Ở đầu dây bên kia điện thoại, mẹ Giang đang khóc nức nở. Nghe Tống Vy nói xong, bà cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể nói rõ ràng, thế là bà nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và nhịp thở của mình.
Vài giây sau, mẹ Giang cố gắng tìm lại chút lý trí rồi trả lời: “Giang Hạ cắt cổ tay tự sát.”
Do đứng dậy quá nhanh nên vô tình làm đổ ly cà phê trên bàn, cà phê chảy ra bàn, một số bản vẽ thiết kế trên bàn cũng bị ướt lấm lem.
Nhưng Tống Vy không quan tâm đến chuyện này, cô nắm chặt điện thoại bằng hai tay, giọng run rẩy xác nhận một lần nữa: “Dì à, dì nói… Giang Hạ tự sát sao?”
“Ừ.” Mẹ Giang khổ sở gật đầu.
Tống Vy cảm thấy trước mắt mình tối đen, cơ thể lắc lư suýt ngã xuống đất.
May mắn là cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, một tay nắm lấy bàn làm việc, tránh để bản thân bị ngã.
“Sao có thể như thế được…” Sắc mặt Tống Vy tái nhợt, hai mắt cũng mất hết sức sống: “Sao Giang Hạ lại tự sát được?”
Advertisement
“Dì cũng không biết nữa.” Mẹ Giang nức nở: “Sáng nay vẫn còn ổn, ăn sáng xong, Giang Hạ còn tươi cười tiễn dì và ba con bé ra cửa, lúc chú dì đột nhiên nhớ ra mình quên đem đồ nên quay lại lấy thì phát hiện Giang Hạ đã cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm.”
Lồng ngực Tống Vy phập phồng lên xuống, trong phúc chốc không thể bình tĩnh lại được: “Vậy có phải bây giờ Giang Hạ đã…”
Cô không nói hết lời nhưng mẹ Giang vẫn hiểu ý.
Tống Vy muốn hỏi có phải Giang Hạ đã chết rồi không.
Mẹ Giang vội lau nước mắt, lắc đầu nói: “Không có, Giang Hạ vẫn còn sống, dì và ba con bé về kịp lúc nên phát hiện sớm, vội vàng gọi xe cứu thương đưa Giang Hạ đến bệnh viện, cho nên hiện giờ đã cứu được con bé, nhưng con bé vẫn chưa tỉnh lại.”
Nhưng mà nguyên nhân Giang Hạ tự sát vẫn còn là một ẩn số.
“Dì à, bây giờ dì đang ở bệnh viện thành phố Hải à?” Tống Vy hỏi.
Mẹ Giang gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy được rồi, cháu sẽ tới ngay.” Tống Vy nói xong liền cúp điện thoại, cầm túi xách, bước ra khỏi văn phòng.
Bước ra khỏi văn phòng, cô vẫy tay với trợ lý đang đứng trước máy in: “Lệ Lệ.”
“Sếp Tống.” Trợ lý thấy Tống Vy gọi mình liền vội vàng bỏ đồ đang định photo xuống, bước tới: “Sếp Tống, cô gọi tôi có chuyện gì không?”
Tống Vy chỉ vào phòng làm việc: “Tôi làm đổ cà phê ra bàn, cô vào dọn dẹp lại nhé, hai ngày tới cô nhớ để ý công ty giúp tôi, tôi có thể phải đi công tác một chuyến.”
Cô không thể công khai việc Giang Hạ tự sát, nếu không chắc chắn công ty sẽ xôn xao, đồn đại đủ thứ tin đồn.
Chu Lệ Lệ thấy Tống Vy vừa trở về lại phải đi công tác thì có hơi bất ngờ.
Nhưng cô ta cũng không hỏi thêm, gật đầu đồng ý: “Tôi biết rồi sếp Tống.”
Tống Vy ừm một tiếng, xách túi bước ra khỏi văn phòng.
Trong thang máy, Tống Vy nhắm mắt xoa xoa thái dương đau nhức, tâm trạng rất nặng nề.
Cô không ngờ hôm qua mình vừa mới từ thành phố Hải về thì hôm nay lại nghe tin Giang Hạ tự sát.
Có lẽ cô đã biết chuyện Giang Hạ muốn làm là gì rồi, đó là tự sát.
Cho nên Giang Hạ mới không nói cho cô biết, nếu nói cho cô thì chắc chắn cô sẽ ngăn cản cô ấy làm chuyện dại dột.
Có thể không ngăn cản sao?
Đây là tự sát đấy!
Cô không biết tại sao Giang Hạ lại muốn tự sát, nhưng cô biết lý do Giang Hạ tự sát chắc chắn có liên quan đến Kiều Phàm.
Bởi vì thám tử Trần có nói sau khi Giang Hạ gặp Kiều Phàm ở bệnh viện số 3, trạng thái tinh thần của cô ấy mới không ổn, sau đó mới quyết định làm chuyện này.
Mà chuyện này chính là tự sát, cho nên những điều này đủ thấy chuyện Giang Hạ tự sát không thoát khỏi liên quan đến Kiều Phàm.
Cô nhất định phải biết rốt cuộc Kiều Phàm đã nói gì với Giang Hạ và tại sao cô ấy lại tự sát.
Đang suy nghĩ, Tống Vy bỗng cảm thấy tức giận với Kiều Phàm, sau đó lại cầm điện thoại lên, vừa bước ra thang máy đã gọi ngay cho Kiều Phàm.
Nhưng đáng tiếc là điện thoại của Kiều Phàm vẫn đang tắt nguồn nên không thể gọi được.
Điều này càng khiến Tống Vy tức giận hơn, không biết bây giờ Kiều Phàm đang ở đâu và đang làm gì, cho dù đi tìm hung thủ cũng đâu cần phải tắt nguồn chứ?
Nhưng cho dù Tống Vy có nổi giận cũng không thể làm gì được, bởi vì có nổi giận cũng không thể liên lạc được với Kiều Phàm.
Tống Vy buồn bực xoa ấn đường, cô vừa mở cửa xe vừa bấm gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang họp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh bảo mọi người tạm dừng một chút rồi trả lời điện thoại: “Sao thế?”
“Chồng à, bây giờ em phải đi thành phố Hải một chuyến.” Tống Vy khởi động xe, nghiêm mặt nói.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cái gì? Đi thành phố Hải sao? Chẳng phải hôm qua em vừa mới từ thành phố Hải trở về sao.”
“Đúng là vậy, nhưng lần này em bắt buộc phải đi, Giang Hạ cắt cổ tay tự sát.” Tống Vy nói đến đây, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Giang Hạ là bạn thân nhất của cô.
Nghe tin Giang Hạ gặp chuyện, cô thực sự không chịu nổi.
“Em nói cái gì?” Đường Hạo Tuấn nghe cô nói xong cũng sững sờ, sắc mặt hơi thay đổi: “Giang Hạ tự sát?”
Mọi người trong phòng họp nghe vậy thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
‘Giang Hạ mà sếp nói là ai thế?’
‘Không biết.’
‘Tôi biết này, hình như là bạn của bà chủ, trước đây tôi có nghe trợ lý Trình nhắc tới.’
‘Bạn của bà chủ tự sát? Trời ạ, tin động trời đấy.’
Tống Vy không biết cấp dưới của Đường Hạo Tuấn đang thảo luận chuyện gì ở đầu dây bên kia, cô vừa lái xe vừa gật đầu: “Ừm, Giang Hạ cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm lúc chú dì ra ngoài, may mà chú dì quay về kịp thời, nếu không bây giờ Giang Hạ có thể đã mất mạng rồi, Hạo Tuấn, bây giờ em phải đi thăm Giang Hạ.”
“Cùng đi đi, anh sẽ sắp xếp máy bay riêng, như vậy sẽ đi nhanh hơn nhiều.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy nói.
Tống Vy hơi ngạc nhiên: “Anh cũng đi?”
“Giang Hạ là mẹ nuôi của Hải Dương và Dĩnh Nhi, lúc em bị Đường Hạo Minh bắt đi, cô ấy đã giúp chúng ta trông bọn trẻ. Về tình về lý đều phải đến thăm cô ấy một chút, hai đứa nhỏ cũng phải đi.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy cảm động gật đầu: “Anh nói đúng, vậy em đi đón hai đứa nhỏ trước, sau đó đi thẳng đến sân bay.”
“Ừm, anh sẽ đợi em trên máy bay riêng ở sân bay trước.” Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống.
Anh sở hữu hai máy bay tư nhân, một máy bay cỡ lớn, một máy bay cỡ vừa và một số máy bay trực thăng.
Ngoài máy bay trực thăng, hai máy bay cỡ lớn và cỡ vừa đều đang đậu ở sân bay, công ty hàng không chịu trách nhiệm quản lý bảo dưỡng, cho nên muốn đi máy bay riêng vẫn phải đến sân bay.
Đường Hạo Tuấn cất điện thoại, nhìn mọi người trong phòng họp: “Cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc ở đây, đợi tôi về rồi tiếp tục sau.”
“Vâng.” Mọi người cũng biết anh định làm gì, đương nhiên không có phản đối, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trình Hiệp thấy anh đi ra, sắc mặt không tốt lắm, bèn tiến lên hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?”
“Giang Hạ xảy ra chuyện rồi.” Đường Hạo Tuấn sải chân đi về phía thang máy.
Trình Hiệp đi theo phía sau: “Cô Giang bị sao vậy ạ?”
“Cô ấy tự sát.” Đường Hạo Tuấn nhấn nút mở cửa thang máy.
Trình Hiệp kêu lên: “Cái gì? Tự sát? Tổng giám đốc, là thật hay giả thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT