“Được, anh và em đi chung, An An chào đời, anh không được tận mắt nhìn thằng bé.” Nói đến đứa trẻ đó, mí mắt của Đường Hạo Tuấn cụp xuống, trong mắt là sự áy náy và tự trách.

Tống Vy nhìn ra được, đặt tay lên tay anh, an ủi không lời.

Vài giây sau, Đường Hạo Tuấn khôi phục lại, vỗ mu bàn tay của cô: “Được rồi, anh không sao, ngày mai khi nào đi?”

“Buổi tối, hôm bay đến bên kia vừa hay là ban ngày.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn từ một tiếng: “Được, anh bảo Trình Hiệp sắp xếp máy bay tư nhân.”

Tống Vy gật đầu liên tục.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, để đũa xuống rồi chạy đến bên cạnh hai người, kéo tay của hai người lắc lắc làm nũng.

“Ba mẹ, chúng con cũng muốn đi thăm em trai.” Tống Dĩnh Nhi chớp đôi mắt nhìn Đường Hạo Tuấn.

Tống Hải Dương cũng như vậy, nhìn Tống Vy nói: “Chúng con nhớ em trai rồi.”

“Phải làm sao đâu? Dẫn theo không?” Tống Vy dở khóc dở cười nhìn sang Đường Hạo Tuấn.

Advertisement

Giữa mi tâm Đường Hạo Tuấn tràn ngập sự dịu dàng.

Anh xoa đầu của hai đứa trẻ, nói: “Dẫn theo đi.”

“Vậy thì dẫn theo!” Tống Vy khẽ mỉm cười.

Hai đứa trẻ sau khi nghe thấy thì vui vẻ nhảy cẫng lên.

Khoảng thời gian này, mẹ vì ba xảy ra chuyện, về cơ bản đều rất ít ở bên bọn chúng, không phải ném bọn chúng ở nhà thì kêu bà Vương và chú Trình trông.

Bọn chúng sớm đã muốn hoạt động chung với ba mẹ rồi.

Bây giờ cơ hội đến rồi, bọn chúng sao có thể không vui chứ.

Nhìn dáng vẻ cười đùa của hai đứa trẻ, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

Tối hôm sau, một nhà bốn người ngồi máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn bay ra nước ngoài, nhìn An An.

Giang Vân Khê là vào lúc ăn trưa của ngày thứ tư, từ trong miệng của nhân viên khác biết được, Đường Hạo Tuấn vậy mà dẫn vợ con ra nước ngoài rồi.

Anh ra nước ngoài rồi, vậy mà ra nước ngoài rồi!

Chẳng trách hôm qua cô thỉnh thoảng đến bãi đỗ xe và thang máy đợi, cũng không đợi được bóng dáng của anh, cũng không nhìn thấy xe của anh.

Thì ra anh ra nước ngoài rồi.

Còn là dẫn theo vợ và các con!

Nghĩ tới Tống Vy, trong lòng Giang Vân Khê chua khó tả, ăn cơm cũng không có khẩu vị.

Cô ta đập cái cạch đôi đũa xuống bàn, làm các đồng nghiệp giật mình nhìn sang cô ta.



“Tiểu Giang, cô làm sao vậy?” Có một bác gái có lòng tốt quan tâm hỏi.

Giang Vân Khê cắn môi lắc đầu: “Tôi không sao, tôi chỉ là không ăn nổi nữa, đi trước đây!”

Nói xong, cô ta bê khay cơm rời khỏi vị trí.

Cô vừa rời đi thì vị trí của cô ta ngay sau đó được người khác ngồi vào, chính là nhân viên của phòng nhân sự dẫn Giang Vân Khê nhận chức.

Người nhân viên nhìn hướng rời đi của Giang Vân Khê, cười mỉa mai: “Cô ta còn có thể làm sao, còn không phải nghe tổng giám đốc ra nước ngoài, không gặp được, trong lòng không vui thôi!”

Lời này anh ta nói khá lớn tiếng, không ít người đều nghe thấy, khiến cho cả nhà ăn trở nên sôi sục.

“Không phải chứ, Tiểu Vương, cậu là nói, cô ta có ý với tổng giám đốc của chúng ta sao?” Có người hỏi.

Thật ra có rất nhiều người có ý với tổng giám đốc, nhưng mọi người đều tự biết rõ bản thân, biết mình không thể có gì với tổng giám đốc, cho nên cho dù có ý với tổng giám đốc, cũng chỉ giấu ở trong lòng, đâu có giống như Giang Vân Khê, thể hiện rõ ràng như vậy.

“Phải, tôi mấy ngày trước thì biết rồi, tôi nghe giám đốc phòng tôi nói, cô ta hình như giúp tổng giám đốc một việc, tổng giám đốc vốn muốn sắp cô ta đến công ty con, cho cô ta một vị trí nhàn hạ, kết quả cô ta không chịu, cứ muốn vào tổng bộ vì để nhìn tổng giám đốc nhiều hơn, tổng giám đốc hết cách, sắp xếp cho cô ta đến bộ phận vệ sinh, kết quả mọi người đoán như nào?” Tiểu Vương cười thần bí.

Mọi người cực kỳ tò mò, có người không nhịn được mà thúc giục: “Rốt cuộc như nào anh mau nói đi, chúng tôi làm sao mà đoán được?”

“Đúng thế.” Mọi người gật đầu.

Tiểu Vương cười he he hai tiếng, cuối cùng không úp mở nữa, mở miệng nói: “Cô ta buổi trưa hôm đó tránh người chạy lên tầng trên cùng tìm tổng giám đốc, sau đó trợ lý Trình không lâu sau thì đến bộ phận vệ sinh dạy dỗ giám đốc bộ phận vệ sinh.”

“Thì ra là như vậy, chẳng trách giám đốc nhìn Tiểu Giang không thuận mắt, chúng tôi còn rất tò mò buổi sáng còn tốt đẹp, sao sau buổi trưa lại như vậy, không ngờ nha.” Bác gái vừa rồi quan tâm Giang Vân Khê lập tức hiểu ra, sau đó trong lòng dấy lên sự khinh bỉ đối với Giang Vân Khê.

Lại là một người vọng tưởng trèo cao, người như vậy đến đâu cũng khiến người ta ghét.

Mọi người trong nhà ăn cũng biết rõ Giang Vân Khê rốt cuộc là người như nào, trong mắt đều là sự khinh thường.

Bọn họ đã quyết định, tiếp theo xa cách Giang Vân Khê, quyết định không nên tiếp xúc với người như này, tránh vận xui ám người.

Ở nước ngoài, trải qua hành trình bay mười tiếng, nhóm người Tống Vy cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Hạ Bảo Châu hôm nay không cần làm người mẫu của Trần Châu Ánh, ở biệt thự nghỉ ngơi, sau đó biết được đám người Tống Vy sắp qua thăm An An, Trình Hiệp cũng sắp tới, lại vội vàng sửa soạn đến bệnh viện đợi bọn họ.

Đợi nửa tiếng thì đợi được Tống Vy, vui mừng giang hai tay ôm lấy.

“Vy Vy, tớ rất nhớ cậu!” Hạ Bảo Châu ôm Tống Vy xoay một vòng.

Tống Vy bị cô ấy xoay có hơi chóng mặt, nhưng cũng không kêu cô ấy buông mình ra.

Bởi vì Tống Vy biết, Hạ Bảo Châu nhìn thấy cô là rất vui!

Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp ở một bên lại không vui.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn đen xì, Trình Hiệp rõ ràng cũng ghen khi bạn gái của mình ôm người khác, cho dù người đó là nữ, còn là bà chủ của mình, trong lòng anh ta cũng chua loét.

Ai kêu bạn gái trước giờ không có ôm anh ta nhiệt tình như vậy.

Haizz...



“Được rồi, ôm vậy là được rồi, mau buông ra!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, không vui mà nói với Hạ Bảo Châu.

Trình Hiệp cũng vội vàng gật đầu tán thành.

Hạ Bảo Châu nhìn thấy động tác của bạn trai mình, có hơi dở khóc dở cười.

Cô làm sao không biết, cô ôm Vy Vy sẽ khiến hai người đàn ông này ghen chứ.

Thật là, ghen cả với phụ nữ, cũng không ai như vậy!

“Được rồi, tôi buông ra.” Hạ Bảo Châu vội buông Tống Vy ra.

Đường Hạo Tuấn kéo cổ tay của Tống Vy đến bên cạnh anh, sau đó lại nháy mắt với Trình Hiệp, ý bảo Trình Hiệp mau chóng dẫn Hạ Bảo Châu đi.

Mắt của Trình Hiệp chợt sáng lên, lập tức hiểu ý, kéo Hạ Bảo Châu rồi nói với Đường Hạo Tuấn: “Vậy tổng giám đốc, chúng tôi cáo từ trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.

Trình Hiệp nhìn sang Hạ Bảo Châu: “Chúng ta đi thôi, không làm phiền đám tổng giám đốc nữa.”

Hạ Bảo Châu chỉ mong vậy, vội gật đầu: “Đi đi đi, bây giờ đi, mau đi.”

Cô cũng có mấy ngày không nhìn thấy bạn trai thân yêu của cô rồi, đương nhiên cũng muốn thân mật gần gũi với bạn trai thân yêu.

Rất nhanh, hai người thu xếp rời khỏi bệnh viện.

Mãi sau khi không nhìn thấy nữa, Tống Vy mới cười nói với Đường Hạo Tuấn: “Chồng, anh là cố ý để trợ lý Trình và Bảo Châu ra ngoài hẹn hò nhỉ.”

Đường Hạo Tuấn không phủ nhận: “Gần vậy, cũng không muốn bọn họ làm phiền chúng ta, được rồi, chúng ta đi vào thôi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Một gia đình bốn người đi vào bệnh viện, trực tiếp đến phòng sơ sinh.

Đường Hạo Tuấn đứng ở bên ngoài phòng sơ sinh, cách lớp thủy kinh nhìn thấy An An, bé tí, đỏ hỏn, giống như một con khỉ con, rất xấu.

Nhưng mang tới sự chấn động vô cùng lớn cho Đường Hạo Tuấn, khiến con ngươi của anh cũng run rẩy.

Đó là con của anh, mới 6 tháng thì bị ép chào đời.

Bàn tay để lên tấm kính thủy tinh, bỗng siết chặt lại.

Tống Vy cảm nhận được cảm xúc của anh có hơi không đúng, lại thấy anh nhìn chằm chằm An An thì biết anh lúc này đang nghĩ gì.

Tống Vy nhẹ nhàng ôm lấy Đường Hạo Tuấn, tựa đầu vào vai anh: “Được rồi Hạo Tuấn, không phải đã nói rồi sao? Chuyện của An An không trách anh.”

“Anh biết, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của An An, anh không thể không để tâm!” Hai mắt Đường Hạo Tuấn đỏ hoe nói.

Anh trách Đường Hạo Minh, cũng trách Giang Vân Khê.

Nếu anh lúc đó không đi thì Đường Hạo Minh không thể tính kế được anh, Giang Vân Khê cũng sẽ không cứu bừa anh, dẫn tới An An sinh non.

Đương nhiên, anh càng trách chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play