“Ờ ờ.” Trình Hiệp lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bế Tống Vy lao ra khỏi biệt thự, chạy về phía nhà kho.

Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh mỗi người dẫn một đứa trẻ chạy theo.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Trần Châu Ánh được đưa thẳng vào phòng cấp cứu của khoa phụ sản.

Bên ngoài phòng cấp cứu, hai đứa bé nắm chặt tay, lo lắng nhìn cửa lớn của phòng cấp cứu, hai mắt đều sưng vì khóc.

Hạ Bảo Châu khuỵu người xuống, dịu dàng dỗ dành: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, đừng lo lắng, mẹ của hai cháu sẽ không sao đâu!”

“Mẹ thật sự sẽ không sao chứ?” Tống Dĩnh Nhi chớp đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn cô.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Đương nhiên.”

“Nhưng cháu nhìn thấy mẹ chảy rất nhiều máu.” Tống Dĩnh Nhi khóc nói.

“Cháu cũng nhìn thấy rồi.” Tống Hải Dương gật đầu.

Advertisement

Ba người lớn thay đổi sắc mặt.

“Vy Vy xuất huyết sao?” Hạ Bảo Châu nhìn sang Trình Hiệp, quả nhiên nhìn thấy trên quần áo của Trình Hiệp có máu.

Bỗng chốc, ba người lớn đã hoảng.

“Ôi trời, trên quần áo của trợ lý Trình dính rất nhiều máu, nghĩ cũng biết Vy Vy đã chảy máu rồi, vậy cô ấy và đứa trẻ sẽ không thật sự có chuyện chứ?” Trần Châu Ánh lo lắng nói.

Tuy cô ta chưa từng mang thai, nhưng cũng biết Tống Vy còn chưa đến tháng sinh thì chảy nhiều máu như vậy, rõ ràng không bình thường.

Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu đều lắc đầu, không trả lời.

Bọn họ trả lời thế nào đây?

Nhiều máu như vậy, bọn họ cũng không có lòng tin nói Tống Vy không sao như vừa rồi đã nói với hai đứa trẻ.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nhìn ba người lớn trầm mặc, trái tim rơi xuống đáy cốc.

Tống Dĩnh Nhi thì trực tiếp òa khóc.

Tống Hải Dương không có khóc, cắn chặt môi, nhìn phòng cấp cứu.

“Mẹ... sẽ không sao đâu!” Tống Hải Dương nói từng câu từng chữ với bản thân, cũng nói cho Tống Dĩnh Nhi và những người khác.

Ba người lớn nhìn cậu bé.

Cậu bé cảm nhận được, xoay đầu nhìn thẳng bọn họ, lần nữa nhấn mạnh một lượt: “Mẹ, sẽ không có chuyện!”

Ba người lớn sững người, sau đó đưa mắt nhìn nhau, họ mỉm cười.



“Không sai, Hải Dương cháu nói đúng, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì cả.” Hạ Bảo Châu xoa đầu của cậu bé.

Trần Châu Ánh lấy khăn giấy ra, cũng lau nước mắt cho Tống Dĩnh Nhi: “Phải, bọn dì tin mẹ cháu, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì cả.”

Trình Hiệp cũng gật đầu.

Nói thật, trong lòng bọn họ vẫn có hơi toát mồ hôi.

Một đứa trẻ, cũng có thể có sự tự tin như vậy, tin tưởng Tống Vy sẽ không có chuyện.

Ba người lớn bọn họ sao có thể không có.

Tống Hải Dương nhìn ba người lớn đều đứng ở phía mình, cùng với cậu bé tin Tống Vy không sao, trên gương mặt như trạc ra từ Đường Hạo Tuấn, cuối cùng cũng nặn ra nụ cười.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá từ bên trong đi ra: “Ai là người nhà của thai phụ?”

“Chúng tôi là bạn của cô ấy.” Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh vội đi tới.

Y tá nhíu mày: “Chồng của thai phụ không có ở đây sao?”

Cô ta nhìn Trình Hiệp.

Trình Hiệp ngại ngùng lắc đầu: “Tôi không phải là chồng của thai phụ, tôi là trợ lý của chồng thai phụ, chồng thai phụ hiện nay ở trong nước, không thể qua đây, xin hỏi thai phụ ở bên trong bây giờ như thế nào rồi?”

“Thai phụ chịu kích thích mạnh, dẫn tới tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, thai nhi cũng bị tác động, chỉ có thể sinh non.” Y tá trả lời.

Mọi người sững sờ.

“Cái gì? Sinh non sao?” Giọng nói của Hạ Bảo Châu trở nên cao vút.

Trần Châu Ánh nhíu mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đứa bé trong bụng Vy Vy mới được 6 tháng, có thể sinh non không? Sau khi sinh non, có thể sống được không?”

Đây là vấn đề quan trọng nhất.

Trình Hiệp nhìn y tá: “Y tá, nhất định phải sinh non sao?”

“Phải, buộc phải sinh non, tử cung của thai phụ xuất hiện hiện tượng bị vỡ, thai nhi không thể tiếp tục ở lại bên trong, nếu không sẽ chết, còn có thể sống hay không thì xem bản thân thai nhi phát triển có khỏe không, nếu khỏe, sống ở trong lồng ấp đủ tháng thì có thể sống.” Y tá nói.

“Khỏe, đứa trẻ trong bụng Vy Vy rất khỏe.” Hạ Bảo Châu vội mở miệng: “Tuần trước Vy Vy đã kiểm tra một lần, bác sĩ nói đứa trẻ rất khỏe mạnh.”

“Vậy nên tỷ lệ sống của đứa trẻ rất cao đúng không?” Trần Châu Ánh cũng thở phào, mỉm cười.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Không sai.”

“Xem ra chỉ có thể sinh rồi.” Trần Châu Ánh lại thở dài.

Y tá lại nói: “Nhưng người nhà của thai phụ không ở đây, không thể ký tên.”

“Ở đây.” Trình Hiệp vội đẩy hai đứa trẻ đến trước mặt y tá: “Đây là hai đứa con của cô ấy, bọn chúng chắc có thể đại diện ký tên.”

Tống Hải Dương siết chặt bàn tay, liên tục gật đầu: “Chị y tá, để em ký tên, ba sẽ đồng ý.”



“Cái này...” Y tá vẫn có chút do dự, dù sao đây là một đứa trẻ, nếu ký tên...

“Chị y tá, làm ơn, mẹ em còn ở bên trong, cứ trì hoãn như vậy, mẹ và em của em cũng sẽ xảy ra chuyện.” Tống Hải Dương nhìn y tá với vẻ mặt nghiêm trọng, bỗng khẩn trương mà hét lên.

Trình Hiệp Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng vội nói: “Phải đó ý tá, còn trì hoãn nữa, sẽ xảy ra án mạng.”

Y tá cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Vậy được rồi, các em lập tức ký tên.”

Nói xong, cô ta đưa biên bản ký tên cho Tống Hải Dương, vốn muốn nói Tống Hải Dương ký ở đâu.

Không ngờ Tống Hải Dương trực tiếp lật tới trang sau, ký tên của mình ở mục chữ ký ở cuối cùng.

Tuy chữ mà Tống Hải Dương viết y tá nhìn không hiểu, nhưng thông qua nét chữ non nớt lại đã lộ phong cốt đó thì biết đứa bé này không đơn giản.

“Được rồi, tôi đi vào đây, các người ở bên ngoài yên tâm chờ đợi.” Nói xong, y tá cầm biên bản ký tên quay lại phòng cấp cứu.

Mấy ngoài ở bên ngoài biết Tống Vy được cứu rồi, nhưng không hề vui chút nào.

Ai mà vui cho nổi, dù sao xảy ra chuyện như vậy.

Sếp Đường hiện nay tung tích không rõ, Tống Vy bởi vì sự thất tích của anh mà chịu kích thích, sinh non trước ngày, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta đau lòng buồn bã. Không vui nổi mới là điều bình thường.

Trong nước, khu công nghiệp bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, chỗ nào cũng tràn ngập mùi cháy khét, vô cùng khó ngửi.

Ở trong một chiếc xe có hơi cũ, Lâm Giai Nhi mặt mày không cảm xúc nhìn đống hoang tàn, đáy mắt tràn ngập hận ý điên cuồng.

Đường Hạo Minh nhếch môi cười: “Tôi không ngờ người phụ nữ như cô lại ác như vậy, vậy mà để thuốc nổ và xăng ở bên trong, cô muốn giết Đường Hạo Tuấn sao?”

Phải, từ đầu chí cuối, tất cả mọi việc đều không phải là anh ta làm.

Anh ta chỉ là đến Biệt phủ nhà họ Đường và Duy Tâm, tìm kiếm giấy chuyển nhượng cổ phần, không có cho người giết dì Vương.

Đối với anh ta mà nói, dì Vương chẳng qua chỉ là một người giúp việc, cho dù nhìn thấy mặt của anh ta, giết cũng không có ý nghĩ, việc gì phải giết?

Người thật sự muốn giết dì Vương là Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi hận sự lạnh nhạt trước đây của dì Vương, cho nên muốn báo thù, ngoài điều này ra, cũng là muốn dụ Đường Hạo Tuấn đến khu công nghiệp này, cho nên sát thủ đó mới cố ý tiết lộ khu công nghiệp này.

“Đúng thì như nào?” Lâm Giai Nhi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đường Hạo Minh đẩy mắt kính: “Vậy nên tôi mới kinh ngạc, cô không phải rất yêu Đường Hạo Tuấn hay sao? Tại sao muốn giết cậu ta? Vì yêu sinh hận sao?”

Lâm Giai Nhi không có phủ định suy nghĩ này của anh ta, cắn môi hừ lạnh một tiếng: “Ai kêu trong mắt trong tim của anh ta đều là con tiện nhân Tống Vy, nếu anh ta không muốn yêu tôi, không muốn ở bên tôi, vậy tôi tiễn anh ta lên đường, tôi không có được, Tống Vy cũng đừng hòng có được!”

Đường Hạo Minh cười ha ha: “Người phụ nữ như cô thật là đáng sợ.”

Lâm Giai Nhi cụp mắt lại: “Nhưng tôi tính đi tính lại cũng không tính được, Đường Hạo Tuấn vậy mà sẽ nhảy sông chạy trốn.”

“Vậy thì như thế nào, đã một ngày rồi, người của cậu ta cũng không tìm được cậu ta, có lẽ cậu ta thật sự chết rồi?” Mắt kính của Đường Hạo Minh hắt ra ánh sáng, anh ta nói.

Lâm Giai Nhi nhếch môi: “Ai biết chứ, ngộ nhỡ anh ta được người khác cứu cũng không chừng, tóm lại anh phái người đến trong nhà của các cư dân quanh đây tìm thử, ngộ nhỡ có người giấu không có nói cho người của anh ta cũng không chừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play