Hàn Thư thấy vậy có chút mất kiên nhẫn, không nhịn được mà thúc giục: “Này, cô rốt cuộc đang do dự cái gì, loại chuyện này có gì phải do dự?”

Giang Vân Khê ngẩng đầu lên: “Ai biết cô có phải là người của Tống Vy, cố ý nói có thù với Tống Vy để lừa tôi, dụ tôi vào bẫy không?”

Hàn Thư đã cười: “Vậy nên cô đang lo lắng cái này sao? Vậy tôi có thể rất chắc chắn nói cho cô biết, tôi không phải, tôi và Tống Vy là thật sự có thù, cô ta hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi không giết cô ta, cả đời này tôi chết không nhắm mắt, vậy nên cô có thể yên tâm hợp tác với tôi.”

“Cô nói thì nói vậy, nhưng cô tóm lại phải lấy ra chút bằng chứng, chứng minh cô không phải là người của Tống Vy, chứng minh cô và Tống Vy có thù.” Giang Vân Khê khoanh tay nhìn cô ta.

Thật ra trong lòng Giang Vân Khê đã có một chút tin tưởng.

Dù sao hận ý mà vừa rồi người phụ nữ này lộ ra với Tống Vy, thật sự khiến người ta nổi da gà.

Advertisement

Cho nên người phụ nữ này có thù với Tống Vy là thật.

Chỉ là cô ta không quen biết người phụ nữ này, tùy tiện hợp tác, ai biết cuối cùng liệu có bị chơi một vố hay không.

“Cô muốn bằng chứng đương nhiên có thể.” Hàn Thư lấy điện thoại ra, ấn mấy cái sau đó đưa điện thoại qua: “Nhìn thấy rồi chứ? Đây là tình trạng khi diễn ra cuộc thi đấu quốc tế vào 2 tháng trước, lúc đó tôi là người mẫu của một nhà thiết kế cùng nhau tham gia cuộc thi, cuối cùng bị Tống Vy đuổi ra khỏi cuộc thi, sau đó lưu lạc ở trong những nơi chả ra sao!”

Nói đến đây, Hàn Thư nghiến răng nghiến lợi, giống như trong miệng có Tống Vy, hận không thể cắn nát Tống Vy.

Giang Vân Khê nhìn ảnh bên trên, lần này đã hoàn toàn tin rồi, nhếch môi cười: “Rất tốt, nếu đã như vậy, vậy tôi đồng ý hợp tác với cô.”

“Không tồi, cô đã có một lựa chọn rất thông minh.” Hàn Thư thu lại điện thoại của cô ta.

Trong mắt Giang Vân Khê vụt qua một tia mỉa mai.

Thông minh?

Không, cô ta trước giờ không cảm thấy hành vi mình hợp tác với người khác là lựa chọn thông minh.

Trước đó hợp tác với Đường Hạo Minh đã cho cô ta một bài học.

Đường Hạo Minh nói, chỉ cần cô ta hợp tác với anh ta, anh ta có thể giúp cô ta có được Hạo Tuấn, gả vào nhà họ Đường.



Kết quả thì sao, Đường Hạo Minh căn bản không có thực hiện lời hứa của mình.

Cho nên bây giờ cô ta hiểu rồi, hợp tác với người khác không thể trao trọn sự tin tưởng, buộc phải để ý, ngộ nhỡ khi bị người khác chơi một vố, còn có thể chừa đường sống.

Vậy nên cô ta tin người phụ nữ này có thù với Tống Vy, cũng có thể hợp tác với người phụ nữ này, nhưng trong lòng cô ta, vẫn sẽ duy trì một chút cảnh giác, sẽ không phô bày toàn bộ quân bài của mình cho người phụ nữ này thấy.

“Được rồi, nếu chúng ta bây giờ đã hợp tác với nhau, vậy cô nói, chúng ta phải đối phó Tống Vy như nào?” Giang Vân Khê siết chặt lòng bàn tay nhìn Hàn Thư.

Hàn Thư không có lập tức trả lời, mà dừng mắt ở trên bản thiết kế trong tay cô ta: “Thiết kế này, cô đã vẽ xong rồi, theo lý mà nói, cô hôm nay nên nộp, nhưng cô không có, bởi vì cô biết bọn Tống Vy biết rõ thiết kế của cô sẽ không phải là do chính cô vẽ, có thể là ăn cắp từ đâu đó, cho nên cô không dám nộp hôm nay, mà quyết định ngày mai trước khi hết hạn nộp bản thảo thì mới nộp, bởi gì như vậy, hai người Tống Vy khi đánh giá thiết kế, cũng không có thời gian đi tra tìm cô rốt cuộc ăn cắp thiết kế của ai, nói không chừng còn có thể để cô lọt vào vòng trong, cô là nghĩ như vậy đúng chứ?”

Giang Vân Khê cắn môi, không trả lời.

Bởi vì, cô ta thật sự là nghĩ như vậy.

Cô ta sợ bây giờ cô ta nộp, hai người Tống Vy sẽ có nhiều thời gian tìm ra tác phẩm mà cô ta ăn cắp, sau đó ngày mai sẽ trực tiếp vạch trần cô ta.

Vậy nên cô ta chọn không nộp, mà chọn ngày mai nộp, như vậy hai người Tống Vy không có thời gian đi tra tìm.

Đây là cách tốt nhất để tránh bị đám Tống Vy loại và vạch trần mà cô ta có thể nghĩ được vào lúc này.

Nhưng cô ta biết không thể cứ như vậy mãi, nhưng bây giờ hết cách, cô ta cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Thấy Giang Vân Khê không nói chuyện, Hàn Thư cười đắc ý: “Xem ra tôi nói trúng rồi.”

“Cô nói trúng thì sao chứ?” Giang Vân Khê nhíu mày, giọng điệu rõ ràng có chút không phục.

Hàn Thư nhún vai: “Không như nào cả, tôi chỉ là muốn nói với cô, bất luận cô bây giờ nộp, hay mai cô nộp, cô đều không thể ngăn được hai người Tống Vy vạch trần cô, bởi vì hai người Tống Vy hoàn toàn có thể tạm dừng cuộc thi, sau đó tra ra cô rốt cuộc ăn cắp tác phẩm của ai rồi lại tổ chức tiếp cuộc thi, vậy nên cô bất luận giãy giụa như nào, đều vô dụng.”

“Cái gì?” Sắc mặt của Giang Vân Khê thay đổi: “Tạm thời dừng cuộc thi? Cô ta sao có thể làm được!”

“Cô ta đương nhiên có thể làm được, cô không phải là người của giới thiết kế, cô không biết quy tắc của ngành này, cô có tin chỉ cần một câu của Tống Vy, một câu cô có thể dính tới việc ăn cắp tác phẩm của người khác, ban tổ chức sẽ lập tức dừng cuộc thi sau đó điều tra cô không. Ở trong giới thiết kế, ăn cắp sao chép, đều là tội rất nghiêm trọng, một khi bị chứng thực, không những sẽ lập tức bị ngành này phong sát, thậm chí sẽ bị ghi vào hồ sơ, dẫn tới việc cô đi làm ở ngành khác cũng sẽ bị hạn chế, nếu thiết kế mà cô ăn cắp sao chép dính tới thương nghiệp, sinh ra lợi ích, cô thậm chí sẽ còn ngồi tù.”

Nghe thấy lời của Hàn Thư, biểu cảm của Giang Vân Khê trở nên rất tái nhợt: “Nghiêm... nghiêm trọng như vậy sao?”

“Đương nhiên, tôi không có tâm tư lừa cô, đây đều là sự thật, nếu cô không tin, có thể tự mình đi nghe ngóng thì biết điều tôi nói, rốt cuộc có phải thật hay không.” Hàn Thư nhún vai.



Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, cơ thể cũng run rẩy theo, sống lưng lạnh toát.

Cô ta chưa từng nghĩ, hành vi của cô ta vậy mà có thể dẫn tới hậu quả như vậy.

Cô ta chỉ nghĩ, dùng thiết kế của người khác đi liều với Tống Vy thôi.

Sao lại nghiêm trọng tới mức có thể bị phong sát, hoặc phải ngồi tù chứ?

“Vậy tôi bây giờ phải làm sao?” Răng môi của Giang Vân Khê run rẩy hỏi.

Cô ta bây giờ thật sự hối hận rồi, hối hận hôm qua khi Trần Châu Ánh hỏi cô ta có muốn rút khỏi cuộc thi không, cô ta không có rút.

Càng hối hận sáng hôm nay, biết rõ hai người Tống Vy đã biết rõ tác phẩm của cô ta không phải là của cô ta, cũng không có rút lui, cũng vẫn đâm đầu vào cái vực sâu này.

Lúc này Giang Vân Khê cũng sắp sụp đổ rồi.

Hàn Thư nheo mắt lại nói: “Lựa chọn duy nhất của cô hiện nay là trước khi hai người Tống Vy vạch trần cô trước, cô đạp hai người Tống Vy xuống.”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng dùng cách gì?” Giang Vân Khê mặt mày vặn vẹo nói: “Nếu tôi có cách, tôi bây giờ đã làm rồi, còn cần hỏi cô sao?”

“Cách rất đơn giản, trong tay tôi có một cách.” Hàn Thư mỉm cười lắc lư chiếc điện thoại.

Giang Vân Khê nhìn cô ta với ánh mắt sáng rực: “Cách gì?”

“Tôi biết Tống Vy cũng dính tới sao chép.” Hàn Thư thốt ra lời nói kinh người.

Giang Vân Khê trợn to mắt: “Cô nói cái gì, Tống Vy cũng sao chép sao?”

Hàn Thư gật đầu: “Không sai, cô ta đã sao chép, cho nên cô chỉ cần trước một bước tung ra chuyện Tống Vy sao chép, đạp cô ta xuống địa ngục, như vậy cô không phải an toàn rồi sao? Như thế nào? Cách này của tôi được chứ?”

Giang Vân Khê gật đầu liên tục: “Được, đâu chỉ là được, thật sự là quá được, chỉ là cô làm sao biết cô ta sao chép, cô có bằng chứng gì sao?”

“Bằng chứng đương nhiên có.”

Nói xong, Hàn Thư lần nữa ấn vào điện thoại, sau đó để điện thoại ở trước mặt cô ta: “Cô nhìn hai bức hình này, bên trái là thiết kế của một blogger không nổi tiếng, mà bên phải là thiết kế của Tống Vy, tuy hai thiết kế này là một cái là váy, một cái là đồ bộ, nhưng độ giống nhau của bản thiết kế lại rất cao, hơn nữa thiết kế bên trái đăng lên mạng vào tháng 6 năm ngoái, mà của Tống Vy lại đăng lên tạp chí vào tháng 7 năm ngoái, cho nên đây là bằng chứng thép Tống Vy sao chép.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play