Trần Châu Ánh cũng nhìn ra cục diện lúc này của Yamamoto Kayako rất nguy hiểm, nhưng cô lại không lo lắng mà mỉm cười: “Không sao, tuy cô ta và đồng đội của cô ta bây giờ có phong cách khác biệt quá lớn, nhưng tớ tin, cô ta chắc chắn có thể cùng với đồng đội của cô ta lật ngược tình thế, nếu không Yamamoto Kayako cũng sẽ không tìm đồng đội của cô ta làm cộng sự, tớ không tin, Yamamoto Kayako trước khi tìm đồng đội của cô ta, lẽ nào không biết đồng đội của cô ta có phong cách gì sao?”
Tống Vy gật đầu: “Điều cậu nói cũng đúng.”
“Vậy nên ấy à, Yamamoto Kayako chắc chắn là biết trang phục mà đồng đội của cô ta thiết kế ra, không khớp với trang sức của cô ta, nếu không chúng ta sao không nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt của Yamamoto Kayako, chỉ nhìn thấy sự nghiêm nghị, cho nên tình huống này, trong lòng Yamamoto Kayako đã có tính toán, tin chắc trong hai ngày này, cô ta và đồng đội của cô ta chắc chắn có thể biến nguy thành an.”
“Cậu rất có lòng tin về cô ta?” Tống Vy mỉm cười rồi hỏi.
Trần Châu Ánh vuốt tóc, đáp một cách phóng khoáng: “Đương nhiên, nói thế nào cũng là đối thủ của Trần Châu Ánh tớ, chút lòng tin này, tớ vẫn có.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì đừng lo lắng về sau sẽ không không được thi với Yamamoto Kayako rồi.”
Advertisement
“Không sai.” Trần Châu Ánh đáp.
Tống Vy đứng lên: “Được rồi, chúng ta nộp bản vẽ trước rồi quay về thôi, cậu không phải còn đợi bế An An hay sao?”
Nghe thấy An An, mắt của Trần Châu Ánh lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy: “Đi đi đi, còn đợi cái gì nữa, mau nộp bản vẽ, đi mau Vy Vy.”
Thấy Tống Vy ngồi còn chưa đứng dậy, Trần Châu Ánh khẩn trương mau chóng kéo cổ tay của cô, kéo cô từ ghế dậy, đi lên nộp bản vẽ.
Tống Vy dở khóc dở cười mà lắc đầu, đứng dậy đi theo cô ấy lên trên nộp cho ban giám khảo.
Khi đi qua bên cạnh Yamamoto Kayako, Trần Châu Ánh hơi dừng lại một chút: “Yamamoto, bản vẽ của tôi đã là bản vẽ hoàn thành rồi, cô thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Yamamoto Kayako cầm đồ đậy lên thiết kế của mình, ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi đáp trả.
Đáy mắt Trần Châu Ánh vụt qua một tia sáng, cố ý làm ra vẻ không tin: “Không phải chứ, cô cũng vẽ xong rồi à? Nhưng tôi nhìn biểu cảm của cô, cau mày nhăn mặt, hình như một chút cũng không phải như vậy.”
Yamamoto Kayako tối sầm mặt: “Cô tin hay không thì tùy, tôi không cần lấy ra chứng minh cho cô thấy.”
Dù sao bây giờ còn chưa tới ngày công bố bản vẽ, cô ta không thể để lộ bản thiết kế của mình cho Trần Châu Ánh thấy.
Trần Châu Ánh chậc chậc vài tiếng: “Đừng kích động mà, tôi không nói không tin, tôi chỉ là thấy cô cau mày nhăn mặt, qua quan tâm cô một chút, có điều Yamamoto, cau mày nhăn mặt không giống cô nha, cô không phải luôn rất tự tin về bản thân, làm ra biểu cảm như vậy, chắc không phải thiết kế không hài lòng chứ? Nếu thật sự là như vậy, vậy cô phải cẩn thận, tôi đối với thiết kế của bản thân là rất hài lòng, nói không chừng cuối cùng, cô có khả năng thua tôi đó, đến lúc đó cô không xứng được gọi là ngôi sao Song Tử với tôi nữa rồi.”
Yamamoto Kayako nghe thấy những lời này cô ấy, tức đến mức đỏ mặt: “Hừ, cô yên tâm đi, tính toán như ý của cô cuối cùng chắc chắn sẽ không thực hiện được, tôi tuyệt đối sẽ không thua cô. Người thua cuối cùng, theo tôi thấy sẽ chỉ là cô.”
“Yo, khẩu khí lớn vậy à, được, vậy tôi đợi.” Trần Châu Ánh nhún vai, không quan tâm mà cất bước, tiếp tục đi, dáng vẻ hoàn toàn không đặt lời của Yamamoto Kayako vào trong mắt.
Yamamoto Kayako nhìn thấy cô ấy như vậy thì tức giận không thôi.
Sắc mặt của nhà thiết kế trang phục ở bên cạnh cô ta cũng rất khó coi: “Yamamoto, cô ta hình như căn bản không cho rằng chúng ta sẽ thắng cô ta.”
“Cô ta đương nhiên không cho rằng như vậy, dáng vẻ tôi cau mày nhăn mặt cũng bị cô ta nhìn thấy rồi, cô ta đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra thiết kế của chúng ta xảy ra vấn đề, cho nên cố ý đi qua đả kích tôi.” Yamamoto Kayako day huyệt thái dương, không khách khí mà nói.
Nhà thiết kế ở bên cạnh cô ta nghe thấy lời này, tự biết điếu lý mà cúi đầu: “Xin lỗi Yamamoto, đều là lỗi của tôi, thiết kế của cô đã là bản vẽ cuối cùng rồi, hơn nữa rất hoàn mỹ, là thiết kế của tôi không theo kịp, mới khiến cô...”
“Không phải là thiết kế của cô không theo kịp, thiết kế của cô rất mới mẻ, chỉ là không phải một phong cách với thiết kế của tôi mà thôi.” Yamamoto Kayako xua tay: “Được rồi, không nói những điều này nữa, tiếp tục thương lượng cách trung hòa phong cách của chúng ta đi, chúng ta trong chuyện nộp bản vẽ đã thua bọn họ, nhưng ở trong cuộc thi, tuyệt đối không thể thua.”
Cô ta có thể công nhận người khác và cô ta đứng ở cùng một độ cao, nhưng tuyệt đối không thể để người khác vượt qua cô ta, đè đầu cô ta.
Cho nên bất luận như thế nào, cô ta cũng không thể thua Trần Châu Ánh
Ở một bên khác, Trần Châu Ánh không biết trong lòng Yamamoto Kayako đang nghĩ gì, sau khi cô ấy nộp bản vẽ xong, đi ra khỏi nơi thi đấu thì đột nhiên bật cười.
Tống Vy đi ở bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy hỏi: “Cậu vừa rồi là cố ý kích thích Yamamoto nhỉ?”
Trần Châu Ánh cười he he: “Vy Vy cậu nói đúng rồi, tớ là cố ý, cô ta bây giờ và đồng đội của cô ta, còn chưa nghĩ xong sẽ sửa như nào, cho nên tớ dứt khoát cho thêm một mồi lửa, kích thích cô ta một chút, khiến cô ta có cảm giác nguy cơ, nói không chừng như vậy, bọn họ sẽ rất nhanh nghĩ ra cách sửa đổi mà theo kịp nhau.”
“Kế khích tướng như này hay thì hay, nhưng mà Châu Ánh, cậu không sợ chữa lợn lành thành lợn què sao?”
Tống Vy ừ một tiếng: “Ngộ nhỡ hai người Yamamoto không vì lời của cậu mà cố gắng phấn đấu, ngược lại trong lúc tức giận, ảnh hưởng tâm trạng, cách sửa đổi gì đó cũng không nghĩ ra được, cậu...”
“Aiya chuyện này không thể đâu.” Trần Châu Ánh cười rồi xua tay: “Tớ hiểu Yamamoto, đó chính là một người phụ nữ điên không chịu thua, không biết cái gì gọi là chùn bước, đối thủ như vậy là rất đáng sợ, tố chất tâm lý của cô ta cũng rất mạnh, cho nên không thể vì những lời tớ nói mà bị ảnh hưởng được, càng không thể vì những lời này của tớ mà tức giận, cô ta ấy à, sẽ chỉ dùng sức mà đuổi theo, chứng minh cô ta tuyệt đối sẽ không kém tớ.”
Thấy dáng vẻ chắc chắn của cô ấy, Tống Vy cũng yên tâm: “Nếu cậu đã nói như vậy rồi, vậy được, vậy tớ nghe cậu.”
“Như vậy là đúng rồi.” Trần Châu Ánh khoác cánh tay của cô: “Đi đi đi thôi Vy Vy, chúng ta đi nhanh chút, tớ rất muốn nhìn thấy An An.”
Thấy dáng vẻ mong chờ phấn khích của cô ấy, Tống Vy dở khóc dở cười mà lắc đầu, sau đó giống như cô ấy nói, bước nhanh chân.
Cô cũng muốn nhanh nhanh nhìn thấy An An.
Cô mới nhìn thấy An An khoảng một tiếng, một tiếng ngắn ngủi này sao mà đủ để cô tiếp xúc với An An chứ.
Cho nên cô cũng còn muốn bế An An nhiều hơn.
Rất nhanh, hai người đã đến cửa phòng nghỉ.
Tống Vy nhấc tay, vừa muốn gõ cửa thì cửa phòng nghỉ được mở ra.
Đường Hạo Tuấn đứng ở cửa, nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Thi xong rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn nghiêng người, nhường vị trí cửa ra.
Tống Vy cất bước đi vào bên trong, Đường Hạo Tuấn đi ở đằng sau cô, Trần Châu Ánh đi cuối cùng.
Sau khi đi vào phòng nghỉ, Tống Vy không nhìn thấy An An và hai đứa trẻ song sinh, không nhịn được mà hỏi: “Các con đâu?”
“Đúng thế sếp Đường, An An đâu?” Trần Châu Ánh mong chờ nhìn Đường Hạo Tuấn, hai tay cũng nắm chặt.
Đường Hạo Tuấn rót một ly nước cho Tống Vy rồi đáp: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi, bây giờ còn chưa dậy, An An ở trong phòng uống sữa.”
Anh chỉ vào căn phòng buổi trưa Tống Vy đi vào nhìn An An.
Tống Vy vui vẻ gật đầu: “Như vậy à, em nói ngay mà, hai đứa trẻ sao không đi ra gặp em.”
Nếu đổi lại lúc bình thường, hai đứa trẻ chắc chắn xuất hiện ở trước mắt cô sớm hơn Đường Hạo Tuấn.
“Chúng buổi chiều cứ xem em thi đấu, vốn muốn đợi em trở về, nhưng chúng người nhỏ tinh lực có hạn, cho nên cuối cùng thật sự không chống đỡ được mà ngủ mất rồi.” Nói đến đây, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn cong lên, trên mặt rõ ràng nở nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT