Tống Vy cũng mỉm cười khẽ lắc đầu: “Hai đứa trẻ này.”

“Được rồi Vy Vy, trước tiên đừng nói tới Dĩnh Nhi và Hải Dương nữa, cậu mau dẫn tớ đi gặp An An.” Trần Châu Ánh kéo cánh tay của Tống Vy, khẩn thiết thúc giục.

Tống Vy bật cười không ngớt: “Được được được, đi thôi, tớ dẫn cậu đi.”

Nói xong, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, em và Châu Ánh đi xem An An trước, anh...”

“Anh ở đây đợi hai người.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, hơi nâng cằm lên rồi nói.

Một người đàn ông như anh, đi vào nhìn cái gì?

Nhìn người ta đút sữa sao?

Rất ngại ngùng!

Advertisement

Nếu là Tống Vy đút sữa, vậy anh đương nhiên sẽ không có gì, có thể nhìn.

Nhưng người đút sữa đâu phải Tống Vy, mà là người phụ nữ khác, vậy đương nhiên anh nên tránh đi.

Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn đi vào không thích hợp, nghe thấy anh nói như vậy, cũng không khuyên anh, sau khi gật đầu thì cô và Trần Châu Ánh cùng nhau đi vào phòng An An uống sữa.

Khi đi vào, vú em vừa hay đút xong, đang kéo áo xuống.

Nhìn thấy Tống Vy và Trần Châu Ánh, vú em lập tức đứng dậy chào hỏi: “Bà chủ, cô Trần.”

Vú em này, Tống Vy từng gặp.

Là khi An An ở trong lồng hấp ở bệnh viện, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp sắp xếp.

Tuy An An ở trong lồng hấp, nhưng cũng phải uống sữa, cho nên trong 2-3 tháng nay, vú em luôn chăm sóc An An sẽ luôn phụ trách tới khi An An cai sữa.

“Chào chị Trương.” Tống Vy mỉm cười đáp lại chị Trương vú em, vừa muốn hỏi An An thì thấy Trần Châu Ánh ở bên cạnh đột nhiên vượt qua cô, trên mặt nở nụ cười ngốc, buông tay chạy tới giường sơ sinh, vừa chạy, trong miệng vừa nói: “An An, mẹ nuôi tới rồi.”

Thấy vậy, Tống Vy dở khóc dở cười mà lắc đầu.

Chị Trương thấy Trần Châu Ánh điên cuồng, lại nhìn Tống Vy: “Bà chủ, cô Trần đây...”

“Không sao, kệ cô ấy đi.” Tống Vy hạ tay xuống nói, ý bảo chị ta không cần cảnh giác như vậy.

Trần Châu Ánh sẽ không tổn thương An An, cho nên không cần phòng bị.



Thấy Tống Vy nói như vậy, chị Trương có thể nói gì chứ, gật đầu im miệng, không ngăn Trần Châu Ánh đi tới gần An An.

Nhưng chị ta cũng không có rời khỏi bên cạnh giường sơ sinh, mà đứng ở đó, nhìn Trần Châu Ánh, một khi Trần Châu Ánh có hành vi không thích hợp với trẻ sơ sinh thì chị ta mở miệng nhắc nhở đối phương.

Đối với chị ta mà nói, tuy An An không phải là con của chị ta, nhưng luôn uống sữa của chị ta, chị ta có tình cảm đặc biệt với cậu chủ nhỏ An An.

Cho nên chị ta rất thích An An, không để An An chịu bất cứ tổn thương nào.

Thấy chị Trương lo cho An An như vậy, Tống Vy hiểu ý khẽ mỉm cười.

Đối với chị Trương, cô vẫn rất hài lòng, dù sao chị Trương là thật lòng thích An An.

Chỉ có như vậy, chị Trương mới chăm sóc tỉ mỉ kỹ càng cho An An.

Mà cô cũng mới có thể yên tâm giao An An cho chị Trương chăm sóc.

“Chị Trương, An An ngủ rồi sao?” Tống Vy vừa đi về phía giường sơ sinh, vừa hỏi.

Chị Trương mỉm cười lắc đầu: “Không có bà chủ, cậu chủ nhỏ vừa rồi uống sữa xong, bây giờ tinh thần rất đủ, tôi để cậu ấy vào trong giường sơ sinh, cậu ấy tự mình chơi.”

Vừa nói xong, An An trong giường sơ sinh đột nhiên phát ra tiếng cười khanh khách.

Tống Vy và chị Trương cúi đầu nhìn, thì ra là Trần Châu Ánh đang nắm cái tay nhỏ của An An đang lắc nhẹ.

Mà An An chắc cảm thấy rất vui nên cười vui vẻ.

Tiếng cười này lập tức khiến trong mắt Trần Châu Ánh lập lòe ánh sáng, phấn khích ngẩng đầu lên, nói với Tống Vy: “Vy Vy, cậu nhìn thấy không? An An bị tớ chọc cười rồi, nó thích tớ, thích mẹ nuôi như tớ.”

Thấy dáng vẻ khua tay vui vẻ của cô ấy, Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, An An thích cậu.”

“He he, An An.” Trần Châu Ánh giống như đứa trẻ được kẹo, cả người cực kỳ vui vẻ, cúi đầu hôn mấy cái lên mặt An An, yêu thích vô cùng.

Mà An An cũng rất nể mặt lại cười rồi.

Tống Vy không có ngăn Trần Châu Ánh chơi với An An, cô và chị Trương cùng nhau đứng ở bên cạnh, cười ha ha nhìn.

Tuy Trần Châu Ánh chưa từng có con, nhưng dỗ trẻ con lại rất giỏi, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.

An An bị cô ấy chọc cứ cười suốt, vui vẻ không vui.

Tống Vy không nhịn được mà mở miệng nói: “Châu Ánh, cậu thích trẻ con như vậy, dứt khoát tự mình sinh một đứa là được rồi, tớ thấy cậu nhất định là một người mẹ tốt.”

“Bà chủ nói đúng, cô Trần có kiên nhẫn, lại biết chọc trẻ con vui, con của cô cũng nhất định sẽ thích cô.” Chị Trương cũng phụ họa.

Trần Châu Ánh sờ gương mặt nhỏ của An An, nói: “Hai người nói thì dễ lắm, nhưng tớ sinh với ai? Tớ và sư huynh của tớ, bát tự còn chưa rút, cho nên chuyện này ấy à, không vội, đợi sau này tớ và sư huynh của tớ ở bên nhau, con tớ chắc chắn sẽ sinh, tớ vốn thích trẻ con, cũng mong có đứa trẻ mở miệng gọi tớ là mẹ, với lại, tớ còn đợi quà Vy Vy tặng con của tớ đó.”



Tống Vy bị lời này của cô ấy chọc cười không thôi: “Cậu ấy.”

Chị Trương cũng cười: “Cô Trần thật hài hước.”

“Phải.” Tống Vy gật đầu tán thành.

Trần Châu Ánh mỉm cười, cúi đầu, tiếp tục chơi với An An.

Cô rất thích, rất yêu An An, hơn nữa An An không quấy khóc, thật sự là thiên thần nhỏ trong ước mơ của cô.

Trong thời gian tiếp theo, Trần Châu Ánh luôn chơi cùng với An An.

Nếu không phải cuối cùng An An mệt rồi, ngáp ngủ muốn đi ngủ, sợ rằng Trần Châu Ánh cũng không nỡ buông An An ra.

“Được rồi. Đừng thất vọng như vậy, đợi An An tỉnh, có thời gian chơi với cậu.” Tống Vy vỗ nhẹ vai của Trần Châu Ánh đang thất vọng vì An An ngủ mất, cô dở khóc dở cười an ủi.

Nghe thấy lời an ủi của Tống Vy, Trần Châu Ánh chỉ đành thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, trời đã không còn sớm nữa, về biệt thự thôi.”

Nói xong, Tống Vy lấy tay ra khỏi vai của cô ấy, xoay người nhìn sang chị Trương: “Chị Trương, làm phiền chị bế An An, chúng ta trở về.”

“Được thưa bà chủ.” Chị Trương gật đầu đáp, sau đó cúi người xuống, cẩn thận bế An An từ trong giường sơ sinh lên.

An An được bế lên, cái miệng nhỏ còn mấp máy hai cái, đáng yêu tới mức khiến trái tim của người khác tan chảy.

Hai tay của Trần Châu Ánh xoa vào nhau, đè thấp giọng mà hét lên: “Aaaaa, Vy Vy cậu nhìn thấy không, đáng yêu quá, An An đáng yêu quá.”

Tống Vy buồn cười không thôi trước sự điên cuồng của cô ấy: “Con trai của tớ, tớ đương nhiên nhìn thấy rồi.”

“Không được, Vy Vy, cậu cho tớ bế An An đi, để tớ bế thằng bé về biệt thự được không?”

Nói xong, Trần Châu Ánh muốn chìa tay muốn bế An An.

Nhưng lần này, Tống Vy ngăn cô ấy lại: “Không được, cậu bế bình thường thì được, nhưng muốn bế An An trở về thì không được, bế bình thường chỉ bế trong thời gian ngắn, cậu sẽ không cảm thấy quá mệt nhưng bế thời gian dài, cậu chắc chắn không kiên trì được, hơn nữa cậu không có kinh nghiệm bế em bé, một khi cậu cảm thấy mệt, cậu vô thức điều chỉnh bản thân, đối với đứa trẻ xương còn chưa cứng mà nói, không nhất định thích hợp, vậy nên Châu Ánh, cậu hiểu không?”

“Bà chủ nói không sai, cô Trần, cô vẫn là lúc ngồi bình thường thì bế cậu chủ nhỏ đi.” Chị Trương cũng tán thành lời của Tống Vy.

Trần Châu Ánh cũng ý thức được mình quả thật sẽ có khả năng làm như những gì Tống Vy nói, vì vậy cũng không kiên trì nhất định phải bế An An, sau khi thở dài, gật đầu đồng ý: “Được rồi, vì An An, tớ vẫn là trở về rồi bế.’

Tống Vy đã cười: “Như vậy thì đúng rồi, được rồi, chúng ra ra ngoài thôi, Hạo Tuấn chắc đợi sốt ruột rồi.”

Nói xong, cô giúp chị Trương bế An An lên, đi ra khỏi phòng, đi tới phòng nghỉ bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play