Tiễn Eric nổi giận đùng đùng đi xong không bao lâu, một người nước ngoài râu ria rậm rạp mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào studio.
“Hello Cố, lại gặp mặt rồi.” Người nước ngoài râu ria rậm rạp kia cười ha ha lên tiếng chào hỏi với Cố Cảnh, ánh mắt lia qua Hạ Ý Thâm đang đứng bên cạnh: “Tina nói lần này ảnh bìa là chụp đôi nhỉ, người còn lại là nhóc con trọc này có đúng không?”
Hạ Ý Thâm: “...” Cậu không nhịn được sờ sờ đỉnh đầu, không biết mình trọc ở chỗ nào…
“Là thỏ. Đặc vụ thỏ, âm thứ tư.” Cố Cảnh ôm bả vai Hạ Ý Thâm, nói với râu ria rậm rạp: “Em ấy tên là Hạ Ý Thâm, cũng là minh tinh.”
( giải thích đơn giản vụ trọc đầu, bên trung có các dấu giống bên mình kiểu sắc hỏi huyền ngã ấy, ông nhiếp ảnh gia đọc từ thỏ nhưng nghe ra dấu khác nên Hạ Ý Thâm nghe thành trọc.)
Lại nói với Hạ Ý Thâm: “Đây là người đã chụp cho tôi tấm áp phích to treo ở trong nhà.”
“Chào Hạ. Tên tiếng Trung của tôi là Long Ngạo Thiên.” Người nước ngoài râu ria rậm rạp nhiệt tình tự giới thiệu mình.
Hạ Ý Thâm xạm mặt lại: “Thật là một cái tên bá đạo.”
Long Ngạo Thiên tự hào ưỡn ngực: “Mọi người đều nói như vậy.”
Tina: “Lần chụp này là mặt bìa của số đặc biệt sẽ xuất bản vào lễ tình nhân, ảnh bìa couple, hiện tại chỗ này điều kiện có hạn, cũng không kịp dựng lại bối cảnh nữa. Nếu anh cần gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách đáp ứng nhu cầu của anh thật tốt.”
Long Ngạo Thiên nhìn kỹ bối cảnh một vòng, lại đánh giá Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm một phen.
“Hai người cởi quần áo đi.” Long Ngạo Thiên vuốt cằm mở miệng.
Cố Cảnh lập tức cởi áo ra, để lộ cơ bụng tám múi. Hạ Ý Thâm hơi do dự nhưng thấy thế thì cũng cũng cởi áo ra, so với Cố Cảnh thì cậu quá ít rèn luyện, mặc dù cũng có sáu múi cơ bụng thế nhưng dáng người nhìn gầy gò hơn nhiều.
“Quần cũng cởi luôn, mặc cái này đi.” Long Ngạo Thiên ném hai cái khăn tắm qua.
Hạ Ý Thâm luống cuống rồi…. Nhưng cậu lại thấy Cố Cảnh không chút do dự ngay taih chõ cởi quần ra, sau khi trên người chỉ còn lại mỗi cái quần lót anh mới quấn cái khăn tắm kia ở trên eo. Nếu bây giờ mà cậu từ chối thì cũng quá là lắm chuyện đi, Hạ Ý Thâm đành phải theo sau anh cởi bỏ dây lưng quần.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Cảnh đang quấn khăn tắm không chớp mắt nhìn mình, ánh mắt dường như còn nhiều lần dừng lại ở nơi giữa hai chân cậu.
Hạ Ý Thâm: “...” Đây là cái ánh mắt gì zậy chòi! Cả người cậu đều cảm thấy không ổn rồi!
Cố Cảnh giống như không để ý chút nào, hơi nhíu mày: “Sao thế? Đều là đàn ông cả mà.”
Giọng nói của anh thoải mái rộng rãi tới mức Hạ Ý Thâm nghe xong cảm thấy mình mới là kẻ kiêu kì ở chỗ này.
“Đúng, đều là đàn ông mà.” Cậu khẽ cắn răng, hai ba phát cởi quần xuống.
Vừa quấn kỹ khăn tắm ở trên eo, ngẩng lên đã nhìn thấy Cố Cảnh hơi cong khóe miệng, cười như không cười nhìn cậu nói: “Màu đen.”
Hạ Ý Thâm đỏ bừng cả nửa người, cậu hung hăng trừng Cố Cảnh một cái, người này xấu quá đi, lại gẹo cậu nữa rồi! Mới vừa rồi còn giả vờ vô tội, lừa cho cậu thả lỏng cảnh giác.
Cũng may Cố Cảnh không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, nhiệt độ trên người Hạ Ý Thâm mới rất nhanh biến mất. Long Ngạo Thiên bên kia cũng đã bố trí xong sân bãi, tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái chụp hình.
Long Ngạo Thiên thích trong lúc chụp đưa cho đối tượng một chủ đề giả định, giúp bọn họ càng dễ tìm được đúng trạng thái.
Ví dụ như tấm hình trong phòng khách Cố Cảnh kia, chủ đề của nó chính là vườn địa đàng. Mà lần này, chủ đề giả định anh ta đưa cho hai người là tình địch.
“Lễ tình nhân là một ngày đặc biệt, chủ đề tình địch vô cùng thích hợp. Hai người cứ tưởng tượng mình và người kia cùng lúc thích một cô gái, vì cô bé này mà hai người muốn so bì nhau dưới ổng kính, thể hiện ra mặt tốt nhất của mình.”
Hạ Ý Thâm giật mình, cảm thấy chủ đề Long Ngạo Thiên đưa ra rất tuyệt. Hơn nữa cậu và Cố Cảnh ở trong phim cũng đúng lúc là một đôi tình địch, hai vâng vai diễn có điểm tương đồng, so với Eric trước đó không có quy tắc thì dễ chụp hơn nnh`.
Long Ngạo Thiên setup bối cảnh sống động hơn, hậu cảnh được bao phủ bởi hoa tươi và phía trước là nhiều hoa hồng đỏ. Cố Cảnh quấn khăn tắm ngồi dựa vào bàn ăn, cặp chân dài thẳng tắp vươn ra, một tay cầm cốc sữa bò, một tay nhẹ nhàng đặt trên tám khối cơ bụng của mình, trên mặt là biểu tình thư giãn của người vừa rời giường.
“Oa, Cố ơi, cậu đẹp quá đi! Cố lên Hạ! Cậu không thể nào thua cậu ta được!” Long Ngạo Thiên vừa không thể chờ đợi được nữa vừa bắt chụp ảnh, vừa kích động gào gào la hét.
Khóe miệng Hạ Ý Thâm co giật, không thể thua được! Nhưng mà dáng người của mình không được đẹp như Cố Cảnh, khí chất cũng không thành thục như Cố Cảnh, sao mình có thể thắng đối phương được đây? Cuộc thi đấu này quá không công bằng rồi!
Hạ Ý Thâm suy nghĩ trong chốc lát, cậu đi tới ngồi xuống ghế ăn một chân cậu đạp ở bên ghế, một chân khác lại cố hết sức duỗi ra. Cầm thìa trên bàn lên nhẹ nhàng cắn trong miệng, biểu tình như một thiếu niên, có chút ngây ngô.
Nếu như nói biểu hiện của Cố Cảnh khiến anh toát ra sự đẹp trai bức người và khí chất người đàn ông thành thục thì Hạ Ý Thâm lại là một thiếu niên mới lướn hừng hực sức sống của thanh xuân, khiến cho người ta không nhịn được nhớ về vị học trưởng cùng trường trong những ngày tháng thanh xuân mình thầm mến.
“Tốt lắm, tốt làm! Trọc ơi, tôi cực kì thích biểu hiện của cậu!” Long Ngạo Thiên kích động tới độ hô to biệt danh mình đặt cho Hạ Ý Thâm.
Hai người đàn ông trong màn hình chiếu đẹp như một bức họa, anh ta sai trợ lí xé cánh hoa hồng thành từng mảnh rồi nhẹ nhàng trải trước mặt hai người. Kết hợp với màu vàng của ánh đèn, hai người nhìn như được phủ một lớp bột vàng lấp lánh.
“Pơ phệt!” Ngón tay Long Ngạo Thiên không ngừng ấn xuống nút chụp ảnh: “Tôi đảm bảo luôn, sau khi mấy tấm ảnh này công bố tất cả phụ nữ đều sẽ vì hai người mà điên cuồng.”
Sau khi chụp thêm tầm mười mấy tấm nữa, Long Ngạo Thiên sai người dọn bàn ăn đi, đổi sang dùng một chiếc bộ sô pha lông ngựa có hoa văn retro, nói với hai người kia: “Bây giờ hai cậu đánh nhau đi, đánh trên ghế sa lon này này. Kịch liệt chút nhé, nhớ, đừng quên hai người là tình địch.”
Hạ Ý Thâm không nhịn được duỗi tay ra vuốt vuốt lông ngựa trên ghế sô pha, lớp lông trên ghế sa lông rất ngắn và rậm rạp.
Cậu cẩn thận từng li từng tí ngồi trên tay vịn bên cạnh, thân thể duỗi thẳng trên lưng ghế, dựa vào lưng ghế, một cái chân dài co lại, một cái khác cũng hơi cong, làn da cọ vào lớp lông ngắn trên sô pha khiến cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa, tấm lưng thon dài run rẩy một trận, cũng may cảm giác này nhanh chóng được đè xuống.
“Thích cảm giác này không?” Cố Cảnh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Hạ Ý Thâm không tìm được manh mối trước câu hỏi không đầu không đuôi này, cậu rất thích vuốt vuốt sờ sờ các loại lông, chẳng qua lông ngựa này có cảm giác hơi bị cứng rồi.
Cố Cảnh không nói gì nữa, chỉ ra hiệu cho Hạ Ý Thâm bắt đầu đi.
Hạ Ý Thâm thu lại ánh mắt, giống như khiêu khích nhìn về phía camera, mặt mày của cậu lúc này còn ngây ngô hơn cả ban nãy, lại có chút mê hoặc, cứ như một trái cây sắp chín, khiến cho mỗi người nhìn vào đều có thể tưởng tượng ra được phong vị tuyệt vời sau khi trái cây này hoàn toàn chín muồi.
“Ngao ô ô ô! Mlem quá đi, good job!” Long Ngạo Thiên kích động đến một lần chụp lại tận bảy, tám tấm.
Cố Cảnh nhìn “Đối thủ” trên ghế sa lông, ánh mắt trầm xuống, phảng phất như đã bị khơi dậy tất cả ý chí chiến đấu, hormone cả người tản ra càng thêm mãnh liệt, khiến cho các nhân viên công tác nữ ở xung quanh mặt đỏ rần rần.
Cậu đầu gối của anh chen vào giữa hai chân của Hạ Ý Thâm, ma sát vào bắp đùi đối phương, đồng thời chống đỡ chiếc ghế sofa bằng một tay, phô bày những đường nét cơ thể của mình trước camera. Da thịt hai người chạm nhau, khuỷu tay Cố Cảnh trong lúc lơ đãng nhiều lần cọ xát qua ngực của Hạ Ý Thâm.
Hạ Ý Thâm có chút xấu hổ lúng túng, không dấu vết hơi rúc về phía sau một chút. Nhưng khuỷu tay của Cố Cảnh cũng theo sau trượt về phía trước một chút, đúng lúc một lần nữa cọ xát qua một bộ vị nhạy cảm nào đó của cậu. Hạ Ý Thâm giật mình một cái, nuốt tiếng hừ nhẹ đã đến bên mép của mình vào trong bụng, cả người đều trở nên mềm nhũn.
“Hạ! Khí thế của cậu đâu cả rồi! Thẳng eo lên, đừng để bị Cố lấn át chứ!” Âm thanh của Long Ngạo Thiên truyện tới từ sau máy chụp hình.
Đệt! Cái tên này không phải đang cố ý đùa cợt mình đấy chứ! Tâm tình Hạ Ý Thâm phức tạp nhưng mặt ngoài vẫn phải diễn ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua vẫn không nhịn được trừng Cố Cảnh một cái. Đều do Cố Cảnh cả, suýt chút nữa đã hại cậu mất mặt ở trường quay phim!
Sắc mặt Cố Cảnh hờ hững, ánh mắt quét một vòng xuống phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc nhíu mày nói: “Tập trung vào nào, ưỡn lưng lên, nhìn vào mắt tôi, làm như vậy ảnh chụp được mới có thêm sức sống.”
Lúc này, trọng lượng cơ thể của anh đã hoàn toàn đặt lên cánh tay đang chống đỡ ghế sô pha, để giữ được đường nét cơ thể đẹp đẽ nhất, mỗi một khối cơ bắp của anh đều căng chặt, thậm chí còn nổi lên cả gân xanh dưới da, bề ngoài trông có vẻ rất thư thái nhưng thực ra lại phải bỏ ra rất nhiều thể lực.
Được rồi... Cố thần đúng là rất chuyên nghiệp mà, xem ra là bản thân mình trách lầm anh rồi, Hạ Ý Thâm không khỏi có chút xấu hổ.
So với mình luôn suy nghĩ vớ va vớ vẩn thì Cố thần lại rất tập trung vào công việc, luôn để ý tới camera. Đối phương có thể trở thành ảnh đế hẳn là do mỗi một lần làm việc đều bỏ ra 120% cố gắng.
Ánh mắt Hạ Ý Thâm một lần nữa nghiêm túc lại, cơ thể căng chặt thẳng băng. Ánh mắt giao hòa với ánh mắt của Cố Cảnh trong không khí, va chạm ra kịch liệt tạo ra đốm lửa.
“Đẹp trai quá đi! Trong không khí đầy mùi kích thích luôn ấy, tui nhìn mà muốn mang thai luôn rồi!”
“Tôi cảm thấy mình vẫn luôn đánh giá thấp khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Ý Thâm, cậu ú đẹp trai quá đi, chụp chung khung với Cố thần lại không kém chút nào, tại sao tới tận bây giờ tạp chí của chúng mới mời cậu ấy chứ!”
“Không xong rồi, ai nói Hạ Ý Thâm vừa chảnh chó lại còn không biết diễn thể hở, tôi muốn lên cmbat một trận! Đù má nó nữa, đây thật đúng là khuôn mặt thịnh thế xinh đẹp bị các cameraman bỏ lỡ mà!”
…
Hiện trường vây đầy các nhân viên công tác nữ, mấy cô nàng đã sớm mặt đỏ tía tai dưới hormone do hai đại soái ca thả ra rồi. Trong đó có một vài nhân viên nam cũng mặt đỏ tía tai, còn lại đại đa người đều là hâm mộ bọn họ.
“Quá hoàn mỹ! Oh my god!” Long Ngạo Thiên lại gào thét lên, không ngừng ấn nút chụp thêm mười mấy tấm nữa.
Hai người tổng cộng đã chụp được hơn năm mươi tấm hình, chia ra làm ba album với các khung cảnh khác nhau.
Tốc độ chụp rất nhanh, toàn bộ thời gian hoàn thành chỉ tốn hơn một giờ, so với thời gian trước đó Eric chụp ít đi hẳn mấy lần.
Ảnh chụp được import toàn bộ vào máy vi tính, một đám nhân viên công tác xôn xao tiến lên xung quanh Hạ Ý Thâm và Cố Cảnh muốn xin được chụp ảnh chung.
Bình thường mấy cô nàng này cũng gặp không ít minh tinh, đã sớm chết lặng với đủ loại mỹ nhân. Thế nhưng lúc này đây, sau khi được xem một màn Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm chụp ảnh chung, các cô ấy lại một lần nữa dấy lên cái loại nhiệt tình theo đuổi ngôi sao thời đại học, đều ước gì mình có thể trở thành người bị Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm tranh giành trong bức hình kia.
Nhìn những tấm ảnh bức nào bức nấy gần như hoàn mỹ trên màn ảnh, Tina lại bắt đầu khó xử, lần này là vì cô ấy không biết nên chọn bức nào mới là bức đẹp nhất để dùng làm bìa.
Ba album ảnh thì có một album là ảnh chụp ở cạnh bàn ăn, hai người đàn ông bị hoa hồng đỏ vây quanh, màu sắc ấm áp mà rực rỡ; một album là ảnh chụp ở ghế sofa lông và cây sơn chi trắng retro phục cổ, album ảnh cuối cùng lại là nền xanh dịu dàng đơn giản, trong ánh ban mai sớm xuân dịu nhẹ, hai người đàn ông đứng dưới ánh sáng nhìn thẳng vào camera, trong đôi mắt đào hoa và đôi mắt phượng kia đều mang theo ý xuân ấm áp.
Album ảnh ở trên ghế sa lông vì có màn diễn tranh giành kịch liệt nên biểu hiện của hai người vô cùng kinh diễm, đặc biệt là ánh mắt của Hạ Ý Thâm, giống như chan chứa ánh nước, chỉ cần bị cậu nhìn một cái liền cả người rạo rực. Mà biểu tình của Cố Cảnh cũng rất có cảm giác xâm lược, ánh mắt của anh lia tới đâu nơi đó liền phảng phất như bị nhen từng đốm từng đốm lửa dục vọng.
“Cố Cảnh, Ý Thâm, hai anh thấy bức nào đẹp nhất?” Tina đuổi mấy nhân viên đang nhao nhao muốn chụp ảnh cùng zai đẹp đi, kéo Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm tới tham dự lần chọn ảnh bìa khó khăn này.
Hạ Ý Thâm chỉ nhìn mấy lần đã chọn ra một tấm trong album trên ghế sa lông, sau đó lại chọn thêm hai bức ảnh trong hai album còn lại làm ảnh dự phòng.
Cố Cảnh nhìn kỹ đống ảnh một lượt, chọn tấm Hạ Ý Thâm vừa bốc ra từ đống ảnh chụp cạnh bàn, lại chọn thêm một bức ảnh trong album nền xanh nhạt làm ảnh dự phòng, chuyện này khiến Tina cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô ấy còn tưởng bức ảnh đầu tiên anh chọn sẽ là ảnh trong album ghế sa lông.
“Lễ tình nhân diễn ra vào đầu xuân, tạp chí cũng sẽ xuất bản vào mùa xuân, phong cách của hai bức ảnh này khá thích hợp với không khí mùa xuân.” Cố Cảnh chọn ảnh cũng không phải không có lý, Tina hiểu ra, cuối cùng chọn tấm ảnh anh chọn làm ảnh bìa cho tạp chí.
____________
Hết chương 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT