Editor: xiaomaomi
Mặt Đào Ngữ không chút thay đổi nhìn anh, Nhạc Lâm Trạch lúc này mới ý thức được trọng tâm chuyện mình đang nói, anh khụ một tiếng nói "Đói quá, không biết bao giờ mới được ăn nữa. . . . . ."
Anh lầm bầm xong ngoan ngoãn quay về giường, thành thành thật thật là đem đồ ăn trong hộp ăn tiếp, xác định ăn được đã sạch sẽ, anh mới đem hộp đựng cơm đưa cho Đào Ngữ "Tôi ăn xong rồi."
Đào Ngữ liếc mắt anh một cái, cầm lấy hộp đựng cơm. Hai người ai cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, Đào Ngữ không biết Nhạc Lâm Trạch nghĩ như thế nào, nhưng cô thì cứ coi như bị chó cắn một cái vậy.
Một bữa cơm bình thường trôi qua, Đào Ngữ một câu cũng không nói, nhưng trước khi đi thì nói với anh một câu, buổi tối sẽ đem cơm đến.
Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn cô rời đi, chờ sau khi tiếng bước chân biến mất, nụ cười nhạt nhẽo trên mặt anh dần dần biến mất, có chút đăm chiêu xoa môi mình, sau một lúc lâu nháy mắt một cái coi như chưa có chuyện gì xảy ra nằm xuống.
Nhưng mà nhiệt độ bên tai lại chậm chạp không biến mất.
Nhạc Lâm Trạch ở phòng tạm giam ba ngày, cô đúng hạn đúng giờ đem ba bữa cơm, mặc kệ trong lúc Nhạc Lâm Trạch có nói nhảm như thế nào, cô cũng không hề tức giận. Nhạc Lâm Trạch thập phần cảm động, cũng tin tưởng là cô đã gặp chuyện phiền toái, chỉ có anh mới có thể giúp cô.
Nhưng mà cô không nói, anh cũng sẽ không chủ động hỏi, dù sao tiểu cảnh ngục sớm muộn gì cũng không nhịn được.
Quả nhiên, ba ngày sau, lúc Đào Ngữ đến thả anh đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh, trên mặt chỉ kém mấy chữ to ' hỏi tôi hỏi tôi '.
Nhạc Lâm Trạch quyết định giả vờ không nhìn thấy, cười tủm tỉm nói "Tiểu cảnh ngục tôi đi đây, ngày mai không cần phải đưa cơm nữa."
Nói xong anh liền rời đi.
"Đứng lại!" Đào Ngữ hét lớn, ý thức được hiện tại mình có việc cầu giúp đỡ, lập tức dịu xuống.
Nhạc Lâm Trạch nghi hoặc nhìn cô "Tiểu cảnh ngục còn có việc gì sao?"
"Xem tôi nhiều ngày đưa cơm cho anh như vậy, anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?" Đào Ngữ khụ một tiếng nói, trên mặt nổi lên một lớp hồng nhạt.
Nhạc Lâm Trạch ra vẻ thích thú nhìn cô "Nói thử tôi nghe xem."
Đào Ngữ liếc nhìn anh, đem chuyện biểu diễn tiết mục nói cho anh.
Nhạc Lâm Trạch nghe xong nhíu mày, khó được có chút kinh ngạc "Thật sự là có tổ kiểm tra?"
"Đúng rồi, không phải đã sớm nói cho anh rồi sao." Tuy rằng việc này quá phiền phức, nhưng nghĩ đến lời nói dối của mình có thể biến thành sự thật, Đào Ngữ có chút tự mãn nói.
Cho nên anh đã biết trong khoảng thời gian này sao cô lại tốt như vậy, vậy thì cô thật sự không có hứng thú với mình. Nhạc Lâm Trạch trừng mắt nhìn con ngươi, đột nhiên nghĩ đến nếu tổ kiểm tra đến là thật, vậy chuyện cô có vị hôn phu cũng là sự thật?
Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu đứng lên.
"Lí Tấn nói chỉ cần các người đưa ra tiết mục trước thì hắn cũng sẽ gọi người ra, anh có thể kêu thủ hạ của anh lên biểu diễn tiết mục được không, cho dù là đi lên múa may vài cái cũng được." Đào Ngữ chân thành nghiêm túc nhìn anh.
Lần này cô thay đổi phương thức trực tiếp, quanh co lâu như vậy, chính là vì sợ Nhạc Lâm Trạch ngại ngùng cự tuyệt. Cho dù không dùng thủ đoạn này, cô cũng không thể nhìn nhân cách phụ chết đói.
Nhạc Lâm Trạch nghe được liên tục gật đầu, sau đó dưới con mắt chờ mong của cô nói "Tôi không muốn."
". . . . . . Anh nói gì?" Đào Ngữ đầu tiên là không hiểu, nhìn anh một lúc sau gật đầu giận dữ, "Đồ sói mắt trắng, đem thức ăn mấy ngày nay ói sạch ra cho tôi!"
Nhạc Lâm Trạch vô tội "Đã tiêu hóa, phun ra cũng không được , nếu cô muốn tôi bồi thường, tôi cái gì cũng không có, chỉ có thể sử dụng bản thân để bồi thường thôi." Nói xong thì bắt đầu kéo khóa quần.
Đào Ngữ sửng sốt một lúc mới phản ứng được ". . . . . ." Đ* m* Nhạc Lâm Trạch, lão đại vì sao lại có nhân cách ghê tởm như vậy? ! !
Mắt Đào Ngữ lạnh lùng nhìn anh, hoàn toàn không có suy nghĩ dừng lại.
Động tác Nhạc Lâm Trạch ngày càng chậm, cuối cùng sau khi dây kéo hoàn toàn kéo xuống, hai tay cầm lưng quần, hơi kinh ngạc đối diện với Đào Ngữ "Thật sự muốn tiếp tục?"
"Không phải anh muốn bồi thường tôi sao? Tiếp tục đi." Đào Ngữ không tin, da mặt con người này dày đến như vậy.
Sự thật chứng minh, là có thật. Cô vừa dứt lời, một tay Nhạc Lâm Trạch đem cô kéo tới, xoay người ấn cô lên trên tường, Đào Ngữ sửng sốt một chút, mặt không chút thay đổi là rút ra cây côn.
Nhạc Lâm Trạch cười, lập tức buông lỏng cô ra, cúi đầu kéo khóa quần lại tùy ý nói "Đưa ra tiết mục cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là khu 5 không làm, huống chi khu 6 cũng không làm, anh em chúng tôi sẽ rất mất mặt."
Đào Ngữ nhíu mày "Lí Tấn đã nói, các người đưa ra tiết mục, họ cũng sẽ làm."
"Dựa vào cái gì muốn chúng tôi làm trước?" Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch hơi nheo lại, nhàn rỗi nhìn cô, "Không bằng như vậy đi, cô để bọn họ biểu diễn trước, chỉ cần bọn họ nguyện ý, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ cô."
Đào Ngữ lãnh đạm nhìn anh "Có cái gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có, thứ tự đăng ký là vấn đề thể diện, khu 5 không đồng ý trước, khu 6 cũng không có khả năng gật đầu." Trên mặt Nhạc Lâm Trạch khó có được vài phần nghiêm túc.
. . . . . . Mặt mũi là chó má gì, đây là xem cô như quân địch, người thứ nhất đầu hàng là mất mặt mũi phải không? Đào Ngữ cười lạnh một tiếng "Tôi sẽ đi thuyết phục Lí Tấn, anh tốt nhất nên chuẩn bị một tiết mục thật hay đi, nếu Lí Tấn đồng ý rồi, mà tiết mục của anh không hay, tôi sẽ không bỏ qua." Nói xong cô liền xoay người bước đi.
Nhạc Lâm Trạch lập tức đi theo, một bên đi song song với cô một bên thản nhiên nói "Cô đi nhanh như vậy làm gì, cũng phải nói cô mỗi ngày đến đưa cơm, tôi còn hơi luyến tiếc chỗ này."
Đào Ngữ lười phản ứng, không thèm để ý anh .
Nhạc Lâm Trạch ở bên cạnh nói vài câu, phát hiện chỉ có một mình mình bla bla, không khỏi sờ sờ cái mũi nói "Sao vậy, tức giận? Sao cô hay tức giận như vậy, có chỗ nào giống cô bé chứ, trông giống. . . . . ."
"Câm miệng, cút ngay." Đào Ngữ tức giận nói. Hiện tại là mấu chốt nhiệm vụ của cô không phải giúp Nhạc Lâm Trạch tìm được mục tiêu sống, mà là giải quyết vấn đề tiết mục cho nên tạm thời không cần nể mặt tên hỗn đản này.
Nhạc Lâm Trạch tấm tắc hai tiếng " Với tính tình này, còn chạy đến học người ta làm cảnh ngục, nhanh đi về nhà đi."
Đào Ngữ lườm anh một cái, vừa muốn nói chuyện, chân hai người bước ra khỏi cửa phòng giam, cách đó không xa là mập mạp đang chờ lập tức hô to một tiếng "Đại ca!"
Phía sau hắn là một đám tù nhân khác, cũng hùa theo đứng lên.
Đào Ngữ lập tức ngậm miệng lại, mặt không chút thay đổi đi qua hướng khác.
"Đại ca, mấy ngày nay vất vả rồi, các anh em đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh, nhanh trở về ăn cơm thôi." Mập mạp thấy Nhạc Lâm Trạch tinh thần không tồi, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
"Tôi không đói bụng." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.
Mập mạp ngạc nhiên nói "Đã đói ba ngày, sao lại không đói bụng, đại ca anh đây là đói quá độ ?"
Nhạc Lâm Trạch liếc nhìn hắn, ánh mắt tiếp tục quay lại nhìn bóng dáng Đào Ngữ. Eo của tiểu cảnh ngục rất nhỏ, lưng thẳng tắp, mặc một bộ cảnh phục khá là thích hợp.
"Đại ca, đại ca đừng nhìn nữa, cảnh ngục đi xa rồi." mập mạp nhịn không được phất phất tay trước mặt anh, đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Lâm Trạch, hắn nhỏ giọng than thở một câu "Ánh mắt anh cũng quá kỳ lạ rồi . . . . . ."
Ánh mắt đó không giống như nhìn con trai, mà giống như đang nhìn nữ nhân. Nhưng mà nửa câu sau anh không dám nói ra, bởi vì đại ca ghét việc này nhất.
Nhạc Lâm Trạch lướt nhìn hắn một cái, lười biếng nói "Mấy ngày nay có chuyện gì xảy không?"
Mập mạp lập tức hăng hái, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay. Bởi vì không cùng Lí Tấn đánh nhau, cho nên lăn qua lộn lại đều là một ít việc vặt.
Nhạc Lâm Trạch vừa đi vừa tùy ý nghe, thẳng đến khi mập mạp nhắc tới có tổ kiểm tra sắp đến, cho nên nhắc lại chuyện biểu diễn tiết mục, anh mới nghiêng lỗ tai nghe vài câu.
Mập mạp đem chuyện Đào Ngữ tìm bọn hắn cho anh biết, tiếp theo lập tức nói "Anh nói xem việc này em có thể đồng ý sao? Hầu hạ bọn tổ kiểm tra đến đó là chuyện của cảnh ngục, liên quan chúng ta cái rắm gì đến chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta phải biểu diễn tiết mục cho bọn họ."
"Phải không? Nhưng nghe nói đứng trên đó cũng không tệ lắm, có chút thú vị." Nhạc Lâm Trạch thuận miệng nói.
Mập mạp sửng sốt một chút "Có thú vị sao?"
"Có chứ, nơi này chưa từng làm qua loại hoạt động này? Khá là mới mẻ." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nói.
". . . . . . Không phải, đại ca, anh không phải muốn bọn em tham gia chứ? Nhưng mà cho dù anh cảm thấy mới mẻ, cũng không được đâu." mập mạp có chút sốt ruột "Đám người khu 5 ngồi ở dưới xem khu 6 chúng ta đi lên biểu diễn, dựa vào cái gì chứ?"
Ai cũng không thể so cao thấp, bọn họ dựa vào cái gì phải biểu diễn cho khu 5 xem.
"Cho nên, làm cho bọn họ cũng đăng ký tham gia không phải được rồi sao." Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng.
Mập mạp hoang đường há miệng "Không thể nào đâu đại ca, đám Lí Tấn quá coi trọng mặt mũi, khẳng định sẽ không làm ra chuyện mất mặt xấu hổ."
"Loại sự tình này không ai nói trước được, nói không chừng hắn đã suy nghĩ tiết mục tham gia." Nhạc Lâm Trạch vặn thắt lưng, tùy ý đi lên phía trước.
Bước chân Mập mạp chậm lại, do dự nhìn Nhạc Lâm Trạch, có chút hoài nghi sở dĩ đại ca muốn tham gia, là bởi vì tiểu bạch kiểm cảnh ngục vừa rồi.
Trong lòng đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác hoang đường, nhưng mà quá mức hoang đường, hắn vội lắc lắc đầu cự tuyệt, tiến lên tìm Nhạc Lâm Trạch nói "Em đăng ký tham gia cũng được, nhưng là có một điều kiện. . . . . ."
"Để cho khu 5 đăng ký tham gia trước phải không?" Nhạc Lâm Trạch hiểu rõ nhìn hắn "Chuyện này có cần phải nói không?"
Mập mạp cười hắc hắc "Đúng, có mất mặt cũng phải để bọn họ mất mặt trước."
Bởi vì hai khu ăn ý, Đào Ngữ biết đi tìm Lí Tấn cũng không có kết quả, hết ca làm cô liền quay về ký túc xá ngủ.
Khi Đào Ngữ tỉnh lại, trời đã sập tối, cô xem thời gian, còn có năm phút nữa là là đến giờ đi tuần tra ở căn tin, cô vội xuống giường, đột nhiên một trận đau đầu kéo đến.
Cô theo ngăn kéo tìm cây nhiệt kế, đo một chút hơn 37 độ, vừa qua nhiệt độ bình thường một chút xíu. Làm một cảnh ngục mệt nhọc, cúc cung tận tụy làm việc, cô quyết định gọi điện thoại cho lão Thường, đem bệnh tình giả dối thông báo xin nghỉ, tiếp đó nằm ở trên giường ngủ.
Vốn nghĩ ngủ một giấc ngủ thật ngon, đáng tiếc trời không cho cô như ý nguyện, cô vừa định ngủ, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, vốn dĩ cô không muốn để ý tới, nhưng tiếng đập cửa giống như không ngừng nghỉ, bất đắc dĩ cô phải mở to mắt ra hỏi, đè nặng một cơn tức nói "Ai vậy?"
"Xin chào, tôi là bác sĩ ở nơi này, gọi tôi là bác sĩ Chu được rồi, lão Thường nói cậu sốt cao, bảo tôi đến xem." Bên ngoài truyền vào giọng nói ôn nhuận.
Đào Ngữ khóe miệng rút nảy "Cám ơn không cần đâu, tôi ngủ một chút là tốt rồi, anh đi về trước."
"Sốt cao có thể là do nhiều nguyên do tạo thành, không kiểm tra một chút sao được, lỡ như khiến cho chứng viêm thì sẽ rất nghiêm trọng, Đào cảnh ngục, cậu không cần giấu bệnh sợ thầy." Tiếng nói ôn hòa không chút hoang mang nói chuyện, có nghĩa nếu cô không mở cửa thì sẽ không đi.
Đào Ngữ nghe đến lỗ tai muốn nổ , đành phải đi ra mở cửa, vừa mở cửa, nhìn thấy mặt đối phương thì ngây ngẩn cả người. Đối phương mỉm cười nói "Xin chào cảnh ngục Đào, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Chu Anh."
Đối phương tướng mạo ôn hòa, trong ánh mắt lộ ra vẻ thân thiện, mũi cao bên trên mang theo một kính mắt gọng vuông, so với tất cả nam nhân nơi này mà nói, quả thực nhã nhặn đến kỳ cục.
Đào Ngữ kích động, đây không phải Nhạc Lâm Anh sao! Trời ơi, Chu Anh, có chuyện gì vậy, Nhạc Lâm Anh không phải là bạn trai của Chu Yên Nhiên sao? ! Lão đại rốt cuộc thích khuôn mặt này như thế nào, tại sao mỗi thế giới đều có hắn? !
Trong căn tin, khu 5 khu 6 tụ lại thành một đống.
Nhạc Lâm Trạch có chút đăm chiêu nhìn vào chỗ Đào Ngữ nên ở, nhìn thấy nơi đó một người cũng không có thì cụp mắt tiếp tục ăn cơm.
Mập mạp cẩn thận đánh giá anh một cái, không nhịn xuống thở dài một hơi
"Có việc?" Nhạc Lâm Trạch giương mắt nhìn hắn.
Mập mạp vội lắc đầu "Không, không có gì. . . . . ." Chỉ là cảm thấy đại ca gần đây rất không thích hợp, thật giống như coi trọng tên tiểu bạch kiểm kia.
Tưởng tượng đến điều đó, cả người hắn run lên lẩy bẩy.
Nhạc Lâm Trạch nhíu mày, cũng không có truy hỏi đến cùng.
Cách hai cái bàn là Lí Tấn không nhịn xuống nói "Đại ca ngươi đây là không thấy cảnh ngục tới, cho nên luống cuống nha!"
"Mẹ nó ngươi nói hưu nói vượn cái gì? !" Mập mạp tức giận đứng lên, những người xung quanh cũng lập tức đứng dậy, người bên Lí Tấn cũng không chịu yếu thế, đồng loạt rút ra vũ khí.
Mặt khác mấy phạm nhân tương đối hiền lành ở khu khác sớm đã tập thành thói quen với việc này, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nhưng nghe tiếng động thì nhích ra xa hơn một chút, miễn cho đánh nhau máu đổ vào bát.
"Làm sao vậy, làm gì vậy hả? ! Đều ngồi xuống cho tôi!" Lão Thường bình thường chưa bao giờ quản việc này, nhưng nghĩ đến tổ kiểm tra sắp đến đây, những người này vẫn giữ tính tình này, không khỏi có chút nhức đầu, "Các người có thể thu liễm chút hay không, không thấy Đào cảnh ngục đều bị các ngươi chọc giận đến phát bệnh hay không? Nếu hắn bị điều đi rồi, đến lúc đó bên trên phái xuống người lợi hại hơn, để xem các ngươi làm sao!"
Nhạc Lâm Trạch nhíu nhíu mày "Đào cảnh ngục bị bệnh ?"
"Đúng vậy! Sốt cao, đều là bị đám hỗn đản các ngươi làm tức giận, nếu các ngươi phối hợp chút đăng kí tiết mục, cậu ta sẽ tức đến bệnh sao? !" Lão Thường lạnh lùng nói "Đều ngồi xuống ăn cơm! Trong khoảng thời gian này an phận một chút, chờ tổ kiểm tra đi rồi muốn đánh như thế nào thì đánh, ai thèm quản đám các ngươi."
Lí Tấn cùng mập mạp đều khinh thường những lời lão ta nói, chỉ có Nhạc Lâm Trạch thu liễm đi ý cười trong mắt, thản nhiên nói "Mập mạp, ngồi xuống ăn cơm."
"Đại ca." Mập mạp nhíu mày.
Nhạc Lâm Trạch không nói chuyện, mập mạp nhấp mở miệng ngồi xuống. Lúc bọn họ ngồi xuống, bên kia Lí Tấn cũng nhàm chán, lần lượt đều ngồi xuống.
Lí Tấn nhịn không được trêu ghẹo "Nhạc Lâm Trạch, ngươi đây là đau lòng cảnh ngục sao? Nếu đau lòng như vậy, vậy sao không đăng kí tiết mục đi, đến lúc đó đi lên đó hát một bài, anh đây sẽ nể mặt vỗ tay cho cưng."
Hắn vừa nói xong, người khu 5 đều nở nụ cười, mập mạp vừa muốn chửi lại, Nhạc Lâm Trạch muốn nói gì đó, tâm nhất thời mập mạp khẩn trương đứng lên, nghĩ thầm, không lẽ đại ca lên báo danh trước hay sao !?
Ai ngờ Nhạc Lâm Trạch chỉ bình tĩnh nhìn Lí Tấn, đỡ thắt lưng đứng lên "Toàn là mùi rắm, ngán."
"Ngươi!" Lí Tấn lập tức đứng lên, đáng tiếc đã chậm, Nhạc Lâm Trạch nhàn nhàn tiêu sái đi ra căn tin, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Khác với bầu không khí 'nóng bỏng' ở căn tin, Đào Ngữ và Chu Anh có thể nói là tương đối buồn chán , nhất là khi Đào Ngữ đem nhiệt kế giao cho hắn, Chu Anh nhìn chằm chằm nửa ngày, nhịn không được nói "Hơn 36 độ, Đào cảnh ngục, hình như đây là nhiệt độ cơ thể bình thường?"
"Anh tới chậm, tôi đã khỏi." Đào Ngữ còn nghiêm túc nói.
Chu Anh nhíu mày, có chút khó hiểu "Nhưng mà từ lúc cậu gọi cho lão Thường đến bây giờ, cũng chỉ có nửa tiếng, sao cậu lại khôi phục nhanh như vậy?"
"Rất dễ." Đào Ngữ vừa nói, Chu Anh lập tức tràn ngập tinh thần học hỏi nhìn cô, Đào Ngữ tương đối thản nhiên "Bởi vì tôi giả vờ, tôi không bệnh, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi."
Bác sĩ Chu ". . . . . ."
Đào Ngữ nhìn thấy vẻ mặt Chu Anh không như bình thường, nhịn không được cười một tiếng, rất nhanh đã thu lại đe dọa "Hiện tại đã biết tôi giả vờ bệnh chỉ có một mình anh, nếu lão Thường biết, chính là anh nói ra ngoài, nghe hiểu không?"
Chu Anh khó xử "Vậy nếu cậu tự nói thì sao?"
". . . . . . Anh xem tôi giống thằng ngốc không?" Nghe câu nói này của ' Nhạc Lâm Anh ' vẫn cảm giác rất kỳ diệu, Đào Ngữ nhất thời có chút không biết nói gì, nhưng nghĩ tới đã đến một thế giới mới, nơi này không liên quan đến ' Nhạc Lâm Anh ' lúc trước, cảm giác không biết nói gì đã giảm bớt không ít.
Cho nên trước mắt có thể coi đây là thằng ngốc.
Trong lòng Đào Ngữ hạ kết luận, thì thấy khuôn mặt này khá thuận mắt. Lúc trước cô cảm giác được khuôn mặt này cùng Nhạc Lâm Trạch có chút tương tự, nhưng kỳ thật chỗ tương tự này không nhiều, hiện tại đã rút đi bộ dáng khôn khéo đáng khinh lập tức vừa mắt không ít.
Tuy rằng diện mạo vẫn không bằng Nhạc Lâm Trạch, nhưng ở trong cái thế giới này, khí chất quanh thân tốt hơn nhiều so với Nhạc Lâm Trạch.
Thật sự là phong thuỷ đảo ngược.
"Đào cảnh ngục, cậu có nghe tôi nói không?" Chu Anh lắc lắc thuốc hạ sốt trong tay.
Đào Ngữ cười cười, không nói gì.
Chu Anh cũng không so đo, tính tình tốt giải thích lại "Thuốc này vốn là định đưa cho cậu, nhưng cậu hiện tại không có việc gì, cho nên tôi sẽ cầm đi, lần sau mệt mỏi có thể trực tiếp nghỉ, không cần tìm lấy cớ, dù sao nơi này cũng không cần người giám thị, cậu cùng lão Thường bọn họ là đồng nghiệp, cũng không phải cấp dưới của họ, không cần lo lắng như vậy."
"Được tôi đã biết." Đối mặt với vẻ mặt đầy ý tốt của hắn, Đào Ngữ nở nụ cười, thấy hắn sắp đi, liền khách khí nói "Tôi tiễn anh."
"Được." Chu Anh nói.
Thức sựu chỉ là khách sáo mà thôi, Đào Ngữ ". . . . . ."
"Không đi sao?" Chu Anh thấy cô đứng im, nghi hoặc nhìn cô.
Khóe miệng Đào Ngữ co rút, đành phải đi theo xuống lầu .
Nhạc Lâm Trạch từ trong căn tin đi ra, anh không muốn quay lại phòng giam ngộp ngạt nên đi dạo vòng quanh kết quả lại đi tới ký túc xá của cảnh ngục, bước chân anh dừng một chút, vừa muốn xoay người rời đi, tiếp theo lại nghĩ đến tiểu cảnh ngục lúc này có lẽ là đang trốn ở trong phòng khóc nhè, bước chân anh nhịn không được lại quay lại .
"Đến cũng đã đến. . . . . ." Nhạc Lâm Trạch thì thầm một câu vừa muốn vào, nhưng chỉ mới vừa đi được hai bước chợt nghe thấy tiếng cười của Đào Ngữ, anh theo bản năng trốn ra sau cây, giây tiếp theo thì nhìn thấy Đào Ngữ đi ra với dáng vẻ vui vẻ không giống như bị bệnh .
Khóe môi anh... cong lên, vừa muốn đi ra tìm cô thì nhìn thấy bên cạnh Đào Ngữ có người, nhìn kỹ lại thì ra là bác sĩ duy nhất trong ngục giam. Mày Nhạc Lâm Trạch lúc này nhíu lại, ngay cả chính anh cũng chưa cảm nhận ra là trong mắt chính mình có bao nhiêu lạnh lẽo.
Đào Ngữ cảm thấy được Chu Anh trước mắt cùng với Nhạc Lâm Anh tuy rằng khuôn mặt hơi giống nhau nhưng tính cách thật sự là quá chênh lệch, cô thấy khá thú vị nên nhất thời không nhịn được nhiều lời hai câu.
Tới trên đường lớn, hai người đều ngừng lại.
Chu Anh suy nghĩ một chút "Đào cảnh ngục, tôi cảm thấy chúng ta khá là hợp nhau, về sau nếu có cơ hội, cùng nhau uống một chén nhé."
"Trong ngục giam còn có thể uống rượu?" Đào Ngữ nhíu mày.
Chu Anh ngây ngô cười "Nơi này cái gì cũng có thể làm cho nên rất tự do nhưng mà ở đây, không thể thường xuyên gặp mặt bạn gái, cũng may bạn gái tôi khá hiểu chuyện, bình thường không có việc gì cũng sẽ không quấy rầy tôi, cũng sẽ không theo giận dỗi lung tung."
". . . . . . Được, vậy có cơ hội tôi đi tìm anh." Thấy hắn chuyển chủ đề, Đào Ngữ cười cười, trình độ tự do ở ngục giam này mỗi lần đều khiến cô nhận ra cảnh giới mới.
Chu Anh gật gật đầu, có chút không nỡ rời đi. Để lễ phép, Đào Ngữ đứng ở tại chỗ chờ bóng dáng hắn đi mất mới chuẩn bị xoay người.
"Đã đi rồi, còn nhìn cái gì."
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Nhạc Lâm Trạch, trong lòng Đào Ngữ giật mình, theo bản năng xoay người lại, kết quả đụng vào người anh, chóp mũi bị đâm cho đau, khóe mắt rất nhanh đã đỏ lên.
Nhạc Lâm Trạch còn muốn châm chọc cô hai câu, vừa thấy cô ánh mắt đỏ, cái gì cũng nói không được , do dự một chút rồi ra vẻ bình tĩnh nói "Ồ, bởi vì chuyện tiết mục mà khóc? Xấu hổ đúng không?"
. . . . . . Cô nghĩ đây là cố ý nói sang chuyện khác, nhưng nhìn kỹ trong lời nói lại phát hiện ra anh có lẽ là cảm thấy thật sự là như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới là vì anh đứng gần mình quá đem cái mũi cô đụng phải.
Nhưng mà nhắc tới chuyện tiết mục, Đào Ngữ liếc xéo anh một cái "Sao, nghĩ thông suốt nên tìm tôi đăng ký tiết mục hả?"
"Cô thu phục được Lí Tấn rồi hãy nói." Nhạc Lâm Trạch hàm ý tương đối nhanh.
Đào Ngữ xuy một tiếng, phụng phịu đi về ký túc xá mà vừa nãy bộ dáng cùng Chu Anh nói chuyện thì hoàn toàn đối lập. Nhạc Lâm Trạch nhíu nhíu mày, nhanh tay bắt lấy cánh tay cô.
Đào Ngữ quăng mội cái nhưng không có bỏ ra, ghét bỏ nói "Làm gì?"
Kế tiếp Nhạc Lâm Trạch đem cô kéo lại còn tay kia thì sờ trên trán của cô, Đào Ngữ sửng sốt một chút, còn chưa kịp chụp lại tay hắn, Nhạc Lâm Trạch đã để xuống "Không sốt, lão Thường nói cô bị bọn tôi làm cho tức giận đến sinh bệnh?"
". . . . . ." Đào Ngữ không hiểu, nghĩ thầm đúng là cô có nói với lão Thường mình bị bệnh nhưng đâu có nói rằng mình bị bọn họ chọc tức đến phát bệnh đâu? Cô vừa định phản bác nhưng nhìn thấy biểu cảm Nhạc Lâm Trạch thì dừng một chút, bất động thanh sắc nói "Anh quản tôi bị bệnh ra sao, nếu không tính đăng ký tham gia thì đừng nói chuyện với tôi."
Nhạc Lâm Trạch xuy một tiếng "Vừa rồi Chu Anh tới là xem bệnh cho cô?"
"Đúng vậy, có việc?" Đào Ngữ nhíu mày.
Nhạc Lâm Trạch nhún nhún vai "Không có việc gì, chính là cảm thấy cô khá có tính toán dám để cho nam nhân vào cửa."
"Bác sĩ Chu là người không tồi, có anh ta coi bệnh cho các người coi như là có phúc." Đào Ngữ thuận miệng nói.
Nhạc Lâm Trạch nhíu một chút mi, ngữ khí có chút không tốt "Đừng quên cô là người đã có vị hôn phu."
"Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?" Đào Ngữ kỳ quái liếc nhìn anh, xoay người bước đi .
Nhạc Lâm Trạch tấm tắc hai tiếng, tiếp theo đuổi theo, cùng cô song song đi về ký túc xá với cô, vừa đi vừa nói "Cho nên cô thực sự bị bệnh là do bọn tôi? Sao lại tức giận lớn như thế? Về sau nếu gặp vấn đề khó hơn thì cô sẽ khóc nhè để giải quyết?"
Đào Ngữ cười lạnh một tiếng: "Là một trong những nguồn gốc gây ra rắc rối của tôi, anh có thấy xấu hổ khi nói với tôi điều này?"
"Tôi sao lại là phiền toái của cô được, chỉ cần cô thu phục đầu trọc kia, tôi đảm bảo sẽ là hậu thuẫn lớn nhất của cô." Nhạc Lâm Trạch nghiêng thân mình nhìn cô nói.
Đào Ngữ trở mình xem thường "Ngục giam một chút quy tắc cũng không có, nếu giống như chỗ khác, biểu hiện tốt còn có thể giảm hình phạt, tôi còn có thể nghĩ biện pháp dụ dỗ các người, kết quả bây giờ cái gì cũng không có, tôi còn có thể có biện pháp gì?"
"Không có thưởng thì trừng phạt thôi." Nhạc Lâm Trạch lơ đãng nói.
Đào Ngữ sửng sốt một chút, dừng lại có chút đăm chiêu nhìn anh.
Nhạc Lâm Trạch cười cười "Không giống như tôi ở đâu cũng được nhưng con người Lí Tấn thích nhất là náo nhiệt, một người cái gì cũng không thể làm ngoài chờ đợi thì đối với hắn mà nói là một loại tra tấn."
Đào Ngữ nheo lại ánh mắt "Anh muốn để tôi đem Lí Tấn nhốt ở phòng tạm giam để hắn nghe lời?"
"Tôi không biết nhé, tiểu cảnh ngục phải tự nghĩ biện pháp." Nhạc Lâm Trạch khóe miệng giơ lên.
Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh "Nếu tôi làm vậy, chỉ sợ Lí Tấn chỉ tạm thời nghe lời tôi tôi, về sau sẽ trả thù?"
"Về sau thì để sau nói, dù sao thì cô. . . . . . cũng sẽ không ở trong này lâu dài." Nhạc Lâm Trạch nói xong, tùy ý bổ sung thêm một câu "Cùng lắm thì lúc cô ở đây, tôi che chở cho cô là được."
Anh nói xong còn tạm dừng một chút, có chút ảo não vì sao mình lại nói ra như vậy.
Đào Ngữ nghe vậy nhíu mày "Về đi, tôi sẽ suy nghĩ." Nói xong tiếp tục trở về, thấy Nhạc Lâm Trạch còn đi theo, cô nhíu mày nói "Sao anh còn chưa đi?"
Nhìn thấy mặt cô mất hứng, nghĩ đến việc cô vừa cười tươi như hoa nhìn Chu Anh, ánh mắt Nhạc Lâm Trạch liền lạnh xuống dưới "Đàn ông có thể đến ký túc xá cô, còn tôi thì không được? Nếu cùng so sánh không phải tôi thân hơn sao?"
Đào Ngữ cười nhạo một tiếng "Anh cùng hắn có thể so sánh? Hắn là. . . . . ."
Hai chữ bác sĩ còn chưa nói nói ra, Nhạc Lâm Trạch đã đem cô kéo vào trong lòng ngực, Đào Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu, thiếu chút nữa là đụng đến cằm anh. Cô tức giận là muốn đẩy anh ra, kết quả liền va chạm vào đôi mắt lạnh lùng. Ánh mắt này làm cho cô nhớ tới nhân cách phụ thế giới trước, trong lòng chợt giật mình.
"Tôi sao lại không thể cùng hắn so sánh? Trừ bỏ thân phận, hắn ta sao có thể mạnh bằng tôi, tiểu cảnh ngục hay là cô đang ghét bỏ tôi là tù nhân?" Trong giọng nói của Nhạc Lâm Trạch lộ ra vẻ thương tâm nhưng ánh mắt lại hùng hổ doạ người.
Anh vừa nói xong, Đào Ngữ liền phục hồi tinh thần lại, đột nhiên ý thức được đây là thời cơ tốt để giáo dục anh, vì thế chậm rãi nói nói "Anh nói đi khác chỗ nào, người ta là có sự nghiệp, có kế hoạch riêng, có cuộc sống riêng, còn có sở thích của mình, còn anh thì sao? Anh có cái gì?"
Cô nói xong liền gắt gao nhìn anh, hy vọng anh có thể sử dụng bộ não của mình để suy nghĩ. Nhạc Lâm Trạch không ngờ tới cô lại nói như vậy, dừng một chút sau buông ra cô, một lúc lâu nở nụ cười "Tôi cũng có nghề nghiệp có kế hoạch nha, chờ đi tiểu cảnh ngục, tôi sẽ đem khu 5 chấn chỉnh lại để họ mỗi ngày đều biểu diễn tiết mục cho cô xem."
Đào Ngữ trở mình xem thường, giống đuổi con gà đem anh đuổi đi, xác định Nhạc Lâm Trạch đã đi xa, cô mới cau mày quay về ký túc xá.
Một đêm này cô ngủ không, trong đầu là suy nghĩ một đống chuyện, rốt cục đến gần hừng đông mới tìm được biện pháp giải quyết.
Không giống như Đào Ngữ không ngủ được vị lão đại khu 6 cả đêm đều nằm mơ, lúc đầu giấc mơ lộn xộn, sau đó tình tiết mới dần dần hiện ra.
Anh mơ thấy Đào Ngữ cùng Chu Anh nói nói cười cười cùng nhau, khi anh đi qua đó thì Đào Ngữ xem anh như không tồn tại còn nắm lấy tay Chu Anh đi về phía trước.
Anh tức giận, giây tiếp theo đem người đoạt lại thì sau đó cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, một căn phòng chỉ có mấy mét vuông nhỏ hẹp, hơi lạnh lẽo được phát ra từ ván giường còn quần áo thì rơi rụng khắp nơi, mà bên trong góc tường thì Đào Ngữ bị anh trói lại nằm bên cạnh, khóe mắt phiếm một ít nước mắt.
"Đây là trừng phạt vì em cùng nam nhân khác nói chuyện. . . . . ." Anh hôn vành tai của cô thở dốc nói.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Lâm Trạch xốc lên một góc chăn, nhìn thấy quần mình hơi ẩm ướt thì bối rối.
"Đại ca!" Mập mạp vừa vào cửa thì nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch vội vàng đem chăn đắp lại, hắn kỳ quái nói "Đến giờ ăn sáng rồi, sao anh còn chưa chịu dậy?"
"Ừm, ngươi đi trước đi." Nhạc Lâm Trạch trầm ổn nói.
Mập mạp cười hì hì là ngồi vào bên cạnh anh "Em đợi anh."
". . . . . . Cút." Nhạc Lâm Trạch từ hàm răng phun ra một chữ.
Mập mạp không hiểu nhìn về phía anh, vừa muốn nói chuyện đã bị ánh mắt anh dọa tới rồi, cọ một chút đứng lên "Em... em đi trước, đại ca anh nhanh lên, vừa nãy cảnh ngục đã tới, nói là chúng ta ăn nhanh lên, hắn có việc muốn nói với chúng ta."
Nhạc Lâm Trạch lại liếc nhìn hắn, mập mạp chạy như bay. Trong phòng chỉ còn lại Nhạc Lâm Trạch, anh ngồi thêm một lát lúc sau im lặng đứng lên thay quần áo.
Chờ khi anh đuổi tới căn tin thì tất cả mọi người đã ăn gần xong, với ánh mắt dò xét của Đào Ngữ, anh bình tĩnh ngồi chỗ của khu 6 coi như chưa có gì xảy ra.
Chờ Đào Ngữ di chuyển ánh mắt, anh lập tức nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào mái tóc ngắn đoan chính của tiểu cảnh ngục, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện cảnh đêm qua cô ở trong lòng ngực mình khóc. Trong ánh mắt anh lộ ra một vẻ thâm ý.
"Nếu đã đến đông đủ, tôi đây có một việc cần tuyên bố. " Đào Ngữ vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người thu hút đến "Vẫn là chuyện khu chúng ta ra tiết mục.
Lời của cô vừa nói xong, Lí Tấn liền trào phúng bật cười, Đào Ngữ làm bộ không có nghe đến, tiếp tục cười tủm tỉm nói "Chuyện hôm nay không phải tôi đang thương lượng các người, mà là thông báo, các người không nên chờ đối phương đăng ký tham gia thì mới đi đăng kí, chuyện này làm cho tôi rất khó xử, cho nên tôi sẽ tăng thêm độ thử thách cho các người."
Nhạc Lâm Trạch cảm thấy hứng thú nhìn về phía cô, trong lòng thương tiếc cho cái đầu trọc của Lý Tấn, không biết ở trong phòng tạm giam vài ngày thì cái đầu trọc của hắn có thể bóng được như bây giờ không.
Đào Ngữ buông tiếng thở dài, kéo một cái ghế lại gần cây cột ngồi dựa vào cây cột giống như nói chuyện phiếm "Tôi quyết định một lần nữa thay đổi quy tắc, các tiết mục lần này sẽ có thứ hạng, tôi không cầu các người phải đưa ra chất lượng tốt, nhưng nhất định phải thắng đối phương nếu thứ tự đối phương thấp hơn khu còn lại, lão đại khu đó sẽ giam năm ngày."
Cô nói xong nhìn đám người đang bắt đầu bất mãn ồn ào, Nhạc Lâm Trạch phát hiện cùng với chiêu ngày hôm qua mình nói không giống nhau, cũng theo đó nhíu mi.
Đào Ngữ đánh gãy ồn ào, a một tiếng bổ sung "Đúng rồi, thứ tự thấp hơn một bậc liền thêm một ngày, thấp hai bậc thì thêm hai ngày, cao nhất sẽ là năm ngày, nói cách khác, thứ tự không bằng khu đối phương, lão đại các người cao nhất có thể sẽ bị giam lại 10 ngày, không cần lo lắng hắn ta sẽ đói chết ở bên trong, mỗi ngày tôi sẽ đi đưa cơm."
Lí Tấn nghe xong nhíu mày, vừa muốn lớn tiếng phản bác, khỉ ốm kéo hắn lại cười nói "Thử thách của cảnh ngục rất thú vị, đáng tiếc trước mắt chúng tôi cho rằng chúng tôi sẽ không đăng ký, chỉ sợ không thể tham gia."
"Không đúng, nếu đối phương không có tham gia, bọn tôi tham gia một mình, chỉ sợ không thể thi đấu." Mập mạp lập tức nói tiếp.
Hai khu lập tức tỏ vẻ đồng ý, giờ khắc này mọi người đều đoàn kết đứng lên. Đào Ngữ chờ bọn hắn phản đối xong hết, mới không chút hoang mang nói "Không tham gia chẳng khác nào bỏ cuộc, hai lão đại sẽ cùng bị nhốt."
Cô nói xong tạm dừng một chút, tràn ngập ác ý là nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch "Nhốt chung một phòng, 10 ngày."
Căn tin như muốn nổ tung, đột nhiên mọi người ồn ào đứng lên. Nhạc Lâm Trạch cách đám người cùng cô đối diện, đáy mắt của anh làm Đào Ngữ không thể hiểu nổi
Đào Ngữ theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm, cau mày nhìn sang chỗ khác. Nhạc Lâm Trạch vui vẻ khẽ cười một tiếng, mập mạp nghi hoặc liếc nhìn anh, không có hỏi sao anh làm sao vậy.
Chờ những người này cãi nhau cũng đã cãi, mắng cũng mắng, Đào Ngữ mới cao giọng kinh thường "Như thế nào, sợ thua? Nhắc nhở các vị một chút, đây chính là cơ hội tốt, nếu thắng đối phương nhiều lần, lão đại khu đó sẽ bị giam lại, tự mình đích thân đem kẻ thù đi vào phòng tạm giam, ngẫm lại tư vị này, hừmmmm. . . . . ."
Ở đây những người xem đối phương không vừa mắt, cảm thấy được khu mình lợi hại hơn như tiếp thêm sức mạnh với những lời Đào Ngữ đủ kích động. Lí Tấn lúc này đập bàn "Được! Tôi tham gia!"
Hắn lúc này muốn đích thân đem Nhạc Lâm Trạch đi vào.
Hắn vừa mở miệng, khu 5 lập tức nhiệt huyết sôi trào, mà người bên khu 6 cũng nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch, hiển nhiên là muốn nhận lần khiêu chiến này.
Đào Ngữ vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch.
Lúc mọi người chăm chú nhìn vào hắn, Nhạc Lâm Trạch không thay đổi tính khí của mình cùng Đào Ngữ đối diện sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Lần khiêu chiến này tuy rằng khắc nghiệt, nhưng rất công bằng, chẳng sợ hai khu về sau sẽ oán hận cô nhưng cuối cùng thì hỏa lực vẫn là ở trên người đối phương, mà cô có thể toàn thân đi ra, không thể không nói biện pháp này so với chiêu ngày hôm qua anh nói hữu dụng hơn nhiều.
Đáng tiếc anh không đồng ý, lần khiêu chiến sẽ không thành lập vậy thì cô còn biện pháp nào khác?
"Đại ca!" Mập mạp có chút sốt ruột, đây chính là thời cơ tốt để chỉnh chết Lí Tấn, anh còn muốn cái gì, Nhạc Lâm Trạch tùy ý vung tay về phía hắn, lời nói trong bụng mập mạp đành phải nuốt về, thuận tiện ủy khuất suy nghĩ, không phải lúc trước đại ca nói không phải rất thú vị sao?
Đào Ngữ nghe được Nhạc Lâm Trạch cự tuyệt thì lộ ra nụ cười khiêu khích "Đã chậm, trước khi anh nói, Lí Tấn đã đồng ý rồi, anh cũng phải đồng ý." Đây chính là anh dạy của tôi, phải lợi dụng trừng phạt đạt thành mục đích.
Nửa câu sau cô không nói ra, nhưng hai mắt sáng ngời biểu lộ, Nhạc Lâm Trạch ở trong ánh mắt của cô, đột nhiên cảm thấy được máu trong người đều sôi trào, một dục vọng không thể khống chế muốn chinh phục không tự chủ được nắm chặt lấy trái tim anh đang kêu gào muốn chiếm lấy cô.
"Được, tôi đồng ý." Nhạc Lâm Trạch chậm rãi nói, sắc mặt bình tĩnh lại, tất cả dục vọng đều được anh giấu kỹ dưới mắt.
Đào Ngữ nhíu nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy ớn lạnh khắp người.