“Được được được, tại anh, đều tại anh.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, lần nữa đổ hết cái sai lên người mình.

Tống Vy đánh vào ngực của anh: “Đương nhiên tại anh.”

Đường Hạo Tuấn lại lần nữa gật đầu: “Ừ, tại anh.

“Được rồi, mau bế em qua đó.” Tống Vy không nói anh nữa, đẩy vai của anh, ý bảo anh mau bế cô ra ban công.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên nghe lời của cô và làm theo, cúi người bế ngang cô lên, đi về phía ban công.

Ở ban công có ghế xích đu, ngồi trên đó, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài một cách rất dễ.

Đường Hạo Tuấn đặt Tống Vy lên ghế xích đu, còn chu đáo đắp chăn mỏng cho cô: “Như vậy có lạnh không?”

Tống Vy lắc đầu: “Không lạnh.”

Bây giờ đã ấm dần lên rồi, huống chi còn có hành vi chu đáo này của anh, cho nên cô sao lạnh được.

“Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói không lạnh thì gật đầu yên tâm: “Em bây giờ ngồi ở đây, anh đi xuống bảo người chuẩn bị ít điểm tâm và hoa quả, như vậy có thể vừa ăn vừa nhìn, vừa hay hôm nay bên ngoài có nắng, có thể ở đây phơi nắng, tốt cho cơ thể.”

Advertisement

Đường Hạo Tuấn nhìn ban công sáng tỏ bên ngoài rồi nói.

Tống Vy gật đầu ừ một tiếng: “Được, vất vả cho chồng rồi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Anh là chồng của em, có gì vất vả chứ? Ở đây đợi anh, anh rất nhanh sẽ quay lại.”

Nói xong, anh hôn một cái lên trán của cô, sau đó xoay người rời đi.

Tống Vy điều chỉnh tư thế ngồi, lại chỉnh chăn mỏng ở phần dưới, sau đó nhìn về phía bãi cỏ bên ngoài.

Phòng của cô ở tầng 3, là tầng cao nhất của biệt thự, ban công cũng lớn nhất, view vô cùng đẹp.

Nhìn một cái thì có thể thu trọn phong cảnh bên ngoài vào trong mắt.

Ánh mắt của cô quét một vòng thì nhìn thấy mấy người ở trên bãi cỏ bên ngoài.

Đó chính là Trần Châu Ánh và chị Trương, còn cả An An, và mấy vệ sĩ bảo vệ bên cạnh.

An An được chị Trương và Trần Châu Ánh đặt ở xe em bé, bên cạnh còn gắn một cái ô che nắng rất lớn.

Như vậy thì không sợ An An sẽ bị ánh nắng làm tổn thương, đồng thời còn có thể cảm nhận được hơi thở của ánh mặt trời, điều này đối với đứa trẻ có sức khỏe yếu như An An mà nói, cũng có lợi.

Thấy cảnh này, hai tay của Tống Vy chống đầu, dịu dàng mỉm cười.

Chắc là do ánh mắt của cô quá chuyên chú, cho nên người ở trên bãi cỏ cách đó không xa đã chú ý được, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tống Vy thì lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, vẫy tay với Tống Vy: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi à?”

Trần Châu Ánh lớn tiếng hô lên.

Do vị trí của bọn họ, cách biệt thự mấy chục mét, cho nên nếu không lớn tiếng một chút, người trong biệt thự căn bản không nghe thấy.



Vậy nên tiếng gọi lớn tiếng của Trần Châu Ánh, xuyên tới tai của Tống Vy, thật ra cũng không quá lớn.

Hai tay của Tống Vy làm hình cái loa, để ở bên miệng mà đáp lại: “Ừ, tỉnh rồi.”

Trần Châu Ánh trêu chọc: “Cậu thật là ngủ đủ lâu nha, xem ra tối qua chiến đấu giữa cậu và sếp Đường không tồi.”

Mặt của Tống Vy đỏ ửng.

Cô ấy biết ngay, biết sẽ bị chọc.

“Tỉnh rồi, cậu đừng ở trước mặt con của tớ nói những lời này, dạy hư con của tớ.” Tống Vy không khách sáo mà đáp lại.

Trần Châu Ánh cười he he: “Không đâu, An An còn nhỏ.”

“Vậy cũng không được, cẩn thận sau này tớ không cho cậu gặp An An nữa.” Tống Vy hừ một tiếng, cố tình uy hiếp.

Cho dù Trần Châu Ánh biết cô chỉ là cố ý dù dọa, nhưng cũng vẫn bị dọa rồi, không thể không coi trọng.

Dù sao đây là chuyện liên quan tới việc sau này cô ấy còn có thể nhìn thấy An An nữa hay không.

An An bây giờ chính là mạng của Trần Châu Ánh, nếu không nhìn thấy An An, vậy cuộc sống của cô còn có ý nghĩa gì nữa.

Nghĩ tới đây, Trần Châu Ánh nuốt nước bọt, vội đáp lại: “Tớ biết sai rồi, Vy Vy, tớ sau này sẽ không cười cậu nữa.”

“Hừ, như vậy còn tạm.” Tống Vy cười đầy hài lòng.

Trần Châu Ánh thở phào.

Tống Vy lại hỏi: “Đúng rồi, An An bây giờ thức hay ngủ?”

“Thức.” Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn bên trong chiếc giường sơ sinh, cậu bé mở đôi mắt to long lanh, không quấy khóc, còn biết cười đó, trong lòng vô cùng thích.

Cô ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt nhỏ mềm mại của An An, sau đó ngẩng lên trả lời Tống Vy: “Bây giờ rất có tinh thần, cậu không biết đâu, vừa rồi còn cười rất vui vẻ với chúng tớ.”

“Vậy à, vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.

Tuy khoảng thời gian An An tới đây, thời gian cô ở bên An An rất ít, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm rồi, trong lòng của người làm mẹ như cô không phải không có cảm giác gì.

Nhưng chỉ cần Trần Châu Ánh có thể chăm sóc tốt cho An An, cô nhịn một chút cũng được.

Dù sao Trần Châu Ánh cũng không thể thật sự luôn ở bên An An, cướp An An đi.

An An cuối cùng vẫn ở bên cạnh cô nhiều nhất.

“Được rồi Vy Vy, tớ không nói với cậu nữa, tớ tiếp tục chơi với An An.” Trần Châu Ánh nói xong, sau khi vẫy tay với Tống Vy, lại ngồi xuống, đưa tay vào trong giường sơ sinh, bế An An ra ngoài, tiện cho Tống Vy có thể nhìn thấy.

Khoảng cách có hơi xa, Tống Vy không nhìn quá rõ An An, chỉ có thể nhìn thấy cái khăn tã màu lam.

Nhưng nhìn thấy cái khăn tã đó, cô cũng rất thỏa mãn.

Lúc này, đằng sau truyền tới tiếng bước chân.



Tống Vy xoay đầu lại, Đường Hạo Tuấn bê hoa quả và đồ uống quay lại rồi.

Anh để đồ ăn đồ uống lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế xích đu, sau đó ngồi ở đối diện cô: “Vừa rồi em và Trần Châu Ánh đang nói cái gì?”

Anh vừa rồi ở tầng một của biệt thự, nghe thấy Trần Châu Ánh đang nói chuyện với cô.

Chỉ là ở trong nhà cái có thể nghe thấy không có rõ như nghe ở ban công.

Cho nên anh không biết hai người rốt cuộc đã nói gò.

Tống Vy nhận lấy miếng dưa hấu mà anh đưa.

Dưa hấu cắt sẵn, xếp gọn từng miệng ở trong đĩa, bên trên có cắm xiên, rất tiện bỏ vào miệng.

Tống Vy cho dưa hấu vào miệng, nhai, sau khi nuốt xuống lúc này mới trả lời: “Không có gì, Châu Ánh đang cười em bây giờ mới dậy.”

Đường Hạo Tuấn bỗng nhướn mày: “Đừng để ý cô ấy.”

Trần Châu Ánh cười nhạo Tống Vy không phải lần đầu tiên rồi.

Lần nào anh tới đây, ngày hôm sau Trần Châu Ánh sẽ cười chê.

Cũng không phải là thật sự cười nhạo, chỉ là kiểu nói đùa, cho nên anh cũng sẽ không giận thật.

Tống Vy để cái xiên về lại đĩa rồi cười đáp: “Yên tâm, bây giờ có An An thay em gánh tất cả chuyện này, cô ấy không dám cười nhạo em nữa.”

Đường Hạo Tuấn biết ý của cô, cười nhỏ một tiếng: “An An nhỏ như vậy thì biết cách bảo vệ em, thật không hổ là con trai của anh.”

Đàn ông của nhà họ Đường bọn họ chỉ chuyên bảo vệ phái nữ của nhà mình.

Là chồng, anh sẽ bảo vệ tốt cho vợ và con gái.

Đồng thời, anh cũng hy vọng con trai bảo vệ mẹ và em gái của mình.

Như vậy, còn có thể gia tăng lòng trách nhiệm của con trai đối với gia đình.

“Phải, An An là sứ giả hộ hoa nhỏ của em.” Tống Vy nhìn An An ở trong bãi cỏ bên ngoài.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang: “Có Trần Châu Ánh giúp chúng ta trông An An cũng không tệ, ít nhất chúng ta có thể sống thế giới của hai người nhiều hơn.”

Tống Vy lườm anh, cuối cùng lưỡi đáp lại lời này của anh, sau đó hỏi: “Đúng rồi, bọn họ mang An An tới bãi cỏ bao lâu rồi?”

“Khoảng nửa tiếng.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy gật đầu: “Thêm một lát nữa thì bảo bọn họ mang An An quay về, tuy để An An tiếp xúc một chút với ánh mặt trời bên ngoài có chỗ tốt, nhưng sức khỏe của An An suy cho cùng vẫn quá yếu, phơi nắng qua lâu cũng không được.”

“Anh biết, anh đã nói với chị Trương, trong một tiếng thì về phòng, bọn họ có chừng mực, đừng lo lắng.” Đường Hạo Tuấn cầm ly sữa đưa cho cô: “Ngược lại là em, cơ thể vẫn chưa khôi phục.”

Tống Vy đỏ mặt nhận lấy ly sữa: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Đường Hạo Tuấn biết cô ngại, khẽ mỉm cười: “Được, anh không nói nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play