Edit bởi: Nukaly

Tới khi quay lại một lần nữa, Hạ Ý Thâm như thể đã được tiếp máu thông não, cảnh quay phim này thế mà mới quay một lần đã qua. Có mấy nhân viên công tác kích động xôn xao vỗ tay, còn có mấy diễn viên quần chúng già đã diễn phim hơn chục năm giơ ngón tay cái lên với cậu.

“Được! Quá tốt!” Đạo diễn Vương nhiều lần nhìn màn hình nhỏ chiếu lại cảnh ban nãy, hiếm khi khen không dứt miệng: “Tiểu Hạ, qua đây qua đây, tự xem đi. Cháu mau qua nhìn mình biểu diễn đi này, sau này lúc diễn cứ nhớ kỹ cái cảm giác này nhé.”

“Vâng ạ.” Hạ Ý Thâm đi tới ngồi xuống bên người đạo diễn Vương. Nhìn từng cử động của Phương Vũ trong màn ảnh, cậu luôn có cảm giác như người kia không phải là mình.

Nhất là lúc máy quay phim quay cảnh đặc tả khuôn mặt của cậu, trên khuôn mặt đó mang theo một chút ngượng ngùng và ước mơ, ánh mắt lại vô cùng sáng ngời và nóng rực.

Trời ạ! Hạ Ý Thâm nổi hết cả da gà da vịt lên, cậu cảm thấy toàn thân mình đều tê dại, hồi tưởng lại, lúc nãy khi biểu diễn mình đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Sao mình lại có thể làm ra biểu tình như vậy được chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là mình đang nhớ lại lúc Cố Cảnh dạy mình biểu diễn đi.

Vừa quay đầu lại liền thấy Cố Cảnh đang đứng ở sau lưng mình.

“Cảm ơn anh.” Hạ Ý Thâm có chút ngượng ngùng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng ngần: “Nếu không nhờ có anh chỉ điểm vừa nãy thì chắc là bây giờ tôi còn chưa tìm được cảm giác.”

“Không cần cám ơn tôi.” Cố Cảnh đột ngột nâng tay, lướt qua đầu Hạ Ý Thâm, vén mấy cọng tóc xõa xuống của cậu lên.

Hạ Ý Thâm quýnh lên: Có phải là cậu bị ảo giác không nhỉ? Có phải là vừa nãy Cố Cảnh muốn sờ đầu mình không nhỉ??

Trong đầu cậu nghĩ như vậy, mắt lại thấy Cố Cảnh lấy một góc độ quỷ dị thu tay lại, sau đó tay anh hơi vân vê sống mũi của mình, nói: “Khụ! Tôi thấy cậu diễn rất có linh tính, cảnh quay ban nãy xử lý rất tốt.”

Hạ Ý Thâm: “…”

Đã nói mà, sao Cố Cảnh luôn ghét mình lại có thể đột nhiên muốn sờ đầu mình được chớ. Chắc là dạo này nhiều chuyện quá, mệt mỏi nên ngao ngáo rồi, cũng có thể là do mình già rồi, thích nghĩ lung tung!

Trong khu nghỉ ngơi, có mấy tầm mắt dừng ở trên người hai người.

“Thầy Cố thật sự quá quá tốt bụng mà, không hổ là nam thần của tôi. Hạ Ý Thâm cũng thế, vốn tôi còn cho là anh ấy rất kênh kiệu, lại không ngờ làm người cũng rất được.” Tiêu Bạch ngây thơ chớp chớp mắt, khuôn mặt tràn đầy hâm mộ nhìn hai bóng lưng thon dài kia.

“Thực ra nếu như tôi thực sự là Điền Hiểu Văn, có thể tôi sẽ chọn Phương Vũ. Biểu diễn của Hạ Ý Thâm vừa nãy thật sự đánh động tôi.” Bạch Vân nâng khuôn mặt ửng đỏ lên nói.

Hàn Dịch Thần không nói một lời liếc nhìn hai nữ diễn viên bên cạnh một cái, sắc mặt nặng nề tới đáng sợ.

Hạ Ý Thâm, Hạ Ý Thâm, lại là Hạ Ý Thâm! Tên nhãi kia chẳng qua chỉ là tốt số, lượm được một nhân vật đặc sắc mà thôi!

Nếu như mình là người thừa kế của Ý Tinh thì nhân vật Phương Vũ này chắc chắn đã là của mình rồi. Kỹ thuật diễn của mình tốt hơn Hạ Ý Thâm kia nhiều, sao ánh mắt của mọi người lại chỉ chăm chăm nhìn vào cái tên công tử bột kia chứ!

Mấy cảnh quay sau đó cũng rất thuận lợi, đạo diễn Vương vô cùng hào hứng, chưa tới tám giờ đã sớm thu dọn cho mọi người về nghỉ.

Trên đường quay về chỗ ở, tiểu Đường tiến đến bên tai Cố Cảnh nhẹ giọng nói: “Sếp sếp! Em có chuyện lớn cần báo cho anh nè.”

Cố Cảnh nhíu mày: “Chuyện gì mà thần thần bí bí thế…”

Tiểu Đường: “Không phải anh bảo em nhìn chằm chằm mấy người Hạ Ý Thâm sao? Ban nãy í, em thấy trợ lý của Hạ Ý Thâm hẹn Tiêu Bạch buổi tối tới phòng cậu ta để tập đối diễn…”

Cố Cảnh cau mày, biểu tình cực kỳ khó coi, ánh mắt dường như đè nặng một ngọn lửa giận đang cháy hừng hực.

Mệt anh trước đó còn cảm thấy Hạ Ý Thâm không giống trong tưởng tượng của mình! Hóa ra là do anh đã đánh giá quá cao đối phương.

Anh nhớ tới ánh mắt lấp lóe trong vắt Hạ Ý Thâm nhìn mình lúc đó, còn có độ cong khóe miệng khẽ mỉm cười kia. Khuôn mặt Hạ Ý Thâm anh là thật sự quá đẹp, kỹ thuật diễn cũng ngày một tăng tiến, thế mà hóa ra đều là giả dối cả!

Tiểu Đường ở bên cạnh quạt gió thổi lửa: “Sếp ơi, anh nói xem, tối nay Tiêu Bạch có tới không đây?”

Cố Cảnh rơi vào im lặng, chỉ chốc lát sau, anh xoay người nhanh chân đi về phương hướng ngược lại với phương hướng đi về phòng của mình, bỏ lại tiểu Đường còn đứng ba hoa ở phía sau.

“Sếp? Sếp ơi! Anh muốn đi đâu thế?”

Cố Cảnh không nói một lời càng chạy càng xa, chỉ để lại cho tiểu Đường một bóng lưng cô độc.
“Thầy Hạ, tôi có thể vào chứ?” Âm thanh của Tiêu Bạch vang lên ở ngoài cửa.

Tiểu Vũ mở cửa phòng ra, đứng ở phía ngoài là Tiêu Bạch và trợ lý của cô ấy.

“Mau vào đi, đang chờ cô đây.” Tiểu Vũ vội vàng nghênh tiếp Tiêu Bạch vào trong phòng, trợ lý của đối phương vừa định theo sau đi vào đã bị cô nàng ngăn lại nói: “Hai diễn viên chính đối diễn, chúng ta ở bên cạnh quấy rầy không ổn lắm đâu. Bọn mình vẫn nên chờ ở bên ngoài thì hơn.” Nói xong liền kiên quyết kéo đối phương vào trong sân.

“Gọi thầy cái gì, khách khí quá đấy, tuổi tác và tư lịch của hai chúng ta đều không khác nhau là mấy, em cứ gọi anh là anh Ý Thâm đi.” Hạ Ý Thâm nói..

“Vâng, anh Ý Thâm.” Tiêu Bạch không nghi ngờ gì: “Chúng ta Cảnh diễn sáng mai của chúng ta là cảnh đầu tiên của màn thứ ba. Trước tiên để em đọc lại lời thoại một chút đã…”

Hạ Ý Thâm cười cười, nữ chính quả nhiên đúng là y như trong truyện đã viết, đơn giản lại dễ lừa. Cậu bảo tiểu Vũ cầm cốc nước mát đã được rót ra từ trước tới đưa cho cô ấy: “Qua đây, không cần vội học thuộc lời thoại, uống ngụm nước đi đã.”

“A?” Tiêu Bạch giơ tay lên, vô tình vâng ạ vào tay Hạ Ý Thâm, cốc nước cứ như thế không cẩn thận bị va đổ, toàn bộ nước bên trong đổ hết len quần áo cậu.

“Á!” Tiêu Bạch sợ hãi kêu lên, cửa gỗ cùng lúc ‘bốp’ một tiếng bị người đá văng.

“Mấy người đang làm gì thế!” Mặt mày Cố Cảnh tối sầm xuất hiện ở cửa phòng, đi theo phía sau anh là trợ lý tiểu Đường.

“Em…Em em…Đàn anh…” Tiêu Bạch ấp úng nhìn Cố Cảnh.

Ánh mắt của đối phương khiến cho cô sợ hãi, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của anh.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô chỉ sợ mình đã bị Cố Cảnh giết chết từ nãy.

Cố Cảnh tiến lên hai bước, nắm lấy tay Hạ Ý Thâm, kéo cậu lùi về phía sau mấy bước.

Hạ Ý Thâm “A” một tiếng, ngực cảm thấy một trận đau đớn, bước chân có chút không vững, cả người nghiêng qua tựa vào bả vai Cố Cảnh, cổ tay vẫn đang bị đối phương nắm chắc.

Ai có thể nói cho cậu biết đang có chuyện gì xảy ra hay không?! Hạ Ý Thâm hơi di chuyển cổ tay một chút, phát hiện mình không thể nào rút ra được.

Tại sao Cố Cảnh lại xuất hiện ở đây? Nội dung cốt truyện đi tới đoạn này hình như không ổn lắm nhỉ?! Sao cái cảnh này nhìn thế nào cũng giống ông chồng ở nhà tới đây bắt gian thế này? Chẳng lẽ… anh ấy yêu thầm nữ chính Tiêu Bạch?

“Thầy Cố… tôi đau…” Hạ Ý Thâm nhỏ giọng nhắc nhở Cố Cảnh. Hình như động tác của đối phương đã đụng vào vết thương của cậu, mũi của Hạ Ý Thâm đau xót, đau tới hai viền mắt đều đỏ lên.

Đôi môi Cố Cảnh chặt chẽ mím thành một đường, ánh mắt sắc bén đi đi về về quét mấy cái trên mặt Hạ Ý Thâm, cuối cùng cũng chịu thua trước ánh mắt ướt át và sắc mặt tái nhợt của người kia, bàn tay anh hơi buông ra…

“Tôi bắt được ông rồi nhé! Dám chụp trộm à!”

“A a a a a a!”

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến giọng nói rất lớn của của tiểu Vũ, đi kèm với đó còn có một tiếng gào thét thê thảm.

Mắt Hạ Ý Thâm sáng ngời, bờ môi hơi cong lên, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến lúc này Cố Cảnh mới nhận ra có chuyện xảy ra ở phía sau.

Trong sân, tiểu Vũ và trợ lý tiêu Bạch đang quần ẩu với một người đàn ông tuổi trung niên. Cố Cảnh định thần nhìn lại, người đàn ông kia thế mà lại chính là chủ quản sinh hoạt của đoàn làm phim bọn họ, lão Lý. Mà tiêu Bạch lại là một người biết võ, chỉ sau mấy chiêu đã cố định được lão, lão có muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

“Boss! Quả nhiên là ông ta!” Tiểu Vũ đưa chiếc điện thoại mà mình vừa cướp được cho Hạ Ý Thâm.

Màn hình di động vẫn sáng, có một tấm hình đã được gửi đi, mà tin nhắn bên dưới cũng chỉ lấp lửng một nửa, Hạ Ý Thâm đọc thầm: Hạ Ý Thâm gọi Tiêu Bạch vào trong phòng của mình…

Nếu như tin tức này bị thêm mắm dặm muối truyền đi, đoán chừng tối nay sẽ biến thành một màn Hạ Ý Thâm quy tắc ngầm ngôi sao nữ trong đoàn làm phim mất, chuyện này chẳng những ảnh hưởng danh dự của cậu mà còn là đả kích có tính chất hủy diệt đối với sự nghiệp vừa mới cất bước của Tiêu Bạch.

Cậu lại kéo khung chat xuống, xem lịch sử nhắn tin của hai người này, đúng như dự đoán, tấm hình lần trước cũng là do lão Lý gửi cho đối phương. Còn thêm mắm dặm muối nói xấu Hạ Ý Thâm không ít.

“Thầy Hạ, thầy Hạ, cậu tha cho tôi đi mà, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!” Lão Lý bị đè xuống đất không ngừng xin tha: “Tôi sai rồi, tôi là thật sự biết sai rồi. Tôi không nên không chịu đựng được mà bị tiền tài mê hoặc.”

Hạ Ý Thâm không để ý tới lão, tiếp tục kéo tin nhắn lên trên xem, càng xem hai mắt càng mở lớn.

Cậu vạn lần không ngờ tới, lão Lý này là kẻ phạm tôi nhiều lần.

Lão và tên chủ Weibo lớn có tích V kia là mối quan hệ tác lâu dài. Lão chịu trách nhiệm chụp các bức ảnh và thu thập tin tức bôi đen minh tinh, còn tên chủ Weibo lớn kia chịu trách nhiệm soạn ra các bài viết đăng công khai lên mạng. Sau khi nhận được tiền lời hai người sẽ chia đều, cũng khó trách đối phương là một kẻ không có danh tiếng gì ở ngoài giới lại có thể không ngừng moi móc được đủ loại tin nóng nội tình đen tối trong giới giải trí, mỗi một bài viết mà gã đăng lên đều vô cùng ‘nói có sách mách có chứng’.

“Boss ơi, lão già này thật đúng là độc ác quá mà!” Tiểu Vũ bây giờ đã căm hận đến nghiến răng, cô nàng đánh bốp một cái vào đầu của đối phương: “Tôi biết ngay thể nào ông cũng sẽ tới mà! Trước đó đều là tôi với Tiêu Bạch diễn cả thôi, đều là nói cho ông nghe đó! Tôi biết ngay ông sẽ không có ý tốt mà!”

“Ồ? Hoá ra không phải gọi em tới để tập diễn à?” Tiêu Bạch bối rối, mất cả nửa ngày mới tiêu hóa được tin tức này.

“Đương nhiên là có muốn tập diễn với em rồi, chỉ là anh cũng muốn tiện thể bắt con côn trùng độc hại luôn ẩn núp trong đoàn này ra mà thôi.”

Dù sao cũng là lợi dụng Tiểu Bạch, còn khiến đối phương bị ướt cả nửa người, lúc này Hạ Ý Thâm cũng có chút băn khoăn.

Cố Cảnh nghe vậy thì lạnh lùng nhìn tiểu Đường một cái, tiểu Đường đầu đầy mồ hôi lạnh lui lại một bước: “Em cũng là trong lúc đi ngang qua mới vô tình nghe thấy thôi mà…”

Huống hồ bình thường mấy chuyện như thế cậu ta cũng bép xép không ít, cậu ta chẳng qua chỉ tùy tiện tìm người để lảm nhảm một chút mà thôi, ai mà ngờ ông chủ lại đích thân đi qua đây “Bắt người” chớ …

“Trước tiên, báo cảnh sát đi.” Hạ Ý Thâm mở miệng nói: “Em còn muốn diễn tập nữa không?” Cậu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Bạch.

“Có ạ, mà để em đi thay quần áo cái đã.” Tiêu Bạch cũng là người tùy tiện, không hề để chuyện này ở trong lòng.

“Tôi cũng diễn cùng hai người, đúng lúc sáng ngày mai ba chúng ta có một cảnh diễn chung.” Cố Cảnh mở miệng nói: “Tiểu Đường, em tới chụp lại mấy bức bọn anh tập diễn rồi gửi về công ty đi, bảo bộ phận quan hệ công chúng đêm nay tăng ca.”

Vì thế, tiểu Vũ gọi cảnh sát, trợ lý của tiêu Bạch kéo lão Lý tới chỗ đạo diễn Vương, còn mấy diễn viên chính thì tiếp tục trở về phòng tập diễn…

Mười giờ tối, Weibo lớn có dấu tích V nổi danh nào đó đăng lên một tin tức kinh người:

Mâu thuẫn thăng cấp, chuyện có một không hai trong đoàn làm phim “Lễ truy điệu thời gian “, ai đó lấy lý do chỉ đạo người mới để làm, chuyện, mà, ai, cũng, biết, là, chuyện, gì, ấy.

Bên dưới caption là hai tấm ảnh, một tấm là cảnh tiểu Vũ mở cửa, để Tiêu Bạch đi vào trong phòng của Hạ Ý Thâm. Bức ảnh còn lại là cảnh Hạ Ý Thâm và Tiêu Bạch dán sát vào nhau, cử chỉ vô cùng thân mật. Ảnh đế Cố lại đứng ở gần đó, khuôn mặt có vẻ rất tức giận, ở bên cạnh anh còn có cánh cửa gỗ vừa bị đá, được người có tâm khoanh tròn lại bằng một vòng màu đỏ.

Bên dưới lại viết, theo nguồn cung tin cậy từ một nhân viên công tác trong đoàn làm phim, Tiêu Bạch debut từ tiết mục tuyển chọn minh tinh luôn lấy hình tượng thanh thuần làm chủ hôm nay lại tối muộn tám giờ một minh đi tới phòng của Hạ Ý Thâm. Sau đó không lâu, ảnh đế Cố Cảnh phá cửa mà vào, ngay tại chỗ bắt gian, vô cùng nghi ngờ giữa ba người này có một câu chuyện tình tay ba lắt léo. Nếu như chuyện này là sự thật thì Hạ Ý Thâm lên máy bay thì chiếm chỗ, xuống máy bay lại cướp người, ảnh đế Cố Cảnh lúc này mới giận dữ ra trận tới bắt gian! Chúng tôi vô cùng đồng tình với ảnh đế Cố, xem ra trước mắt anh ấy chính là người bị hại cần được bảo vệ nhất trong chuyện này.

Chỉ yêu anh Cảnh: “Hạ Ý Thâm đi chết đi, sao ở đâu cũng có mày thế hả?! Rốt cuộc là mày có thù lớn tới mức nào với anh Cảnh nhà tao hả!” ( Số lượt like: 80.000)

Mi là con heo: “Cố Cảnh và Tiêu Bạch? Trời ạ! Ảo tưởng tan vỡ! Tôi không tin tôi không tin!” ( Số lượt like: 60.000)

Toàn thế giới em là tuyệt nhất: “Tiểu Bạch nhà bọn tôi vô cùng đơn thuần đấy nhé, sao em ấy có thể có quan hệ gì với cái loại cặn bã như Hạ Ý Thâm này được! Nhất định là em ấy bị lừa tới thôi!” (Số lượt like: 50.000)

Phong Cảnh nắm tay: “Ôm Cố Cảnh nhà tôi đi! Bất kể chân tướng sự thật là thế nào thì ảnh cũng chỉ ở ngoài nhìn hoi!” ( Số lượt like: 40.000)

Thần Thần là tình yêu của em: “Cũng may là Hàn Dịch Thần không có mặt ở đây, quả nhiên tui không nhìn nhầm người mà, ảnh làm người vẫn luôn rất kín đáo khiêm tốn, trước giờ không hề dây vào mấy chuyện tào lao này.” ( Số lượt like: 30.000)



Chẳng mấy bao lâu khu bình luận bên dưới bài đăng Weibo này đã là một bãi chiên trường, đầu đề # Cố Cảnh bắt gian # cũng theo sau được đẩy lên top thịnh hành. Có số antifans và fans tràn vào khu bình luận, kẻ thì tức giận mắng to người thì ở bên ngoài xem kịch vui, cũng có người ở một bên thủ thế chờ đợi diễn biến tiếp theo. Fan và antifans của mấy người trong cuộc chiến đấu với nhau tới sảng khoái, bài đăng kia mới lên chưa tới nửa giờ đã có tới mấy chục ngàn bình luận, mấy trăm ngàn lượt Like, thậm chí độ hot còn vượt mặt rất nhiều tin tức xã hội quan trọng trên bảng tin.

____________

Hết chương 12

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play