Ngẫm lại cảm thấy Văn giáo bá có chút đáng thương.
Trong lòng Trác An Khả cảm khái, những vẫn luôn không tìm được cơ hội nào thích hợp nói bóng nói gió một chút.
Thẳng cho tới sáng chủ nhật hôm nay, Tần Tình gọi điện thoại đến nói mình đã làm xong chuyện thuê nhà, muốn ký hợp đồng.
Trác An Khả bắt tay vào xử lý công việc, sau đó liền chạy qua.
Hợp đồng thuê nhà rất đơn giản, không quá bao lâu Trác An Khả đã cùng Tần Tình xử lý xong xuôi. Hai người cùng nhau trở về Công quán Vân Sơn đem đồ đạc hằng ngày của Tần Tình thu dọn.
Sửa sang lại tài liệu sách vở, xếp từng chồng từng chồng vào trong rương, Trác An Khả vô tình bắt chuyện:
"Ngày đó sau khi cậu uống say, đêm đó hoặc là ngày hôm sau, cậu không có cảm giác gì khó chịu đúng không?"
Tần Tình ngồi trên thảm gần tủ đồ, cô đang thu thập quần áo nhưng không có quay đầu, đưa lưng về phía Trác An Khả lên tiếng: "Ân, lúc sau ngoại trừ thấy choáng váng, những cái khác đều còn tốt."
"Vậy cậu nhớ rõ —— cậu trở về như thế nào không?"
"......."
Động tác Tần Tình dừng lại, quay người lại nhìn Trác An Khả với biểu tình cổ quái: "Không phải cậu đưa tớ trở về sao?"
Trác An Khả chột dạ mà nghẹn lại một chút.
Không đợi cô nói chuyện, Tần Tình bên kia đã quay lại cười: "Bà nội tớ còn nói người uống say đều nặng muốn chết, còn muốn tớ phải cảm ơn cậu thật tốt nữa. —— buổi tối ngày đó cậu dẫn tớ về hẳn là mệt muốn chết rồi nhỉ? Trưa hôm nay tớ mời cậu một bữa thật lớn, bồi thường một chút."
"..................." Trác An Khả càng chột dạ.
—— Nặng sao?
Lại không phải mình ôm, làm sao mình biết a.......
Nghĩ như vậy, Trác An Khả chưa từ bỏ ý định, một bên ôm đem mấy cuốn sách cuối cùng trên kệ sửa sang lại bỏ vào trong rương, một bên tiếp tục mở miệng.
"Vậy buổi tối ngày hôm đó cậu có....... nằm mơ gì đó hay không?"
Cô gái nhỏ đang đứng trước tủ quần áo vui vẻ, thần sắc đột nhiên cứng lại.
Qua hai giây, cô quay đầu lại: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?"
Trác An Khả nói: "Khụ........ Không có gi, chính là tối hôm đó tớ nghe thấy cậu giống như là gọi tên ai......."
"......"
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên Trác An Khả thấy hối hận.
Cái hay không nói, chính mình lại đi nói cái dở........
Không bao lâu, âm thanh gấp quần áo một lần nữa vang lên.
Trong chốc lát, Tần Tình cũng nói chuyện.
"Tớ nhắc tới anh ấy đúng không......... Có chút mất mặt quá. Vì cách mạng hữu nghị sâu nặng giữa chúng ta, cậu vẫn là quên nó đi."
"Kia cái gì....... A, trưa hôm nay ăn cơm xong, buổi chiều tớ và cậu ra ngoài đi dạo đi."
Trác An Khả vội vàng chuyển đề tài, cười nói: "Mấy năm nay Thanh Thành thay đổi rất nhiều, đến lúc đó tớ cùng cậu đi dạo."
"Ân." Tần Tình lên tiếng.
"..........Di?"
Thu thập xong một loạt sách trên kệ, Trác An Khả nhìn thấy một túi lụa ở bên trong, ngạc nhiên nói:
"Đây là cái gì?"
Cô duỗi tay cầm lấy, chỉ là không nghĩ tới túi lụa không có cột chặt hoàn toàn, chiếc túi được cầm ra giữa liền rớt xuống, rơi ở trên sàn.
Sau đó, tiếng kim loại va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh.
Ánh mắt hai người đồng loạt cùng nhìn xuống ——
Một vòng tay hoa hồng vàng an tĩnh nằm ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT