết bọn họ nghĩ như thế nào, bà ta chỉ nói, mấy ngày trước Đường Hạo Minh đột nhiên tìm được phương thức liên lạc của bà ta, nói lời vĩnh biệt cuối cùng với bà ta.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu nói.

Tống Vy vô cùng kinh ngạc: “Lời vĩnh biệt cuối cùng?”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Anh vẫn chưa nói với em, khoảng thời gian trước, Đường Hạo Minh đã bảo người đưa cho anh một lá thứ, một lá thư khiêu chiến, đương nhiên nói là thư khiêu chiến chi bằng nói là một lá thư quyết chiến thì đúng hơn.”

“Cái…cái gì?” Tống Vy sững sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm không tốt.

Thư quyết chiến?

Không phải Đường Hạo Minh muốn quyết chiến với Đường Hạo Tuấn đấy chứ, hơn nữa còn là trận quyết chiến lấy sinh mạng để làm tiền cược?



Đang nghĩ, giây tiếp theo, Đường Hạo Tuấn đã chứng thực phán đoán của cô: “Tính cách của Đường Hạo Minh này là một người không có tính kiến nhẫn, lúc đầu, anh ta còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với người khác, nhưng cùng với sự trôi qua của thời gian, anh ta sẽ ngày càng mất kiên nhẫn, trò mèo vờn chuột, không thể chơi được nữa, nên anh ta mới gửi cho anh một lá thư khiêu chiến, muốn quyết đấu một trận cuối cùng với anh, mà trận quyết chiến này, không phải anh ta chết thì chính là anh sống.”

Đồng tử của Tống Vy đột nhiên co rút lại: “Không được, Hạo Tuấn, anh tuyệt đối không được đối đầu trực diện với anh ta, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Cô vô cùng lo lắng.

Đường Hạo Tuấn khẽ vỗ tay cô: “Yên tâm đi, anh có chừng mực, hơn nữa bây giờ vẫn chưa đến lúc đó, nhưng dường như Đường Hạo Minh rất chắc chắn anh sẽ quyết một trận tử chiến với anh ta, nên anh đoán, chính vì như vậy, anh ta mới gọi điện thoại cho mẹ anh ta, để vĩnh biệt, sau khi mẹ anh ta xoắn xuýt mấy ngày, thì đã liên lạc với anh, muốn xin anh tha cho Đường Hạo Minh một con đường sống, bởi vì mẹ anh ta biết, nếu như anh với Đường Hạo Minh đối đầu với nhau, người thắng chỉ có một, đó chính là anh, về thế lực, Đường Hạo Minh không phải là đối thủ của anh.”

Mặc dù Đường Hạo Minh cũng có thể lực không nhỏ, nhưng thế lực kia, nhiều nhất chỉ có thể giúp Đường Hạo Minh lẩn trốn để người khác không tìm thấy mà thôi.

Nhưng nếu như muốn đối đầu với anh một cách thật sự, vậy có chút không thực tế.

Đường Hạo Minh cũng biết điều này, nếu không tại sao phải trốn đông trốn tây, mà không phải trực tiếp đánh đến?

Tống Vy nghe những lời Đường Hạo Tuấn nói, cắn môi dưới: “Cho dù thế nào thì bọn họ cũng là mẹ con, trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, tình cảm ít nhiều cũng sẽ được bộc lộ, có lẽ chính vì như vậy, Đương Hạo Minh mới liên lạc với bác cả trước, mà bác cả trước của anh có lẽ cũng vì như vậy mới tìm lại được một chút tình mẫu tử với Đường Hạo Minh, cầu xin anh hạ thủ lưu tình với Đường Hạo Minh, tình cảm có lúc rất khó có thể lý giải, giống như Giang Hạ và Kiều Phàm.”

Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Cũng có thể.”

“Hạo Tuấn.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn: “Em biết anh sẽ thắng, nhưng em sợ Đường Hạo Minh nham hiểm, đến lúc đó anh nhất định phải cẩn thận.”

Cô biết rõ, giữa hai anh em bọn họ đã định trước là sẽ có một trận chiến, đây là điều không thể tránh khỏi.

Cho dù không có cô, hai anh em bọn họ cũng sẽ có một trận chiến, bởi vì bọn họ đều là đời thứ ba của nhà họ Đường.

Vì vậy trận chiến này, hai người bọn họ nhất định sẽ phải đánh.

Cô không thể ngăn cản bọn họ đánh nhau, nên điều duy nhất cô có thể làm chính là hi vọng Đường Hạo Tuấn bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng xảy ra chuyện gì.

Nếu không, cô và mấy đứa bé phải làm sao?

Nhìn Tống Vy mặt tràn đầy sự lo lắng, trong lòng Đường Hạo Tuấn hóa thành một vũng nước.

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cánh tay dài ôm lấy, ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve sau đầu cô, trả lời: “Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận, anh sẽ không xảy ra chuyện gì, vì em, vì các con, anh sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến mình rơi vào nguy hiểm.”

Nghe thấy lời đảm bảo của người đàn ông, Tống Vy gật đầu: “Được, em tin anh, anh cũng nhớ những lời mình nói, nếu như anh xảy ra chuyện, em và các con cũng sẽ không tốt được, nên vì cả nhà chúng ta, anh nhất định không được có chuyện gì.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play