Bởi vì anh quá manh động, quá sốt ruột tìm Đường Hạo Minh trả thù, cho nên mới rơi vào bẫy của Đường Hạo Minh!

“Được rồi chồng, đều qua rồi.” Tống Vy biết trong lòng Đường Hạo Tuấn vẫn không vượt qua rào cản này, cô không khỏi thở dài một tiếng.

Đường Hạo Tuấn nắm tay của cô, không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn đứa trẻ trong lồng hấp.

Tống Vy và hai đứa trẻ cũng yên lặng nhìn cùng anh.

Nhìn khoảng một tiếng thì có y tá tới đuổi người, nói hết thời gian rồi.

Đường Hạo Tuấn lúc này mới thu hồi ánh mắt, dẫn Tống Vy và hai đứa trẻ rời khỏi bệnh viện.

Một gia đình bốn người ở nước ngoài hai ngày mới quay về trong nước.

Lần này người cùng với bọn trở về, còn có Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh.

Bởi vì đám cưới của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn sắp đến rồi, bọn họ là về tham gia đám cưới.

Vốn Tống Vy còn mời đại sư Mercedes.

Advertisement

Dù sao bây giờ đại sư Mercedes là trưởng bối duy nhất của cô, nhưng tiếc là chung kết cuộc thi đấu quốc tế sắp bước vào giai đoạn đánh giá cuối cùng rồi.

Mà ngày đánh giá cho điểm, vừa hay vào hôm đám cưới, Mercedes là ban giám khảo không thể không tham gia, cho nên không đi được.

Sáng hôm đó, Tống Vy vốn còn trong mộng đẹp, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cô.

Cô mở đôi mắt ngái ngủ ra, đưa tay sờ đầu giường, muốn lần điện thoại.

Kết quả tay vừa thò qua thì điện thoại được người khác đưa tới tay của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn, là Đường Hạo Tuấn đang thắt cà vạt đưa điện thoại cho cô: “Tiểu Kim gọi.”

Anh nói.

Tống Vy lập tức hoàn toàn tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy: “Em còn tưởng anh ra ngoài rồi.”

Anh luôn dậy sớm hơn cô, về cơ bản, khi cô dậy thì anh đã ra ngoài rồi, kỷ luật khiến người ta sợ hãi.

Cũng thỉnh thoảng có lúc sẽ phá lệ.

Ví dụ như lần này, anh đã phá lệ.

“Đồng ý sẽ đưa Hải Dương đến võ quán, cho nên dậy muộn một chút.” Đường Hạo Tuấn vừa thắt cà vạt xong, hôn một cái lên trán của cô: “Mau nghe điện thoại.”

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Được.”

Cô cầm điện thoại lên, lướt qua nút nghe màu xanh, nghe máy: “Tiểu Kim!”

“Chị.” Giọng nói dịu dàng của Tống Kim truyền tới: “Chị, em nhận được thiệp mời của chị và anh rể gửi em rồi, chúc mừng anh chị, anh chị cuối cùng cũng sắp tổ chức đám cưới.”

Tuy chị gái và anh rể sớm đã đăng ký kết hôn, cũng là vợ chồng trên pháp luật.



Nhưng anh rể chưa cho chị gái một đám cưới, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy tiếc nuối cho chị gái.

Có điều bây giờ thì tốt rồi, chị gái cuối cùng cũng có đám cưới rồi, sự tiếc nuối trong lòng anh ta cuối cùng cũng biến mất.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời chúc phúc của Tống Kim, trong lòng rất ấm áp: “Cảm ơn Tiểu Kim, em sẽ về chứ?”

“Đương nhiên, đám cưới của chị gái, em sao có thể không tham gia, em đã xin nghỉ với thầy rồi, tối nay bay, chắc trưa mai sẽ tới, vừa hay kịp đám cưới vào ngày kia.” Tống Kim nói.

Thời gian thì anh ta đã có kế hoạch sẵn.

Tống Vy nghe thấy em trai sẽ trở về tham gia đám cưới của cô, đương nhiên là rất vui mừng, gật đầu liên tục: “Được, đến lúc đó chị ra sân bay đón em.”

“Vâng.” Tống Kim đáp một tiếng, sau đó lại nói: “Đúng rồi chị, em không nói chuyện với chị nữa, nhiệm vụ thầy sắp xếp cho em em còn chưa hoàn thành, em bây giờ sắp lập tức hoàn thành, nếu không buổi tối không đi được.”

“Đi đi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên giường hỏi: “Tống Kim tối nay trở về sao?”

“Phải, bay chuyến tối nay.” Tống Vy để điện thoại sang một bên: “Có hơi khát rồi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng, đưa tay cầm ly nước ấm đã chuẩn bị sẵn trước sáng để ở đầu giường cho cô: “Uống đi, khi em nghe điện thoại, anh rót sẵn cho em.”

Tuy sáng nào anh đi từ rất sớm, nhưng mỗi sáng cô thức dậy có thói quen uống một ly nước ấm, anh lại rất rõ.

Bởi vì gần như đa số, anh trước khi đi thì sẽ để một ly nước ấm ở đầu giường, chỉ là có lúc đi vội quá mới kêu dì Vương bê từ dưới tầng lên cho cô.

Ba tháng nay, anh cũng dặn dò người giúp việc ở biệt thự ở nước ngoài như vậy.

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy nhìn nước Đường Hạo Tuấn đưa tới, cô mỉm cười rất vui.

Đường Hạo Tuấn vuốt tóc của cô: “Uống đi.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu, ngửa đầu uống nước.

Nước không nhiều, mấy ngụm là uống hết.

Đường Hạo Tuấn thấy môi cô được nước làm ẩm, ánh mắt tối lại, sau đó đưa tay kéo gáy của cô lại, cúi đầu hôn.

Tống Vy đầu tiên là sững người, sau đó đẩy anh ra: “Làm gì thế, em còn chưa đánh răng!”

“Không sao cả.” Đường Hạo Tuấn nói rồi, lại muốn cúi đầu.

Tống Vy lần nữa đẩy anh ra: “Anh không sợ miệng có mùi sao?”

“Anh không chê!” Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn cong lên.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Nếu anh nói như vậy, vậy em còn để bụng cái gì.”

Nói xong, cô trực tiếp kéo cà vạt của anh, kéo cổ của anh xuống, chủ động hôn lên.

Đường Hạo Tuấn sững người, thế nào cũng không ngờ cô vậy mà chủ động như vậy, hơn nữa chủ động còn khá cuồng dã.

Có điều anh thích.



Đường Hạo Tuấn lần nữa để tay lên gáy của cô, đổi khách thành chủ, giành lấy quyền chủ động, sau đó đè Tống Vy xuống, cường thế hôn.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, hai người mới dừng lại.

Tống Vy đẩy Đường Hạo Tuấn ra, mặt mày đỏ bừng chỉnh trang váy ngủ trên người.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có người gõ cửa lúc này, còn không gõ, cô đoán chắc bọn họ không chỉ hôn, mà tiến hành hoạt động thân mật hơn.

Cô ngược lại không phản cảm, chỉ là vết thương trên bụng cô bây giờ chưa lành, tạm thời không thể tiến hành vận động kiểu đó.

Đường Hạo Tuấn thật ra cũng biết không thể tiếp tục, cho nên anh cũng không định như nào cả, chỉ là muốn gặm cô một lượt.

Kết quả ý nghĩ này còn chưa thực hiện thì bị người khác cắt ngang.

Mặt mày Đường Hạo Tuấn không vui nhìn về phía cửa phòng, đang nghĩ người nào không có mắt đến quấy rầy bọn họ.

Tống Vy thấy vậy, lườm anh, sau đó đẩy anh ra: “Được rồi, mau đi mở cửa.”

Đường Hạo Tuấn đứng dậy, chỉnh cà vạt và bộ vest trên người, cất đôi chân dài đi về phía cửa.

Cửa mở ra, bên ngoài là hai đứa nhóc xinh xắn, Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi.

Hai đứa trẻ tay nắm tay, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Ba, chào buổi sáng.”

“Chào!” Nhìn thấy hai đứa trẻ, vẻ mặt không tốt của Đường Hạo Tuấn lập tức chuyển từ u ám sang rạng rỡ, dịu dàng gật đầu.

“Mẹ còn chưa dậy sao?” Tống Hải Dương thò đầu vào nhìn.

Đường Hạo Tuấn ra hiệu bảo hai đứa trẻ có thể đi vào: “Dậy rồi.”

“Vậy chúng con vào thăm mẹ.” Hai đứa trẻ mắt sáng lên, lướt qua bên cạnh Đường Hạo Tuấn, chạy vào trong phòng.

Đường Hạo Tuấn thấy bóng dáng vui vẻ của hai đứa trẻ, trong mắt đều là sự cưng chiều.

Nửa tiếng sau, một gia đình bốn người tay nắm tay đi xuống dưới tầng, người giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong, một gia đình bốn người ra ngoài, Tống Vy tự mình lái xe đến công ty, Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ đến võ quán.

Tống Hải Dương là đi học tán thủ, Tống Dĩnh Nhi là đi cùng.

Vốn Đường Hạo Tuấn cũng muốn để Tống Dĩnh Nhi học tán thủ, về sau có thể bảo vệ mình.

Nhưng Dĩnh Nhi từ bé sợ đau, lại nhõng nhẽo, sau khi học một ngày, nói cái gì cũng không chịu học nữa, Đường Hạo Tuấn cũng chỉ có thể thôi.

Con gái của anh không học thì không học, người ba như anh sẽ bảo vệ con bé, hơn nữa còn có vệ sĩ mà.

Con gái của anh, khỏe mạnh hạnh phúc là được.

Đưa hai đứa trẻ đến võ quán, sau khi để lại mấy vệ sĩ bảo vệ ở quanh đó, Đường Hạo Tuấn lại lái xe đến tập đoàn.

Trình Hiệp đã đợi anh ở cửa văn phòng, nhìn thấy anh đến, lập tức báo cáo lịch trình của ngày hôm nay.

“Cậu nói buổi chiều có một cuộc họp sao?” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống, nhìn Trình Hiệp hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play