“Anh biết em sẽ không đi, anh cũng không muốn đi, cho nên anh mới nói với anh ta rằng không cần thiết.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Cũng không biết Mạnh Ngọc đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, anh ta biết rõ bọn họ hận Lâm Giai Nhi thấu xương thì sao có thể đến dự đám tang của Lâm Giai Nhi.

Nhưng Mạnh Ngọc vẫn hỏi bọn họ có đến không.

“Được rồi, xem TV thôi nào.” Đường Hạo Tuấn cầm điều khiển từ xa bấm phát lại phim hoạt hình đang tạm dừng.

Một nhà bốn người tận hưởng khoảng thời gian ấm áp, mãi đến tận mười giờ tối, bọn họ mới về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Tống Vy thức dậy đã là chín giờ sáng.

Đường Hạo Tuấn không còn ở trong phòng, cô chạm vào vị trí anh nằm qua, vẫn còn sót lại chút hơi ấm.

Chắc anh vừa mới thức dậy cách đây không lâu.

Tống Vy duỗi người, vén chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Advertisement

Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ, cô mở cửa chuẩn bị đi xuống lầu.

Vừa mở cửa phòng ra, hai đứa nhỏ đã đứng chờ trước cửa mỉm cười với cô: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”

Tống Vy bị hai đứa nhỏ làm giật mình, cô kinh ngạc cười hỏi: “Sao hai con lại đứng đây? Các con đến đây gọi mẹ dậy hả?”

Tống Hải Dương gật đầu: “Vâng, ba bảo bọn con lên lầu gọi mẹ xuống ăn sáng.”

“Ba?” Tống Vy nhướng mày: “Ba con còn ở nhà sao?”

“Vâng, ba đang ở dưới nhà.” Tống Dĩnh Nhi trả lời.

Tống Vy bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, ba đã kêu chúng ta xuống ăn sáng, vậy chúng ta đi thôi nào.”

Cô tưởng Đường Hạo Tuấn đã đi làm rồi, không ngờ hôm nay lại dành thời gian ở nhà ăn sáng cùng bọn họ.

Xét cho cùng bây giờ đã là chín giờ sáng, tập đoàn Đường Thị cũng đã đến giờ làm việc rồi.

Tống Vy dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sô pha phòng khách lật xem tạp chí tài chính.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh đặt tạp chí xuống, quay lại nhìn ba mẹ con đang đi xuống, gương mặt lạnh lùng lập tức mỉm cười dịu dàng: “Em dậy rồi à?”

“Vâng.” Tống Vy gật đầu: “Em tưởng anh đã đi làm rồi.”

“Hôm nay anh không đến tập đoàn mà sẽ đi tuần tra chi nhánh công ty ở thành phố Giang, cho nên đi muộn một lát cũng được.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy nói.

Tống Vy nâng cằm: “Thì ra là vậy.”

“Đi thôi, đi ăn sáng thôi nào.” Đường Hạo Tuấn đi tới.



Hai đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó đồng loạt thả tay Tống Vy ra rồi đẩy Tống Vy vào trong ngực Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy không ngờ hai đứa nhỏ này lại làm như thế, nhất thời không chú ý, kinh ngạc bổ nhào về phía Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày, mỉm cười đón lấy cô.

“Em không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn ôm eo cô hỏi.

Tống Vy lắc đầu, vỗ ngực: “Không sao, em chỉ bị hai đứa nhóc quỷ này làm giật mình thôi.”

Nói rồi, cô quay đầu lại giả bộ tức giận nói hai đứa nhỏ: “Hai đứa nhóc các con…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì hai đứa nhỏ đã làm mặt quỷ với cô rồi tay trong tay cười tươi chạy về phía bàn ăn.

Tống Vy nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, dở khóc dở cười: “Hai đứa nhỏ này thật là.”

“Hai đứa nó đang muốn chúng ta gia tăng tình cảm vợ chồng đấy.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Tống Vy bất lực lắc đầu: “Em biết, cho nên em mới không có giận thật. Nếu đột nhiên làm chuyện này mà không có lý do chính đáng thì em đã dạy dỗ hai đứa nó rồi.”

“Anh tin con chúng ta không phải là những đứa trẻ nghịch ngợm.” Đường Hạo Tuấn cười khẽ, sau đó bỏ bàn tay đặt trên eo cô ra rồi nắm lấy tay cô: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

“Ừm.” Tống Vy cười gật đầu.

Đang ăn sáng, dì Vương đột nhiên dẫn Trình Hiệp đến.

Trình Hiệp đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Chào buổi sáng cô chủ và hai bạn nhỏ.”

“Chào buổi sáng chú Trình.” Hai đứa nhỏ cùng ngẩng đầu lên chào chú Trình.

Tống Vy cũng mỉm cười: “Chào buổi sáng trợ lý Trình.”

“Cậu đến đây có chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn Trình Hiệp hỏi.

“Là tin tốt.” Trình Hiệp nói xong thì lấy ra một phần tài liệu trong chiếc cặp táp mang theo bên mình.

“Đây là bản sao thủ tục về nước của cậu An An, mọi thủ tục đã làm xong xuôi rồi.”

Nói xong, Trình Hiệp định đưa tài liệu cho Đường Hạo Tuấn.

Nhưng mới được nửa đường, Tống Vy đã hưng phấn cướp lấy nó: “Đây là thủ tục về nước của An An sao?”

“Là bản sao.” Trình Hiệp sửa lại: “Bản chính đã được gửi đến đại sứ quán, nên tôi đem bản sao cho cô xem.”

Không quan trọng là bản gốc hay bản sao.

Cái quan trọng ở đây là cái này là thủ tục về nước của An An.

“Cậu vừa nói là đã hoàn thành xong mọi thủ tục rồi?” Đường Hạo Tuấn đặt cốc cà phê xuống rồi hỏi.

Trình Hiệp gật đầu: “Vâng.”

“Có nghĩa là An An có thể về nước?” Tống Vy kích động nắm chặt bản sao trong tay.



Hai đứa trẻ nghe thấy tên em trai út của mình cũng bỏ chiếc thìa trên tay xuống, hai mắt sáng rực.

“Mẹ, em trai An An sắp về nước sao?” Tống Dĩnh Nhi hỏi.

Tống Hải Dương nói: “Đúng vậy, không phải chú Thành đã nói rồi sao? Đã làm xong mọi thủ tục, cho nên nhất định có thể trở về nước.”

“Cậu chủ nói không sai, cậu An An có thể về nước rồi.” Trình Hiệp cười đáp.

Tống Vy vui sướng, hốc mắt đỏ bừng: “Tốt quá, tốt quá rồi. Hạo Tuấn, anh nghe thấy chưa? An An có thể trở về nước rồi này.”

Đường Hạo Tuấn mỉm cười gật đầu: “Anh nghe.”

Sau đó, anh lại hỏi tiếp: “Khi nào An An có thể về nước?”

“Hai ngày nữa cậu ấy có thể về rồi, bên nước ngoài cũng đã thu xếp xong, chỉ cần chờ đại sứ quán bên đó chấp thuận là có thể về được rồi.” Trình Hiệp đáp.

Tống Vy ngừng khóc, mỉm cười: “Hai ngày nữa sao, tốt quá rồi, hai ngày nữa em sẽ được gặp An An.”

“Chúng con cũng có thể gặp em trai rồi.” Tống Dĩnh Nhi vui sướng nhảy dựng lên.

Dù mới chỉ gặp em trai có một hai lần, nhưng người em trai nhỏ bé nằm trong lồng kính toàn thân đỏ hỏn vừa gầy vừa nhỏ kia lại để lại trong lòng cô bé ấn tượng rất sâu đậm.

Cũng chính từ lúc đó, cô bé mới chợt hiểu ra tại sao anh trai lại chăm sóc cô bé như vậy, bởi vì cô bé còn nhỏ nên cần được chăm sóc và bảo vệ.

Mà em trai cũng còn quá nhỏ nên cô bé cũng phải chăm sóc em trai mình thật tốt.

“Đã sắp xếp xong bệnh viện ở đây chưa?” Đường Hạo Tuấn hỏi tiếp.

An An về đây vẫn phải tiếp tục nằm trong lồng kính.

“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, không tìm bệnh viện trực thuộc nhà họ Mạnh mà là bệnh viện chúng ta đầu tư theo lời dặn của anh.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tốt.”

Sau đó, Trình Hiệp ra ngoài ngồi đợi trong ô tô bên ngoài biệt phủ, anh ta đợi Đường Hạo Tuấn ra rồi sẽ đến tuần tra chi nhánh.

Ăn sáng xong, một nhà bốn người cùng nhau đi ra ngoài rồi tách ra ở cổng biệt thự, Đường Hạo Tuấn lên xe do Trình Tây lái, đi trước một bước.

Tống Vy giao hai đứa trẻ cho tài xế chịu trách nhiệm đưa đón bọn nhỏ, đợi tài xế chở hai đứa nhỏ đi, cô mới lái xe rời khỏi biệt phủ nhà họ Đường.

Đến công ty, Tống Vy vừa mới ngồi xuống mở máy tính lên, còn chưa kịp xử lý công việc thì chuông điện thoại vang lên.

Tống Vy cũng không thèm nhìn xem là ai đang gọi mà cầm luôn lên, ghé vào tai: “Tôi là Tống Vy.”

“Vy Vy.” Tiếng khóc đầy lo lắng và sợ hãi của mẹ Giang truyền đến bên tai.

Tống Vy ngẩn người, lập tức ngồi thẳng lưng: “Dì à, sao thế?”

“Vy Vy, Giang Hạ… Giang Hạ…” Mẹ Giang như thể gặp phải chuyện gì rất kinh khủng, giọng nói run rẩy, không thể nói được một câu trọn vẹn.

Tống Vy xoa ấn đường: “Dì à, dì bình tĩnh trước đã, có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc Giang Hạ đã xảy ra chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play