“Hiệp anh làm sao vậy?” Hạ Bảo Châu đứng dậy, kéo cánh tay của Trình Hiệp, quan tâm hỏi: “Có phải là trong nhà anh xảy ra chuyện gì không?”
Trình Hiệp khẽ lắc đầu: “Không phải là anh, mà là...”
Anh ta nhìn sang Tống Vy.
Trái tim của Tống Vy đập thịch thịch, siết chặt đôi đũa của mình: “Anh muốn nói, Hạo Tuấn xảy ra chuyện rồi sao?”
Miệng của Trình Hiệp há ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào, chỉ nặng nề gật đầu.
Mọi người bàng hoàng.
“Không phải chứ, thật sự là sếp Đường xảy ra chuyện rồi!” Trần Châu Ánh kinh ngạc che miệng lại.
Hạ Bảo Châu cũng ngây ra: “sếp Đường giỏi như vậy, anh ấy... anh ấy có thể xảy ra chuyện gì sao?”
“Mẹ, ba có phải gặp phải nguy hiểm rồi không?” Lúc này, ngay cả Tống Dĩnh Nhi luôn lúc hiểu lúc không cũng biết lúc này đã xảy ra chuyện gì, cô bé ném chiếc thìa trong tay, bỏ xuống ghế, chạy tới trước mặt Tống Vy, ôm lấy chân của Tống Vy.
Advertisement
Tống Vy lúc này vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, căn bản không nghe thấy lời của cô bé.
Thì ra sự bất an trong lòng cô, thật sự là điềm báo.
Lần trước hai đứa trẻ xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng có sự bất an, lần này loại bất an này lại xuất hiện, cô tại sao lại phớt lờ chứ?
Nước mắt của Tống Vy rơi xuống.
Tống Hải Dương nhìn cô, lại nhìn em gái mắt đỏ hoe, cuối cùng nhìn Trình Hiệp và hỏi: “Chú Trình, ba xảy ra chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc anh ấy... anh ấy không thấy đâu nữa!” Trình Hiệp đáp lại với giọng nói chua xót.
Tống Vy đứng dậy: “Cái gì gọi là không thấy đâu nữa?”
“Đúng đấy Hiệp, cái gì gọi là không thấy đâu nữa, sếp Đường người to như vậy, sao lại không thấy đâu nữa?” Hạ Bảo Châu lay cánh tay của Trình Hiệp, cũng hỏi.
Trình Hiệp hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời: “Tổng giám đốc mất tích rồi, đám người quản lý trong nước tìm một ngày cũng không tìm được.”
Oành!
Tống Vy chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành một tiếng, cả thế giới đều đang chao đảo.
Cô đẩy ghế ra, bước chân có hơi loạng choạng đi tới trước mặt Trình Hiệp: “Anh nói cho tôi biết, anh ấy mất tích như thế nào, có phải Đường Hạo Minh bắt anh ấy đi không?”
“Không phải, nhưng cũng có liên quan tới Đường Hạo Minh, người quản lý nói, đám người tổng giám đốc đã phát hiện cứ điểm ở Thành phố Giang của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, khi tới đó tìm kiếm thì trúng kế của Đường Hạo Minh, Đường Hạo Minh đã chôn thuốc nổ và tẩm xăng ở cứ điểm, khi thuốc nổ phát nổ, xăng cũng bị bốc cháy, sau đó đám người tổng giám đốc nhảy xuống sông tránh lửa, không ngờ tổng giám đốc lại mất tích.” Trình Hiệp tháo kinh ra, hai mắt đỏ hoe mà trả lời.
Là đàn ông, nước mắt không dễ rơi.
Nhưng lúc này, anh ta cũng không kìm được, tổng giám đốc không những là sếp của anh ta, còn là bạn và ân nhân của anh ta, bây giờ tổng giám đốc xảy ra chuyện, trong lòng anh ta đâu dễ chịu được.
Sau khi Tống Vy nghe thấy Đường Hạo Tuấn nhảy xuống sông thì biến mất không thấy đâu, trước mắt chợt tối sầm lại, cơ thể lảo đảo, sắp ngất xỉu.
“Vy Vy!” May mà Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh kịp thời phát hiện tình trạng của Tống Vy, cả hai chạy qua đỡ cô, cô mới lấy lại tinh thần.
“Sao lại không tìm được, Hạo Tuấn là sau khi nhảy xuống sông thì không thấy, vậy anh ấy chắc chắn là ở trong sông, không ai xuống sông tìm sao?” Tống Vy túm chặt cánh tay của Trình Hiệp, cảm xúc kích động gào lên.
Lúc này, cô chỉ là một người phụ nữ mất chồng, chồng xảy ra chuyện, cô đâu thể bình tĩnh được nữa.
Cô bây giờ chỉ muốn biết chồng có ổn hay không, đang ở đâu!
“Phải đó chú Trình, không có ai xuống sông tìm ba sao?” Tống Hải Dương nắm bàn tay nhỏ của Tống Dĩnh Nhi, cũng nhìn Trình Hiệp hỏi.
Trình Hiệp vội gật đầu: “Đương nhiên cô, đám người quản lý đã phái rất nhiều thợ lặn xuống sông tìm, nhưng đều không tìm được tổng giám đốc, hơn nữa con sông đó nước chảy rất xiết, chúng tôi nghi ngờ tổng giám đốc có thể bị cuốn đi rồi.”
“Nếu bị cuốn đi, vậy thì đi tìm dọc theo hạ lưu, tóm lại có thể có thể tìm được đúng chứ!” Tống Vy lần nữa gào lên.
Trình Hiệp áy náy nhìn cô:: “Xin lỗi mợ chủ, đám người quản lý đã đi xuống hạ lưu tìm, tìm được điểm cuối của dòng chảy, cũng không tìm được tổng giám đốc.”
“Chuyện này sao có thể chứ!” Trần Châu Ánh nhíu mày: “Sếp Đường là biến mất ở trong sông, cho dù bị cuốn đi, cũng không thể rời khỏi con sông đó, trừ phi...”
“Trừ phi được người khác cứu rồi!” Mắt của Hạ Bảo Châu chợt sáng lên.
Tống Vy nghe thấy lời này, sự tuyệt vọng trong tim cũng nhen nhóm một tia hy vọng.
Cô vội vàng nhìn Trình Hiệp.
Ngay cả Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng nhìn Trình Hiệp với đôi mắt đỏ hoe.
“Chú Trình, các chú không có hỏi cư dân hai bên dòng sông sao? Theo lý mà nói, nơi có dòng sông, chắc chắn sẽ có người sinh sống!” Tống Hải Dương siết chặt tay hỏi.
Vấn đề này, vừa hay cũng là điều Tống Vy quan tâm nhất.
Tuy nhiên Trình Hiệp lại cúi đầu: “Không, đám người quản lý cũng nghĩ tới khả năng này, đi hỏi tất cả hộ dân sinh sống ở hai bên dòng sông, đều không cứu được ai.”
“Cái gì!” Đồng tử của Tống Vy co rút, chút hy vọng nhen nhóm đó, lúc lại lại bị dập tắt.
Trong sông không có người, dân cư ở hai bên sông cũng không cứu được người, vậy Hạo Tuấn rốt cuộc đi đâu rồi?
Nước mắt của Tống Vy không ngừng rơi xuống, trên mặt tràn ngập sự thất bại.
Trần Châu Ánh ôm cô: “Vy Vy, cô đừng thất vọng, có lẽ sếp Đường tự mình rời đi thì sao?”
“Tự mình rời đi?” Môi của Tống Vy mấp máy, giọng nói cũng đã khàn.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Phải, tự mình rời đi, điều này không phải giải thích được lý do tại sao sếp Đường không ở trong sông, lại không được người dân cứu đi hay sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu vỗ tay.
Ngay cả Trình Hiệp cũng cảm thấy có khả năng.
Nhưng lời tiếp theo của Tống Hải Dương lại đánh bọn họ về đáy cốc của sự tuyệt vọng.
“Nếu ba thật sự là tự mình rời khỏi dòng sông, vậy ba tại sao không liên hệ với đám chú quản lý, cho dù không có điện thoại, ba cũng có thể đến nhà dân bên đó mượn, cho dù ba không mượn, thời gian một ngày, thế nào cũng có thể về đến nhà họ Đường rồi chứ?”
Lời của Tống Hải Dương khiến mọi người trầm mặc.
Phải, sếp Đường đâu phải là trẻ con, nếu anh thật sự rời khỏi dòng sông, anh không thể không liên lạc với người khác.
Nhưng anh không có.
Cho nên tình hình bây giờ chính là Đường Hạo Tuấn thật sự mất tích rồi, hơn nữa hoàn toàn mất tích.
“Hải Dương, con đã cài định vị cho mẹ, vậy chắc cũng cài cho ba nhỉ?” Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bỗng khuỵu người xuống, hai tay đặt trên vai của Tống Hải Dương, khẩn khoản nhìn cậu bé.
Ngay cả Trình Hiệp cũng nhìn Tống Hải Dương: “Phải đó cậu chủ nhỏ, cháu có cài cho tổng giám đốc không, nếu có, cháu bây giờ lập tức định vị vị trí của tổng giám đốc, nhờ cả vào cháu rồi.”
Bây giờ muốn tìm được sếp Đường, hy vọng đều đặt lên người của Tống Hải Dương.
Tuy nhiên Tống Hải Dương lần nữa khiến mọi người rơi vào tuyệt cảnh.
“Con quả thật cài định vị trong điện thoại của ba, nhưng khi vừa nghe thấy ba mất tích thì con đã dùng đồng hồ tìm kiếm vị trí của ba, nhưng nơi định vị hiển thị là một dòng sông, nhưng mọi người nói, ba không có ở trong sông...”
Nghe thấy lời này, Tống Vy hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Điện thoại của Đường Hạo Tuấn rơi ở trong sông, nhưng anh lại không ở trong sông.
“Mẹ...” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Vy, Tống Hải Dương lo lắng gọi một tiếng.
Tống Vy không trả lời, trong đầu đều là tung tích của Đường Hạo Tuấn.
Anh mất tích một ngày, cũng không biết rốt cuộc đang ở đâu, sống hay chết.
Nếu anh còn sống, vậy đương nhiên là tốt, cô có thể từ từ tìm kiếm anh.
Nhưng nếu anh chết rồi...
Tống Vy càng nghĩ càng sợ hãi, bụng cũng bắt đầu đau.
Cô ôm bụng đau đớn kêu lên, cơ thể từ từ khom lại.
Mọi người vậy thế thì bị dọa giật mình, vội vàng hỏi: “Vy Vy cậu làm sao vậy?”
“Mợ chủ, cô không sao chứ?” Trình Hiệp cũng trở nên lo lắng.
Bây giờ tổng giám đốc vừa xảy ra chuyện, anh ta không hy vọng mợ chủ cũng theo đó mà xảy ra chuyện.
“Bụng của tớ đau quá.” Sắc mặt của Tống Vy trắng bệch như tờ giấy trắng, trán toát mồ hôi hột, cơ thể đã đau tới run rẩy.
Hai đứa trẻ bị dọa cho khóc.
Hạ Bảo Châu vội vàng giục Trình Hiệp: “Mau đi lái xe, đưa Vy Vy đến bệnh viện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT