-“Âu tổng anh đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân chắc chắn không sao đâu.”
Trạch Dương thấy anh ngồi thất thần liền đi đến đặt tay lên vai anh khuyên nhủ.
‘Cạch’
Cửa phòng cấp cứu đã mở, Tần Thanh nhanh chóng bước ra, không để Tần Thanh mở lời anh đã chạy đến hỏi dồn dập:
-“Thế nào rồi? Cô ấy có sao không? Sao tự nhiên lại đau đến thế hả?”
-“Cậu bình tĩnh đi. Hiện tại cô ấy đã ổn rồi. Chỉ là do ăn uống không điều độ nên bệnh đau dạ dày lại tái phát. Sau này phải cẩn thận hơn. Dạ dày cô ấy rất yếu, nếu cứ kéo dài tình trạng này sẽ rất nguy hiểm. Còn ngất khi đưa đến đây là do làm việc quá nhiều dẫn đến kiệt sức.” Tần Thanh từ tốn nói rõ cho anh.
-“Biết rồi. Tôi vào thăm cô ấy được chưa?”
-“Tôi đã chuyển cô ấy qua phòng VIP cuối dãy. Cậu có thể vào thăm.”
Tần Thanh vừa dứt câu anh nhanh chân chạy đến phòng cô nằm. Bước vào nhìn thấy gương mặt xanh xao của cô mà không khỏi đau lòng. Ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy đôi tay trắng ngần của cô mà lo lắng
Ưm
-“Hiểu Quân em tỉnh rồi?” Thấy cô cử động anh vui mừng khôn xiết
-“Đây là…bệnh viện?” Cô từ từ mở mắt sau một vòng quan sát liền cất giọng hỏi anh.
-“Đúng vậy. Lúc nãy em đau dữ dội nên anh đưa em đến đây vừa tới cổng thì em đã ngất xỉu. Em thấy trong người thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Cô gượng ngồi dậy thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô anh nhanh chóng đỡ lấy nhẹ nhàng để lưng cô tựa ra chiếc gối được anh kê cẩn thận ở phía sau.
-“Cho em chút nước.” Cổ khô miệng lại đắng khiến cô khó chịu vô cùng, đến cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
-“Được.” Vừa nghe cô mở lời anh đã nhanh chóng đứng dậy rót cốc nước ấm đưa cho cô.
-“Em đỡ nhiều rồi. Không sao.” Cô nhìn anh gắng cười
-“Em đó. Anh vắng nhà có mấy hôm mà đã để bản thân thành ra thế này rồi. Chắc chắn là người làm trong nhà không chăm sóc tốt cho em đúng không? Để về anh trị tội các người bọn họ.”
-“Không liên quan. Chỉ là em bận quá nên không có thời gian thôi. Anh đừng trách mọi người.”
Cô nắm tay anh mà nói.
-“Có lẽ anh đã biết chuyện có người đột nhập vào biệt thự?”
-“Ừm.”
-“Làm náo loạn biệt thự anh không giận em?”
-“Vợ anh làm tốt lắm.”
Anh vuốt tóc nhìn cô cười ôn nhu đoạn đặt lên môi cô một nụ nhôn. Cùng lúc đó ông bà Quan, Trạch Dương, Tịnh Kỳ và cả Triệu Bân cùng nhau xông vào.
-“Con dâu xem ta mang…”
Tất cả mọi người vội vàng lấy tay che mắt lại đồng thanh lên tiếng:
-“Cứ tự nhiên. Không thấy gì hết. Tiếp tục đi ha.”
Toan quay lưng đi ra ngoài thì cô đã gọi lại:
-“Khoan đã. Mọi người…mọi người đến thăm.” Cô ngượng ngùng hai má ửng đỏ cả lên
-“Ờ phải. Mọi người đến thăm con nhưng bây giờ có việc bận hết rồi. Chúng ta về đây.” Biết con dâu mình hay ngại nên bà tìm cớ ra về để cặp vợ chồng trẻ có thể tự nhiên “hành sự”.
-“Đúng đúng. Em về công ty còn có việc quan trọng. Đúng không Triệu Bân?” Tịnh Kỳ cũng nhanh nhảu bắt kịp mặc dù trong lòng có chút không thoải mái.
-Phải phải."
Anh đứng quan sát chỉ biết cười trừ cho độ diễn xuất của 4 diễn viên bất đắc dĩ này.
-“Mẹ!” Tiếng ‘mẹ’ đầu tiên cô gọi bà khiến bà không khỏi ngạc nhiên quay người lại nhìn.
-“Ba mẹ ở lại với con nha!” Cô nhìn hai người nói tiếp.
Nghe cô thốt lên tiếng ‘mẹ’ mà bà không khỏi xúc động đi đến ôm cô vào lòng mà vuốt ve.
-“Được. Mẹ ở lại với con.”
Không hiểu sao khi chứng kiến cảnh tượng này trong lòng ai cũng trào dâng lên một cảm xúc khó tả. Nó bồi hồi pha lẫn hạnh phúc làm cho nước mắt vô thức mà rơi, môi tự ý mà cười.
Bỗng bà lấy từ túi thức ăn ra một hộp cháo bào ngư còn nóng hổi cẩn thận đút cho cô từng muỗng. Thật là cảm giác này đã lâu lắm rồi cô mới có lại được. Hạnh phúc là đây chứ đâu, thứ quý giá nhất là đây chứ đâu.
Anh vì có cuộc họp cổ đông quan trọng phải đến công ty nên đành nhờ bà chăm sóc cho cô.
Ngồi bên bàn còn có Triệu Bân đang chăm chú gọt trái cây, Tịnh Kỳ thì pha cho cô chút sữa. Mọi người cười nói vui vẻ làm cho cô thoáng chốc đã quên đi cơn đau của mình.
—
Tập đoàn Khang Thịnh
-“Âu tổng. Đã có kết quả hoàn thiện.” Trạch Dương báo cáo đồng thời đưa cho anh một sấp tài liệu.
-“Nói đi!”
-“Theo điều tra, tập đoàn bất động sản Huyết thị không phải tự dưng mà phá sản mà là do có người hãm hại.”
-“Là ai?” Anh vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên tay vừa ôn tồn hỏi Trạch Dương.
-“Chính là ông Cẩn Dụ - cổ đông lớn nhất của công ty cùng với Huyết Lợi anh trai ruột của ba thiếu phu nhân Huyết Lãnh. Lợi dụng lòng tin của chủ tịch Huyết bọn họ đã thông đồng mòn rút tài chính của công ty khi phát hiện ra thì ngân sách kiệt quệ. Lúc đó bọn họ vừa có tiền vừa có tiếng lại vừa có quyền nên giải quyết chuyện này là việc dễ dàng.”
-“Còn cái chết của ông Huyết Lãnh? Tai nạn có thật sự là tai nạn không?”
-“Không nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Sau khi công ty phá sản bọn chúng đã nhanh chóng trở mặt. Vì sợ ông Huyết Lãnh quay lại điều ra nên đã nhờ bọn người Sát Địch Giả ra tay thủ tiêu. Tạo nên một hiện trường giả.”
-“Được lắm.”
-“Âu tổng, anh nghĩ vụ việc vừa rồi ở Nhu Cần và đám người của Điềm Y Hoàng định bắt cóc thiếu phu nhân liệu có liên quan với nhau không?”
-“Vậy cậu nghĩ có hay không?”
Thấy Trạch Dương bâng khuâng suy nghĩ anh nói tiếp:
-“Trên đời này chuyện tình cờ không nhiều. Mà đã nhiều chuyện tình cờ thì ắc hẳn không phải là tình cờ nữa.”
-“Anh định giải quyết như thế nào?”
-“Từ từ đã, không vội. Kịch hạ màn sớm sẽ rất đoản hậu.”
Bỗng ánh mắt anh và Trạch Dương gặp nhau cả hai đều sâu xa khó đoán.
—
Nằm viện cũng đã 2 ngày hôm nay cô đã được phép xuất viện, tất cả mọi người đều đến đón cô về.
-“Được rồi. Về nhà.” Anh vui vẻ dìu cô xuống giường.
-“Trong vòng 1 tháng tới, hai vợ chồng con sẽ đến nhà lớn Quan gia ở.”
-“Sao được chứ?” Anh tỏ vẻ khó chịu
-“Sao lại không? Mẹ quyết định rồi. Đứa con dâu này của mẹ giao cho con ta không yên tâm vả lại nó vừa mới xuất viện cần được nghỉ ngơi, chăm sóc tốt. Ta nói vậy có đúng không ông xã.” Bà hướng mắt về Quan Tiếu đắc ý hỏi
-“Đúng vậy. Đúng vậy. Mẹ con bà ấy nói không sai. Dù gì con bên ngoài cũng bận trăm công nghìn việc dù có yêu Hiểu Quân đến mấy cũng không chăm sóc cho con bé tốt bằng bàn tay phụ nữ được.” Ông bày ra gương mặt khổ sở nhìn anh nháy mắt ra hiệu.
Thấy mọi người đều khó xử cô nhanh chóng giải vây:
-“Dạ vậy cũng được. Dù gì con cũng muốn được ở gần hai người nhiều hơn. Hàn…”
Cô nhìn hai người họ rồi quay sang anh nũng nịu, không thoát khỏi ải này anh đành gật đầu đồng ý:
-“Được rồi. Chỉ một tháng thôi nha!”
Không phải vì anh không muốn ở chung và ông bà Quan mà có lẽ do hoàn cảnh buộc anh phải độc lập từ nhỏ, không thích sống ở nơi có quá nhiều người vì anh vốn nghĩ càng nhiều càng rắc rối, phức tạp.
Trước khi lên xe ông Quan còn ghé sát tai anh nói nhỏ:
-“Ba con ta rất giống nhau. Nhưng đây không phải là sợ vợ mà là tôn trọng quyết định của vợ.”
-“Ba cần gì biện hộ chứ.” Anh không nể nang gì mà ngay lập tức đáp trả.
-“Thằng con trời đánh này.” Mặt ông không chút cảm xúc mà mắng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT