Khi nhìn thấy chiếc vòng tay nằm trên mặt đất, sắc mặt Tần Tình đột nhiên biến đổi.
Sau hai giây cô mới hoàn hồn, chớp mắt quay mặt đi:
"Không có gì. Là quà người khác tặng.........từ nhiều năm trước."
"Từ nhiều năm trước? Kiểu dáng rất xinh đẹp, bất quá........sao tớ thấy có chút quen mắt nha...."
Trác An Khả cúi người nhặt vòng tay lên.
Chờ cho tới khi cô đứng thẳng dậy, ánh mắt dường như đang suy tư cái gì, dần dần chuyển biến, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc vòng gần như không thể tin được.
Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, Tần Tình khó hiểu quay đầu lại, sau đó nhìn thấy ánh mắt Trác An Khả dại ra, lật qua lật lại chiếc vòng mà đánh giá.
"Làm sao vậy?" Tần Tình hỏi.
"............" Trác An Khả dừng sự trầm mặc, máy móc nhìn về phía Tần Tình: "Cậu xác định —— đây là 'món quà nhỏ'??"
Ánh mắt Tần Tình khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Mau....... Cậu mau giới thiệu cho tớ người tặng món quà nhỏ này cho cậu đi, tớ nhất định mỗi ngày sẽ thắp ba nén nhang cung phụng hắn —"
Trác An Khả líu lo một hồi rồi dừng lại, qua giây lát, biểu tình cô có chút cổ quái, hỏi: "Cái này có phải là Văn Dục Phong tặng cậu hay không?"
Tần Tình ngẩn ra, cô không nghĩ tới Trác An Khả có thể trực tiếp đoán ra được.
Mà Trác An Khả nhìn thấy phản ứng của Tần Tình thì cũng đã biết được đáp án.
Cô thở dài: "Khó trách."
Tần Tình nhíu mày: "Cái vòng tay này có gì đặc biệt sao?"
Trác An Khả thở dài: "Xem ra một chữ anh ta cũng chưa nói với cậu?"
"Nói cái gì?"
"Mấy năm trước có một nhãn hiệu xa xỉ ra mắt chiếc vòng tay này vào đầu xuân năm mới, cậu biết nó có giá bao nhiêu không?"
Nhìn thấy thần sắc của Trác An Khả cực kỳ nghiêm túc, đáy lòng Tần Tình mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng vẫn hỏi: "Bao nhiêu?"
"........" Trác An Khả cũng không úp úp mở mở, giơ lên sáu ngón: "Sáu con số."
Trong đầu lướt qua 0.1 giây, Tần Tình ngẩn ra.
Lát sau, Tần Tình mờ mịt nhìn về phía chiếc vòng tay trong tay Trác An Khả.
Trác An Khả: "Hơn nữa tớ có thể đoán được Văn Dục Phong không phải vì con số này mà là vì ý nghĩa của chiếc vòng này."
Ánh mắt Tần Tình chợt lóe lên, nhìn qua Trác An Khả: "Ý nghĩa là gì?"
"【Khóa chặt tình yêu 】cũng có thể nói là【kiếp này em chỉ thuộc về anh 】."
"........"
Tiêu điểm trong mắt Tần Tình cũng biến mất.
————
"Cùm cụp."
"Khóa lại."
..............
"Từ nay về sau, 'năm mới vui vẻ'——"
"Những lời này anh chỉ nói với em."
————
Ánh mắt Tần Tình buồn bã, quay người lại.
Cô lấy bộ quần áo cuối cùng trong tủ gấp lại bỏ vào thùng giấy.
"Thật 'đê tiện' a.......Văn Dục Phong."
Sau một tiếng rưỡi, cuối cùng Tần Tình và Trác An Khả cũng đã thu dọn xong, ba cái thùng chỉnh tề đặt cạnh nhau, chỉ còn đợi nhân viên của công ty vận chuyển tới.
"Đi thôi luật sư Trác." Tần Tình vui đùa: "Có cảm thấy hãnh diện khi được tớ mời ăn cơm không?"
Trác An Khả vốn đang lo lắng chuyện lúc nãy khiến cho Tần Tình thấy không thoải mái, lúc này nghe đối phương nguyện ý ra ngoài, tự nhiên vui vẻ gật đầu ——
"Đi đi đi, tớ đang rất đói, trưa hôm nay tớ nhất định phải ăn của cậu thật nhiều."
Kết quả hai người bên này mới từ phòng ngủ đi ra, bà nội Tần đi ra ngoài mua đồ ăn đã trở về.
Tần Tình vội vàng giới thiệu: "Bà nội, đây là bạn học cao trung của con, Trác An Khả."
Bà nội Tần vẫn tươi cười như cũ, đánh giá Trác An Khả từ trên xuống dưới một lần, liền cười tủm tỉm hỏi: "Cùng tuổi với Điềm Điềm của chúng ta sao?"
Vừa nghe thấy xưng hô này, Trác An Khả sửng sốt một chút.