“Cái này là thật sao?” Giang Vân Khê kích động tới mức giật lấy điện thoại, đưa mắt sát gần điện thoại, phấn khích nhìn.
Phấn khích, nhãn cầu đều đang run rẩy.
Hàn Thư gật đầu: “Đương nhiên là thật, trừ phi cô là kẻ ngốc, nếu không cô lẽ nào nhìn không ra hai tác phẩm này có độ tương đồng quá cao hay sao? Tác phẩm của Tống Vy đăng sau, cho nên rõ ràng là Tống Vy sao chép, tôi lúc đầu khi phát hiện cái này, cả người cũng rất kinh ngạc, sau đó thì tôi biết, cơ hội trả thù của tôi tới rồi, vì vậy tôi lại ở trên mạng bắt đầu tra tìm những tác phẩm mà Tống Vy sao chép, bởi vì tôi cảm thấy, cô ta muốn sao chép không thể chỉ sao chép một cái, chắc chắn còn có cái khác, quả nhiên, tôi tìm được rất nhiều.”
Nói xong, Hàn Thư lấy điện thoại lại, sau đó lướt hình ảnh.
Mười mấy bức ảnh tiếp theo đều là ảnh đối chiếu sao chép.
Giang Vân Khê thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều tác phẩm mình quen thuộc, không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Tôi từng thấy mấy bức này!”
Cô ta chỉ vào ảnh đối chiếu trước mắt.
Hàn Thư liếc nhìn: “Cô đã thấy ở đâu?”
Advertisement
“Ở trên trang mạng xã hội của một blogger tên MN, những cái này về cơ bản đều là tác phẩm của cô ta, viên đá lót đường mà tôi dùng để tham gia cuộc thi, chính là của MN này.” Giang Vân Khê nói.
Hàn Thư đờ đẫn: “Thì ra là như vậy, có điều cô nói đúng rồi, những thiết kế này, quả thật là của người tên MN đó, tôi cũng là ở trên trang mạng xã hội của cô ta, phát hiện tác phẩm mà Tống Vy sao chép, là tác phẩm của cô ta.”
“Chẳng trách hai người Tống Vy có thể biết ngay, tác phẩm tôi tham gia cuộc thi là ăn cắp, bởi vì Tống Vy chắc chắn từng nhìn thấy tác phẩm tôi tham gia cuộc thi, cho nên cô ta nhìn một cái thì nhận ra, bởi vì cô ta từng sao chép!” Giang Vân Khê siết chặt tay lại, cả người nghiến răng nghiến lợi, mặt mày vặn vẹo.
Hàn Thư để điện thoại vào trong túi: “Như thế nào, ngày mai cô cầm những thứ này đi báo cáo Tống Vy, cô có thể vào trước lúc Tống Vy đánh bẹp cô, đạp đổ cô ta trước, làm không?”
Cô ta dụ dỗ.
Giang Vân Khê đã cười: “Tại sao không làm, cơ hội đã ở ngay trước mặt tôi, nếu tôi không làm, vậy thì có lỗi với chính tôi.”
Cô ta nhất định phải đạp Tống Vy xuống.
Không chỉ vì để cô ta không ngồi tù.
Cũng là vì Hạo Tuấn.
Chỉ cần Tống Vy bị hủy hoại, Hạo Tuấn chắc chắn sẽ không yêu Tống Vy nữa, có lẽ đến lúc đó, Hạo Tuấn sẽ yêu cô ta.
Dù sao cô ta đối với Hạo Tuấn là có ơn cứu mạng.
Hạo Tuấn chắc chắn sẽ không thật sự ghét bỏ cô ta, chỉ là vì có sự tồn tại của Tống Vy, cho nên Hạo Tuấn tạm thời không nhìn thấy cô ta.
Đợi sau khi Tống Vy không còn, Hạo Tuấn chắc chắn sẽ để ý cô ta.
Càng nghĩ càng phấn khích, cơ thể của Giang Vân Khê đều đang run rẩy.
Cô ta lấy điện thoại của mình ra, đưa tới trước mặt Hàn Thư: “Thêm phương thức liên lạc, gửi số ảnh vừa rồi của cô cho tôi, ngày mai tôi dùng tới.”
“Được.” Hàn Thư cầm lấy điện thoại của cô ta.
Tống Vy không biết mình đã bị hai kẻ thù để ý, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Đường Hạo Tuấn.
“Hôm nay cuộc thi thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi với giọng trầm khàn.
Tống Vy dựa vào sau sô pha, bóp vai, đáp lại: “Cũng tạm, chỉ là cứ ngồi suốt, đau eo.”
“Rất đau sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy mỉm cười: “Không phải quá đau, nghỉ ngơi một lúc là không sao rồi.”
“Ngày mai anh bảo người đổi ghế của giám khảo, đổi thành ghế mát xa, như vậy không thoải mái thì ấn một cái.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đừng, tuyệt đối đừng, không cần thiết, bọn em đi làm giám khảo, còn hướng dẫn tuyển thủ, không phải đi hưởng thụ, cho nên anh sắp xếp ghế mát xa làm gì.”
“Nhưng eo của em không thoải mái.” Đường Hạo Tuấn không đồng tình mà nói, quyết tâm muốn đổi ghế mát xa cho cô rõ ràng rất lớn.
Tống Vy lắc đầu bất lực: “Thật sự không cần, nếu anh chiều hư em rồi, có phải mỗi lần em làm việc anh đều sẽ vì em mà mở dịch vụ chăm sóc đặt biệt không?”
“Có gì không thể chứ? Chồng của em có năng lực này.” Đường Hạo Tuấn bình thản nói.
Tống Vy buồn cười nói: “Em đương nhiên biết anh có năng lực này, em là nói, anh sẽ chiều hư em, sau này em làm gì cũng cần anh giúp đỡ, em sẽ mất đi năng lực độc lập, cho nên chồng à, em biết anh vì muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không cần, nếu em cần, em sẽ nói với anh, nhưng những cái này, không cần đau.”
Đường Hạo Tuấn đã trầm mặc, một lát sau mới đồng ý: “Được, quả thật cần, đừng cậy mạnh cảm thấy mình ok, nhất định phải nói cho anh, anh là chồng của em, không phải là người ngoài, anh biết em là một người muốn mạnh, nhưng anh cũng hy vọng em có nhiều lúc có thể dựa vào anh nhiều hơn.”
Nghe thấy lời của anh, trong tim Tống Vy vô cùng ấm áp, trên mặt cũng nở nụ cười, đẹp vô cùng: “Ừ, em biết, em sẽ.”
“Vậy thì tốt, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải tới cuộc thi, ngày kia anh dẫn hai con tới thăm em.” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười rồi nói.
Mắt của Tống Vy sáng lên, gật đầu lia lịa: “Được.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy, Trần Châu Ánh như cười như không đi tới: “Yo, tạm biệt rồi sao? Sao không nói chuyện thêm?”
“Đã nói rất lâu rồi.” Tống Vy để điện thoại xuống.
Trần Châu Ánh ngồi xuống: “Ý của tớ là sao không nói tới quên trời quên đất đi?”
Tống Vy nhướn mày: “Sao vậy, cậu ngưỡng mộ tớ à?”
Trần Châu Ánh hừ một tiếng: “Quả thật có một chút, cậu và sếp Đường ngày ngày nhàm chán, ngày nào không phải gọi điện thì là video call, FA như tớ nhìn cũng rất ngưỡng mộ có được không hả, làm tớ cũng muốn tìm một người đàn ông để yêu đương.”
“Vậy thì tìm đi, cậu nhìn Bảo Châu bây giờ không phải thoát kiếp độc thân rồi hay sao? Với lại, cậu xinh đẹp như vậy, muốn tìm bạn trai còn không phải đơn giản hay sao?” Tống Vy nhìn mặt của cô ấy.
Trần Châu Ánh thở dài: “Vẫn là thôi đi, tớ ngưỡng mộ là một chuyện, bản thân đi tìm lại là một chuyện khác, muốn tớ tự tìm bạn trai, đoán chắc không tìm được, tớ yêu cầu quá cao, chỉ phương diện ngoại hình, 80% đàn ông đều sẽ bị tớ loại, cho nên vẫn là đợi chân mệnh thiên tử của tớ tự xuất hiện đi.”
“Được rồi, tớ thấy cậu là lười.” Tống Vy ấn cái trán của cô ấy.
Trần Châu Ánh cười khúc khích: “Được rồi, vậy mà bị cậu nhìn thấu rồi.”
Tống Vy lườm cô ấy: “Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, ai nhìn không thấu? Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ lên tầng tắm cái đã.”
“Đi đi, tớ xem TV một lúc.” Trần Châu Ánh xua tay.
Tống Vy đứng dậy, đi lên tầng.
Ngày hôm sau, hai người ra ngoài, lại đi tới nơi tổ chức cuộc thi.
Khi đến, Tống Vy nhìn thấy Giang Vân Khê khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, đứng ở cửa hội quán, giống như đang đợi ai đó.
Có điều Tống Vy không có hứng thú, cùng với Trần Châu Ánh cất bước muốn đi lướt qua Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê lại đột nhiên gọi cô lại: “Đợi đã.”
Tống Vy dừng bước chân, vừa muốn nói chuyện, Trần Châu Ánh lại mở miệng trước cô: “Cô có chuyện gì?”
“Tôi tìm cô ta.” Giang Vân Khê chỉ vào Tống Vy.
Tống Vy nhíu mày: “Có ai nói với cô, hành vi dùng tay chỉ vào người khác, rất mất lịch sự không?”
Nếu đổi lại bình thường, Giang Vân Khê có thể sẽ phản bác.
Nhưng bây giờ, Giang Vân Khê không những không phản bác, ngược lại còn cười: “Mất lịch sự thì mất lịch sử, ngược lại đối với cô, tôi cũng không cần lịch sự, Tống Vy, tôi biết hai người hôm nay muốn nhân lúc tôi nộp bản thảo, vạch trần tôi, loại tôi đúng chứ?”
Trong mắt Tống Vy vụt qua một tia bất ngờ.
Trần Châu Ánh càng trực tiếp nói luôn ra: “Cô vậy mà đoán được rồi sao?”
“Hừ, tôi không chỉ đoán được, hơn nữa tôi còn biết các cô còn muốn khiến tôi ngồi tù.” Sắc mặt của Giang Vân Khê trở nên vặn vẹo: “Có điều tôi có thể nói cho hai người biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, các cô không làm được đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT