Editor: xiaomaomi

Nhạc Lâm Trạch nói xong, khóe môi chậm rãi cong lên, chuyện hôm nay mặc dù một phần là do mình, nhưng cô ấy biểu hiện cũng quá phối hợp rồi. Nữ nhân này đầu tiên muốn cứu mình đã không để ý nguy hiểm, tiếp theo lại tìm cớ cho đưa thuốc cho mình, hết thảy tựa hồ lộ một phần không biết đúng mực.

Cũng may đây là phụ nữ nên anh ta mới sẵn lòng hợp tác, nếu là đàn ông thì e rằng anh đã bị giam lâu hơn vì đánh quản ngục mất rồi.

"Cũng phải, trong ngục giam này, người đẹp trai nhất hẳn là chỉ có tôi thôi, cô thích của mặt của tôi phải không?" Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch lay chuyển, trong ánh mắt lộ ra phần dã tính không kềm chế được. Một bàn tay của anh buông cánh tay của cô ra, vươn tay sờ lên mặt của cô "Tôi không bán, nhưng mà thấy tiểu cảnh ngục cũng có phần xinh đẹp, thật ra có thể phối hợp. . . . . . A!"

Lời nói của anh còn chưa xong thì một ngón tay của Đào Ngữ chọc lên miệng vết thương trên mặt anh, thừa dịp anh bị đau buông lỏng tay, nhanh chóng rút ra cây côn, mở điện đâm vào người anh.

Nhạc Lâm Trạch biến sắc, vội vàng ngả về sau, đáng tiếc căn phòng thật sự quá nhỏ, anh trốn được một nửa thì bị tường chặn lại, cây côn chạm vào người anh trong nháy mắt, anh rên một tiếng đau đớn ngã trên giường, thân thể run rẩy vài cái lúc sau mới miễn cưỡng khôi phục bình thường.

Anh nhíu mày nhìn về phía Đào Ngữ, trong mắt không còn ý cười như trước.

Đào Ngữ cũng dửng dưng nhìn anh, thấy anh còn dám đối diện với mình, tắt điện cười lạnh một tiếng "Nhìn xem bộ dạng thê thảm hiện tại của anh, có cái tư cách gì để tôi mời gọi, làm ơn lần sau muốn kiêu căng, trước tiên soi gương nhìn xem mặt mình, đỡ lại phải làm trò cười cho thiên hạ."

Đào Ngữ nói xong bình tĩnh đi ra ngoài, kết quả bị một lực mạnh mẽ kéo về, cô không ngờ tới anh bị điện giật còn có thể khôi phục nhanh như vậy, muốn mở cây côn đã không kịp rồi. Nhạc Lâm Trạch không cho cô cơ hội, một tay kéo cô, một tay đem cây côn đoạt lại ném ra ngoài.

Chờ cây côn ném lên mặt đất phát ra tiếng vang, Đào Ngữ đã bị anh đặt trên giường, tay chân đều bị đem giữ chặt, căn bản không có biện pháp nhúc nhích.

Cô vùng vẫy hai cái, trầm giọng nói "Buông ra! Anh muốn đánh lén quản ngục sao?!"

"Tiểu cảnh ngục không muốn bị đánh lén sao? Vậy vì sao chiếu cố với tôi như vậy, còn. . . . . ." Nhạc Lâm Trạch nhìn lướt qua hộp thuốc, khẽ cười nói, "Còn ở khắp nơi bảo vệ tôi, quan tâm tôi?"

"Anh điên rồi phải không? Chúng ta trước kia còn chưa gặp qua, tôi vì cái gì phải chiếu cố anh, quan tâm anh?" Đào Ngữ lạnh giọng hỏi lại.

Nhạc Lâm Trạch nhíu mi "Phải không? Vậy hôm nay tiểu cảnh ngục vì sao . . . . ."

"Bởi vì anh đã biết thân phận của tôi." Đào Ngữ bình tĩnh nói, đáy mắt lộ ra một tia khinh thường, đương nhiên vẻ khinh thường ấy là cô giả vờ, chính là không muốn cho Nhạc Lâm Trạch hiểu lầm thái độ mình đối với anh, dù sao thế giới trước, cô ở phương diện này đã mệt, vẫn hãm ở bên trong mãi không thoát được "Tôi làm như vậy là vì muốn anh ngậm miệng."

Nhạc Lâm Trạch nheo lại ánh mắt nhìn cô, cũng không thật sự tin tưởng lời cô nói. Đào Ngữ cười nhạo một tiếng "Về phần các người đánh nhau, tôi chỉ là thực hiện là trách nhiệm của một ngục cảnh, ai biết ngục giam này căn bản không thể so sánh với bên ngoài, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không làm loại chuyện này nữa."

Nhạc Lâm Trạch nhíu nhíu mi, lực đạo trên tay chậm lại. Đào Ngữ phát hiện ra, lập tức phá vòng vây đi đến một bên, nhặt lên cây cảnh côn cầm trong tay.

"Cho phép tôi nhắc nhở cô một câu, vừa rồi là tôi sơ suất mới có thể để cô đánh trúng, lúc này chỉ sợ cô đánh không lại tôi." Nhạc Lâm Trạch thấy cô vẫn trong trạng thái xù lông, từ từ nhắc nhở.

Đào Ngữ cười lạnh một tiếng "Cũng cho phép tôi nhắc nhở anh một câu, hiện tại là anh tù nhân thì làm ơn thu hồi sự kiêu căng này của anh lại, nơi này người ngưỡng mộ anh rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là cảnh ngục."

Đào Ngữ nói xong có chút hối hận, cảm thấy mình nói có chút không nể mặt, hôm nay nếu anh tức giận, chỉ sợ về sau sẽ không làm được nhiệm vụ.

Cô còn muốn lấy một thân phận thầy tốt bạn hiền, dạy anh đi lên con đường chính đạo.

Cũng may Nhạc Lâm Trạch chỉ chớp chớp mắt, thoạt nhìn không để ý lắm, anh cười tủm tỉm nhìn Đào Ngữ "Thì ra là tôi hiểu lầm, thất vọng quá, cô gái xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng có tâm ý với tôi. . . . . ."

"Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là bởi vì anh biết bí mật của tôi, cho nên đối với anh coi như khách sáo mà thôi. " Đào Ngữ nói xong dừng một chút, bổ sung tiếp, "Hơn nữa tôi là người đã có vị hôn phu, hy vọng anh về sau không cần hiểu lầm."

Vị hôn phu. . . . . . Nhạc Lâm Trạch nheo lại đôi mắt "Tiểu cảnh ngục đủ tuổi chưa? Như thế nào đã muốn có vị hôn phu ."

"Quản tốt việc của anh đi." Đào Ngữ nói xong lườm anh một cái, xoay người rời đi .

Nhạc Lâm Trạch nhìn thấy cửa một lần nữa bị khóa, tiếng bước chân của cô dần dần biến mất, anh tiếc nuối bĩu môi "Sớm biết vậy đã không chọc giận cô ấy, một mình vẫn hơi buồn chán."

Đào Ngữ giải thích những lời này, anh nghe lọt được hai ba phần, cuối cùng cũng cảm thấy cô không phải cố ý câu dẫn. Nhưng bảy phần còn lại thì biến thành, nữ nhân này có lẽ không có ý câu dẫn, nhưng đối với anh tuyệt đối có cảm giác, nếu không cũng sẽ không vì mình mà làm nhiều như vậy.

Về phần Đào Ngữ nói chính mình đã có vị hôn phu, đã bị anh xem nhẹ bỏ qua.

Cấp trên phái tổ kiểm tra xuống, cho nên liền mua thuốc cho anh, bên cạnh anh? Cô còn tự tìm lý do cho mình.

Nếu là trước đây, đối loại nữ nhân chủ động tìm tới cửa này thì nhìn thôi anh cũng không thèm liếc mắt một cái , nhưng mà ở đây tất cả đều là nam nhân, đột nhiên có một cô gái nhỏ tới mà chỉ có một mình anh biết thân phận thật của cô gái ấy, bỏ qua những dụng tâm kín đáo của cô thì mọi thứ đều khá thú vị.

Nhạc Lâm Trạch không sao cả cười cười, khuôn mặt này của anh từ nhỏ đến lớn đã chọc cho mình ít nhiều phiền toái, anh đã quen rồi. Anh thở dài một hơi, uể oải đi cầm nước chén, vừa muốn uống thì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, biểu cảm lập tức cứng ngắc .

Khuôn mặt của anh phản chiếu trên làn nước trong vắt, trên đó còn có vết bầm tím ứ đọng, còn trộn lẫn với thuốc Povidine, giờ phút này thoạt nhìn muôn màu muôn vẻ, rất sống động.

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào chén nước sắc mặt lạnh xuống, nghĩ đến vừa rồi mình dùng khuôn mặt này trêu chọc tiểu cảnh ngục, anh lần đầu tiên cảm giác được, có thể ghét bỏ trên mặt tiểu cảnh ngục là thật.

Bang!

Mặt không chút thay đổi đem cái chén ném trên mặt đất, trực tiếp đi lên trên giường nhắm mắt lại. Lúc sắp ngủ, anh đột nhiên nhớ tới, hôm nay lúc anh và tiểu cảnh ngục cùng nhau ngã xuống hố, mặt mũi cũng không khác gì bây giờ.

Khóe miệng Nhạc Lâm Trạch giật giật, lần đầu tiên hiểu được cái gọi là mất mặt xấu hổ.

Trong căn tin, Đào Ngữ lẳng lặng dựa cây cột đứng, nhìn vào khu vực mình phụ trách, các phạm nhân đang dùng cơm.

Bên trong khu vực rõ ràng đang chia làm hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm làm cho cô hoảng hốt nghĩ rằng giây tiếp theo hai nhóm này sẽ lao vào đánh nhau.

So sánh với khu vực của lão Thường bên cạnh thì thoải mái hơn nhiều, phạm nhân nên ăn cơm thì ăn cơm, nên uống nước thì uống nước, ăn xong thì đứng lên chờ. Rất nhanh một đám người đã ăn xong, ngoan ngoãn xếp thành hàng đứng ở bên cạnh, chờ lão Thường đem bọn họ về nhà tù.

"Tôi đi trước, có việc thì gọi tôi, đưa bọn họ về phòng rồi quay về văn phòng, hôm nay có cuộc họp." Lão Thường nói xong thì mang theo phạm nhân đi.

Đào Ngữ hâm mộ nhìn đám người đó liếc mắt một cái, chờ ông ta đi rồi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám không khí không chịu thua kém đó. Lão Thường mới vừa đi, cô liền cảm giác được không khí có chút không đúng.

Nếu nói vừa rồi là giương cung bạt kiếm thì lúc này hai bên đã sắp rút kiếm.

Cô bất động thanh sắc lui về sau từng bước, tay lặng lẽ đặt lên cây côn.

Lí Tấn lướt thấy cô mờ ám, khinh thường nói "Sao? cảnh ngục muốn quản chuyện này?"

"Các ngươi ỷ thế hiếp người, thừa dịp đại ca bọn ta không ở đây, muốn động thủ đánh lén, cảnh ngục của bọn ta đương nhiên muốn xen vào!" Chắc chắc Đào Ngữ là phe mình, mập mạp rất đắc ý. Trước tiên không nói Đào Ngữ nhỏ bé có thể làm gì, có một cảnh ngục bênh vực, nói ra, mặt có thể vênh cả nửa năm.

"Ai một phe với ngươi? Đã quên vết thương trên mặt là ai làm?" Đào Ngữ liếc mập mạp một cái, "Còn có, không được đánh nhau ở đây."

"Cảnh ngục nói chí phải!" Mập mạp nói xong nhướn mi với Lí Tấn, hiển nhiên không đem trọng điểm Đào Ngữ nói nghe vào tai.

Lí Tấn vốn là không chịu được phép khích tướng, nhưng nghe được vết thương trên mặt mập mạp là do Đào Ngữ làm, trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại, kết quả nhìn thấy mập mạp một bộ dạng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nháy mắt sắc mặt đen xuống "Mày kiêu ngạo cái rắm! Không có nghe hắn nói không cùng phe với mày sao? !"

"Ngươi quản lão tử kiêu ngạo cái gì, lão tử muốn kiêu ngạo thế nào thì kiêu ngạo như vậy!" Mập mạp không chút yếu thế.

Hai người như học sinh tiểu học cãi nhau qua lại, phía sau là một đám người cầm vũ khí, nồi niêu chén bát cây gậy cái gì cũng có. Đào Ngữ nhíu mày, không biết bọn họ rốt cuộc lấy từ đâu ra.

Không khí hết sức căng thẳng, Đào Ngữ ngáp một cái "Phiền các vị nhanh lên, không nghe vừa rồi lão Thường nói có việc tìm tôi sao, tôi là người mới tới, nếu đi trễ, chỉ sợ ông ta sẽ làm khó dễ tôi."

Cô xen vào nói một câu, không khí nhiệt huyết lại tràn ngập sức sống bị cắt ngang. Lí Tấn cùng mập mạp bất mãn nhìn về phía cô, tiếp theo lại liếc nhìn nhau, trong lòng yên lặng mắng thầm hai câu.

Đánh nhau chuyện thường xuyên họ làm, cần phải nâng cao tinh thần trước khi đánh nhau, dù sao thì cuộc sống cũng cần có cảm xúc.

"A đúng rồi, còn có nơi này là căn tin, các ngươi đánh xong khẳng định sẽ lộn xộn, làm phiền đến lúc đó thu dọn một chút, bằng không ngày mai tôi sẽ bị mắng." Đào Ngữ mỉm cười nói.

Cái bầu không khí im lặng , Lí Tấn ném xuống cái muôi to trong tay, trừng mắt nói "Ngươi vì đồ ăn mà bị mắng?! Thật sự là xấu hổ cho khu 5 bọn ta!"

"Cũng mất mặt khu 6 bọn ta!" Mập mạp không cam lòng yếu thế.

Đào Ngữ cảm thấy buồn cười "Tôi nhớ tôi quản là khu 4."

"Ai thèm chung khu với bọn hắn, lão tử ở khu 6, là 666 !" Mập mạp thoáng đắc ý.

*666: tiếng lóng là lợi hại

Lí Tấn trợn mắt "Lão tử là khu 5, tức là cấp bậc cao hơn so với mấy người!!"

. . . . . . Ha, đám người này đem khu 4 hủy đi, tự phong cho mình khu 5 khu 6. Đào Ngữ cong môi, thản nhiên nhìn đồng hồ trên tường nói"Cho ... các ngươi năm phút nữa, làm ơn nhanh chân lên."

". . . . . ." Lý Tấn tức giận quay đầu nhìn tên mập một hồi, sau đó quay lại nhìn Đào Ngữ, còn chưa đánh đã thấy mệt, trận đánh này đánh cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hắn quay đầu dẫn đám người sau lưng đi.

Khỉ ốm lập tức chạy tới bắt lấy cánh tay cô, cười với Đào Ngữ nói "Cảnh ngục đừng trách, nếu cảnh ngục quyết định về sau mặc kệ chuyện của bọn tôi, chúng tôi đây cũng nguyện ý cho cảnh ngục mặt mũi, bất cứ khi nào anh đến tuần tra, bọn tôi sẽ cố hết sức không kéo dài thời gian của anh."

Lí Tấn bất mãn liếc hắn một cái, nghĩ thầm, vốn dĩ hắn đã không muốn đánh, kết quả khỉ ốm nói như vậy, ngược lại có vẻ như là do nể mặt cảnh ngục.

Khỉ ốm nhạy bén nhận thấy được hắn bất mãn, lập tức dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói "Anh là lão đại, cứ đi như vậy thì rất mất mặt."

Lí Tấn nghĩ nghĩ cũng phải, cẩn thận so sánh hai cái loại mất mặt thì có vẻ loại sau mất mặt hơn, hắn mặt lạnh im lặng, giống như thật sự bị khỉ ốm thuyết phục.

Khỉ ốm bên bày tỏ thái độ, mập mạp lập tức bất mãn "Đi cái gì mà đi, hôm nay tôi chưa trả thù cho đại ca, ai cũng không thể đi!"

Lí Tấn nhíu mày vừa muốn nói chuyện, chợt nghe thấy Đào Ngữ cười tủm tỉm nói "Đại ca ngươi còn bị giam trong phòng kín, ngươi có chắc là muốn đi chung với hắn không?"

Khóe miệng mập mạp giật giật, vừa muốn nói chuyện thì người bên cạnh giữ chặt hắn, hắn cười lạnh một tiếng "Tôi không đi, đại ca tôi đi rồi, nếu tôi cũng đi, vậy khu 6 chẳng còn ai trông coi sao?"

Đào Ngữ cười nhạo một tiếng "Vậy thành thật đi về nhà tù của ngươi, đừng có kiếm chuyện, lão tử còn muốn đi họp!" Nói vài câu với mấy người này, nói chuyện thô tục cũng lây theo bọn họ .

"Đi về đi về!" Mập mạp vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, lời nói cũng coi như là thức thời.

Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, sau khi tiễn được đám ôn thần này đi, thì vội vã đi về văn phòng, lúc đi ngang qua căn tin thì dừng chân một chút, quẹo vào căn tin một lát rồi vội vàng đi ra .

Lúc cô đến đó, mọi người trong phòng đã đến đông đủ , còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng, không nghĩ tới lão Thường nhìn thấy cô, ngược lại còn kinh ngạc "Sao cậu lại trở về sớm như vậy?"

". . . . . . Lời ông nói lúc nãy là nói dối sao?" Đào Ngữ không biết nói gì, nhìn thấy văn phòng nhiều hơn hai người.

"Tôi còn tưởng rằng đám Lí Tấn sẽ đánh nhau, thì ra là không có sao?" Lão Thường nở nụ cười, tiếp theo giới thiệu cho cô hai người đang ngồi "Hai người này là cảnh ngục phụ trách khu 1, khu 2, cậu có thể gọi bọn họ là anh Vương và anh Lưu , cậu đã đến rồi cũng coi như là đông đủ, họp."

Bởi vì trên đảo này mọi thứ khá là tự do, cảnh ngục trên đảo cho tới bây giờ cũng chỉ có mấy người, đều là do nhân viên biên chế bên ngoài điều đến. Ngục giam đại khái chia làm bốn khu vực, từng khu vực thì có một người phụ trách.

Mà ngoại trừ Đào Ngữ ở đây thì còn ba người, chính là ba người phụ trách các khu còn lại.

Đào Ngữ nhìn hai người họ gật đầu, đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, lão Thường biết những người đó muốn đánh nhau, là người dẫn đường của cô cũng coi là sư phụ, lại một mình chạy đi trước, chuyện này nghe như thế nào cũng không đúng lắm?

Nhưng mà cô còn chưa kịp phản ứng lại, bây giờ mới nhắc thì có vẻ hơi kì, hơn nữa mình còn là người mới, chỉ có thể đem chuyện này nhịn xuống.

Lão Thường thấy mắt Đào Ngữ hơi hơi nheo lại, nhìn cô cười cười sau mới nhắc đến việc chính "Có hai tin tức, một xấu, một tốt, mọi người muốn nghe tin nào trước?"

"Lão Thường có chuyện gì thì nói lẹ đi, đừng thừa nước đục thả câu, tôi còn phải đi về ngủ." Gã hơi béo là lão Lưu ngáp một cái.

"Vậy tôi nói cho các người tin xấu trước" lão Thường đối xử khá là khoan dung với đồng nghiệp cũ, quyết đoán tiến vào vấn đề chính "Bên trên phái tổ kiểm tra đến."

Lời còn chưa kịp nói hết, lão Vương sửng sốt giật mình, mà lão Lưu còn đang ngáp chưa tới một nửa cũng ngừng lại.

Đào Ngữ trừng mắt, nghĩ thầm, rằng chuyện này tới thực khéo, có tính là ông trời cũng giúp cô không nhỉ, cố ý giúp cô làm sáng tỏ với Nhạc Lâm Trạch.

Trong mắt lão Lưu còn dính một ít nước mắt, lúc này bất chấp lau đi, quá sợ hãi nói "Ông nghe được tin tức ở đâu nói, khi nào bọn họ đến? Sao nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe có người đến chỗ này, đột nhiên sao lại phái tổ kiểm tra đến?"

"Sao ngươi hỏi nhiều vậy, lão Thường nên trả lời cái nào trước?" Lão Vương trừng hắn một cái, lập tức hỏi "Tin tức chính xác không?"

Lão Thường nở nụ cười "Bên trên đã đưa xuống văn kiện , cậu nói xem có chính xác hay không?"

Lão Vương nhẹ nhàng thở ra "Không phải đánh úp đến là được."

"Cái kia. . . . . ." Người được coi là không khí trong phòng họp, Đào Ngữ nhịn không được giơ lên tay hỏi "Vì sao tổ kiểm tra đến đây, mà các người lại hoảng như vậy?"

"Chờ bọn họ đến, cậu sẽ hiểu." Lão Lưu tâm đã phiền, còn bị người mới hỏi câu này câu khác, hắn cười lạnh trả lời.

Khóe miệng Đào Ngữ hơi giật, nghĩ thầm, mình ở chỗ này chính là một người không hề có địa vị, vẫn là không nên nói nữa .

Nhưng thật ra lão Vương tính nhẫn nại rất tốt, giải thích cho Đào Ngữ nói "Chúng ta ở nơi này nhiều như vậy năm toàn bộ đều dựa vào bên trên quyên tiền đưa tới, bên đó chỉ cấp kinh phí cũng chưa bao giờ quản nơi này, lần này không biết bị điên cái gì, đột nhiên muốn tới kiểm tra, với những trạng thái tù nhân ở đây, cậu cảm thấy rằng kiểm tra ra được cái gì tốt?"

Đào Ngữ ngẫm lại hôm nay đã xem qua rất nhiều cuộc ẩu đả, hiểu được gật gật đầu. Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, dư quang liền lướt đến biểu cảm bình tĩnh của lão Thường.

Trong lòng Đào Ngữ dừng lại, nhìn về phía lão Thường nói "Ông không phải mới vừa rồi nói còn có tin tức tốt sao? Tin tốt là cái gì?"

Người bình thường hay đùa giỡn như vậy, bọn họ cũng không coi mình là đối tượng bị lừa, nhưng mà lão Thường ở cùng với bọn họ nhiều năm, đã xem như là hiểu rõ tính cách của nhau, hiển nhiên là lần kiểm tra này không nghiêm trọng như bọn họ nghĩ.

Quả nhiên, lão Thường khụ một cái, chậm rãi mở miệng nói "Tin tốt là... lần kiểm tra này cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, dù sao nhiều năm cũng chưa quản qua bao giờ, cấp trên cũng chột dạ, chúng ta chỉ cần ở mặt ngoài phối hợp một chút, bọn họ sẽ không chủ động kiếm chuyện.

"Lão Thường, ông nói ngập ngừng như vậy làm gì." lão Lưu giống như oán giận than thở một tiếng, hỏi tiếp nói. "Vậy chúng ta phối hợp như thế nào?"

Vấn đề hắn vừa nói nói ra, Đào Ngữ cùng lão Vương đồng thời nhìn về phía lão Thường.

Lão Thường thỏa mãn hư vinh trong lòng, có chút vừa lòng nói "Tuy rằng không cần quá để ý, nhưng vẫn phải nể mặt mũi, lúc tổ kiểm tra tới, các phạm nhân phải tổ chức tiệc chào mừng để thể hiện tinh thần trên đảo của chúng ta, bày ra một chút tốt đẹp."

"Nếu như vậy, tôi sẽ tìm thêm vài chiếc máy ảnh để chụp, nhất định sẽ rất thích hợp." Lão Lưu nghe xong lập tức đồng ý nói.

Lão Vương cũng gật gật đầu đồng ý "Phương pháp này được đó cũng không cần nhiều tiết mục lắm, qua loa vài tiết mục là ổn rồi."

" Vấn đề chủ yếu chính là tiết mục, phương diện tài chính ở ngục giam chúng ta từ trước đến nay vẫn đầy đủ, sân khấu cùng thiết bị cũng không quá lo lắng, giao cho tôi là được." Lão Thường cười nói.

Chọn mua đồ này kia là công việc béo bở, lại để cho lão cáo già này giành mất. Lão Lưu cùng lão Vương trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng ngẫm lại tin tức hôm nay vẫn là lão Thường mang đến đành phải nhịn xuống.

Đào Ngữ lại càng không cần nói đến, nghe được phải để cho phạm nhân biểu diễn tiết mục, cô có một dự cảm bất an, lo lắng không biết công việc béo bở rơi xuống tay ai.

Quả nhiên, lão Thường sau khi đoạt được miếng ngon, giây tiếp theo nói chính là "Như vậy đi, mỗi khu chia hai tiết mục, chúng ta cộng lại là tám, tôi đưa ra thêm một tiết mục nữa, chín tiết mục vậy là đủ rồi."

Lão Lưu cùng lão Vương lập tức tỏ vẻ đồng ý, dự cảm không ổn trong lòng Đào Ngữ được xác minh, trong lòng lập tức kêu khổ. Giỡn mặt hả, mấy tên khùng đó đều ở chỗ cô, ai cũng khó chơi, cô biết tìm ai ra tiết mục đây!

Đáng tiếc cô còn chưa mở miệng, lão Thường liền giành nói "Đào Ngữ mới tới, chỉ sợ tù nhân không phục, như vậy đi, khu của cậu ra một tiết mục là được rồi."

"Lần này là chuyện quan trọng liên quan đến công việc của chúng ta, cậu tuy rằng là người mới, nhưng vẫn phải gánh vác một ít trách nhiệm." Lão Lưu tiếp lời

Hắn đã nói như vậy, lời cự tuyệt trong lòng Đào Ngữ không có biện pháp nói ra miệng , dù sao người ta đưa ra hai cái, cô cũng chỉ ra một cái, nếu từ chối thì không tốt lắm.

Tuy rằng đối với chuyện này hơi bất mãn, nhưng bị ba ánh mắt áp bách, cô chỉ có thể bất đắc dĩ là đồng ý.

Kết quả cô mới vừa gật đầu một cái, lão Lưu lập tức nói "Tôi nhớ rõ hiện tại khu 4 đã tách thành hai khu?"

"Đúng vậy, khu 4 tự tách nhau ra, nếu là hai khu, vậy phải đưa ra bốn tiết mục, nhưng thấy Đào Ngữ chưa hoàn toàn hòa nhập hoàn cảnh, nếu trực tiếp đưa nhiệm vụ lớn như vậy thì không thích hợp cho lắm, cho nên mỗi khu cậu đưa ra một tiết mục đủ rồi." Lão Thường một bộ dáng khoan dung nói.

. . . . . . Gì vậy trời? Mỗi khu một tiết mục, cuối cùng còn không phải như ban đầu sao. Đào Ngữ ý thức được chính mình phải đưa ra hai cái tiết mục, trong lòng không khỏi mắng đàn cáo già này.

"Vậy còn tiết mục mà chúng ta diễn? Mọi người đều một bó tuổi rồi, lên đó diễn cho một đám tiểu tử chê cười hả?" Lão Vương hít ngụm khí, nói xong thì như có như không nhìn Đào Ngữ.

Khóe miệng Đào Ngữ co rút, tuy rằng cảm thấy nói không lên lời, nhưng vẫn rất nhanh đáp ứng "Tiết mục của cảnh ngục để tôi."

Ba lão già kia nghe cô đáp ứng nhanh như vậy, kinh ngạc đồng thời lập tức thổi phồng tán dương vài câu rồi tự lủi đi mất.

Đào Ngữ cười nhạo một tiếng, cũng không biết là chính mình nhận tiết mục này có bao nhiêu nguy hại, dù sao đến lúc đó vạn nhất trong khu mình không ai tham gia, ít nhất cô còn có một cái tiết mục của mình, tin tưởng những người này cũng không trách móc gì nhiều.

Thời gian không còn sớm , cô cũng không ở văn phòng trì hoãn, đi đến phòng giam với bánh mì nhét trong áo.

Đêm lạnh như nước, bên tai mơ hồ có tiếng nước biển đánh vào tảng đá, Nhạc Lâm Trạch nhắm mắt lại chợp mắt, nhưng lỗ tai đột nhiên giật giật.

Anh chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt sắc bén như ưng, hai tròng mắt nhíu lại, tiếp theo không tập trung đứng lên.

Giây tiếp theo cửa sổ nhỏ trên ván cửa mở ra, một cái gói to ném vào, anh vốn định mặc kệ, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Đào Ngữ vẫn là ngồi dậy.

"Ăn." Đào Ngữ liếc anh một cái, xoay người rời đi.

Nhạc Lâm Trạch nhìn gói to trên mặt đất, tuy rằng bị ném một cách tùy tiện, nhưng cái túi không hề bị nới lỏng, rõ ràng là đã được buộc cẩn thận.

Anh cong ...khóe môi, đầu ngón chân nhẹ nhàng đá một chút, tiếp tục nằm xuống nhắm mắt. Ba phút sau, anh cầm bánh mỳ cũng coi như là nóng hổi ăn vui vẻ.

Một cái bánh mỳ to lót bụng, dạ dày cả ngày nay chưa ăn gì cuối cùng cũng thoải mái, Nhạc Lâm Trạch cảm thấy mỹ mãn là nhắm mắt lại, lúc này đây rất nhanh đã ngủ.

Nhưng Đào Ngữ ngủ không được, cô nằm trên giường trong kí túc xá, lăn qua lăn lại nghĩ đến chuyện tiết mục biểu diễn, tưởng tượng đến những tên trong khu mình là muốn đau não.

Không nghĩ tới tiến vào thế giới này vấn đề lớn nhất không phải là Nhạc Lâm Trạch, mà là những người khác.

Đào Ngữ buông tiếng thở dài, trong lúc phiền não mơ mơ màng màng ngủ.

Trong mộng, Nhạc Lâm Trạch cùng Lí Tấn mặc váy rơm, cùng với ca khúc Ấn Độ, đánh một đêm ở đài thi đấu.

Thẳng đến ngày hôm sau cô tỉnh lại, trong lỗ tai còn tràn ngập "Trời lạnh quá, tôi đang chơi bùn ở phía đông bắc." Đào Ngữ nhìn mình trong gương không hề có tinh thần sức sống, quyết định đi tìm những người đó tâm sự.

Mà người thứ nhất cô tìm cũng xem như có chút qua lại là Lí Tấn.

"Biểu diễn tiết mục? Ngươi điên rồi phải không?" Lí Tấn cổ quái nhìn "Đầu tiên không nói tôi căn bản sẽ không đồng ý, nhưng ngươi nhìn kĩ khuôn mặt này coi có thích hợp lên đài múa hát không?"

Đương nhiên là không thích hợp, cho nên cũng không tính toán tìm ngươi. Đào Ngữ mỉm cười "Thủ hạ của anh nhiều như vậy, chắc sẽ có vài người có tố chất nghệ sĩ, có thể đề cử một vài người biểu diễn."

"Có là có, nhưng dựa vào gì tôi phải giúp ngươi?" Lí Tấn cười nhạo một tiếng, một bộ dạng xem kịch vui "Ngươi không phải thích giúp khu 6 sao? Đi tìm bọn họ đi."

"Mỗi khu đều phải biểu diễn, hiện tại tôi thương lượng với khu của anh trước, khu 6 lát nữa tôi sẽ đi." Tuy rằng Đào Ngữ nghĩ đến hắn sẽ không phối hợp, nhưng thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn vẫn là nhịn không được nhíu mày.

Lí Tấn khinh thường là cười cười "Cảnh ngục, ngươi lầm rồi, đây không phải chuyện của khu tôi, mà chính là chuyện của ngươi."

Nói xong anh nghĩ tới cái gì, nheo lại ánh mắt nói "Nhưng mà nếu như ngươi có thể thuyết phục khu 6 đồng ý, tôi có thể suy nghĩ lại, để cho anh em tôi lên biểu diễn tiết mục."

Dù cho người này có quan hệ với khu 6 nhưng tin tưởng khu 6 cũng không mất não đến như vậy, để cho anh em mình biểu diễn xiếc khỉ cho đám người đến xem.

Nếu như hắn thực sự có năng lực làm được, thật sự làm cho khu 6 đồng ý, vậy mình đáp ứng cũng không sao, dù sao cũng là khu 6 mở miệng trước, chẳng sợ nếu bên hắn tham gia, cũng chỉ có thể cười nhạo bên đó trước thôi.

Đào Ngữ thấy hắn dầu muối không ăn, hừ lạnh một tiếng "Đây chính là anh nói, hy vọng đừng đổi ý." Nói xong cô liền đi tìm mập mạp , hy vọng khu 6 có thể nể mặt mình hôm qua cứu bọn họ một mạng, nôn ra hai cái tiết mục.

Nhưng mà sự thật tàn khốc.

Mập mạp phản ứng càng kịch liệt "Không được không được, không phải tôi không muốn giúp anh, tuy rằng chúng tôi làm phạm nhân chính là phải phối hợp với công việc của các người, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ vứt bỏ tôn nghiêm, tổ kiểm tra đến kiểm tra công việc của các người, dựa vào cái gì để chúng tôi đi tìm niềm vui cho bọn họ?"

"Thật cũng không phải là tìm niềm vui, chính là một chút biểu hiện của chủ nhà hoan nghênh đối với bọn họ là mà thôi." Đào Ngữ kiên nhẫn giải thích, "Hơn nữa cảnh ngục bọn tôi cũng sẽ ra tiết mục, không phải chỉ có mỗi các người."

"Vậy cũng không được, đối với các người mà nói là giải trí, đối chúng tôi mà nói là ngược lại." Mập mạp khá rõ ràng nói.

Bất đắc dĩ, Đào Ngữ đành phải uy hiếp "Nếu tổ kiểm tra đến kiểm tra ra lỗi sai, trở về báo cáo về nơi này, ngươi đoán đến lúc đó thì thế nào?"

"Đơn giản chính là đem các người sa thải thôi, đổi một đám người mới tiến vào." mập mạp cười tủm tỉm nói, hiển nhiên là không làm, những người bọn họ phạm tội đủ chết mười lần, nhưng bọn hắn vẫn như còn sống tốt, nguyên nhân chính là bởi vì sau lưng có bối cảnh.

Tổ kiểm tra không làm gì được bọn họ, bên trên cũng không làm gì được, những người đó có thể làm đơn giản chính là thay đổi đám cảnh ngục mà thôi, đối với bọn họ không tạo thành ảnh hưởng gì cả.

Đào Ngữ không nghĩ tới tên mập mạp lại làm khó dễ như vậy, suy nghĩ một chút nhíu mi nói "Tôi tốt xấu cũng coi như giúp qua các người, cậu không thể giúp tôi một lần?"

Những tên tù nhân dưới trướng cô khác với các khu khác, họ thực sự có quyền lực ở đây, nếu bọn họ không đồng ý, đoán chừng cũng không có ai nghe cô.

"Cảnh ngục, ngày hôm qua không phải anh nói không liên quan tới bọn tôi sao? Vết thương trên đầu tôi cũng là anh làm, chúng ta coi như là huề nhau." mập mạp cười hì hì nói "Vẫn là phải nói anh da thịt trắng nõn, không cần ở đây phơi mưa chịu nắng, đến lúc đó đi về nhà, mẹ anh cũng không nhận ra anh đâu."

Đào Ngữ mặt lạnh liếc hắn một cái, quay đầu bước đi , đi ra xa rồi vẫn còn nghe được phía sau có tiếng cười.

Thật tốn hơi thừa lời, vốn nghĩ chuyện này cùng lắm là bị lão Thường mắng một chút, hiện tại bị hai tên hỗn đản chọc tức, tính khí hung bạo của cô đang nổi lên.

Tiết mục mỗi khu một cái, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát. Đào Ngữ đứng ở dưới ánh mặt trời cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến căn tin.

Cả buổi sáng Nhạc Lâm Trạch đoán được Đào Ngữ nhất định sẽ đến, đợi đến gần giữa trưa vẫn chưa nhìn thấy người, anh mới nằm xuống tiếp tục ngẩn người.

Nằm không bao lâu, tiếng bước chân quen thuộc chạy đến đây. Khóe môi anh... cong lên, tiếp tục nằm bất động.

Vốn tưởng rằng một cái túi nhựa tiếp tục ném vào, kết quả cửa trực tiếp mở. Mày anh giật giật, lười biếng nói "Hôm nay mới đến ngày thứ hai, tiểu cảnh ngục muốn thả tôi ra sao?"

"Buổi sáng hôm nay gặp một chút việc, không kịp đưa anh bữa sáng, dậy ăn chút gì đó đi." Đào Ngữ nói xong liền đá đá chân anh, chờ anh để một chỗ trống trên giường mới đem cà mên đưa cho anh.

Nhạc Lâm Trạch mở ra có chút kinh ngạc "Quao, hôm nay có thịt."

"Nhanh ăn đi, tôi còn phải đi tuần tra." Đào Ngữ nhíu nhíu mày, nhưng cô chỉ nói một câu thúc giục như vậy, kế tiếp cũng không có nói gì nữa .

Nhạc Lâm Trạch lướt nhìn cô một cái, cảm thấy hôm nay cô giống như không kiên nhẫn lắm. Trong lòng anh nghi hoặc, nhịn không được ăn càng ngày càng chậm.

Nhưng mà Đào Ngữ cũng không có nói gì, ngược lại kiên nhẫn vô cùng tốt chờ anh. Mày Nhạc Lâm Trạch giật giật "Tiểu cảnh ngục, hôm nay mang hộp cơm đến đựng, tôi ăn xong chỉ sợ không rửa được."

"Tôi rửa là được." Đào Ngữ thuận miệng nói.

Nhạc Lâm Trạch khóe môi câu lên "Nhưng mà tôi ăn không xong làm sao bây giờ?"

"Tôi lấy ra ném đi." Đào Ngữ nhíu mày, người này sao lại nói nhiều câu vô nghĩa như vây.

"Vậy thì hơi lãng phí, không bằng. . . . . ." Nhạc Lâm Trạch nở nụ cười.

Đào Ngữ cảnh giác là nhìn anh "Làm sao?"

"Cô lại đây tôi nói cho cô nghe." Nhạc Lâm Trạch ngoắc ngón tay, bộ dáng thần bí.

Đào Ngữ thấy anh nham nhở như vậy, phản ứng đầu tiên là cách xa một chút, nhưng nghĩ đến chính mình còn có việc nhờ anh, nhẫn nhịn tiến lại "Làm gì. . . . . ."

Cô nào chưa dứt câu, miệng đã bị nhét một miếng bánh mỳ, cô theo bản năng là hé miệng, Nhạc Lâm Trạch đã thành công đút vào.

Không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, Nhạc Lâm Trạch lập tức nở nụ cười "Không bằng chúng ta mỗi người một miếng là được ."

Đào Ngữ nắm thật chặt ngón tay, mặt lạnh ngậm miếng bánh mì, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được, cuối cùng bởi vì chính mình không có thói quen lãng phí thức ăn, nhai nhai nuốt xuống, lúc này mới cắn răng nói "Ăn xong chưa? Tôi cần phải đi về."

Nhạc Lâm Trạch cười cười, chú ý tới miệng cô còn dính một miếng bánh mì, anh mở miệng nhắc nhở "Tiểu cảnh ngục, miệng."

"Anh lại có chủ ý quái quỷ gì?" Đào Ngữ mặt không chút thay đổi hỏi.

Nhạc Lâm Trạch có chút oan uổng "Ngoài miệng cô dính vụn bánh mì."

" Anh cảm thấy tôi sẽ tin?" Đào Ngữ nhìn anh, ánh mắt xem như anh chính là tên lưu manh

Nhạc Lâm Trạch bất đắc dĩ "Thật sự có."

"Nếu tôi tin anh, tôi chính là cây búa." Đào Ngữ nhìn anh phóng ra nụ cười lạnh.

Nhạc Lâm Trạch vừa nghe nở nụ cười, lập tức đi lên kéo cô, một bên xoay người giữ lại chứng cớ. Đào Ngữ không nghĩ tới người này còn dám túm mình, cảnh giác lui về sau, đáng tiếc lúc cô đứng lên đã đạp lên giày của Nhạc Lâm Trạch, trên chân nhất thời vô lực bị kéo đi.

Nhạc Lâm Trạch tính toán là cô sẽ phản kháng nên kéo hơi mạnh tay, kết quả cô một chút cũng không giãy dụa, bay thẳng đến người mình, hai người va chạm một chút, môi anh dính lên khóe môi của Đào Ngữ.

Không khí đọng lại một giây đồng hồ, giây tiếp theo Đào Ngữ đẩy mạnh anh ra, cái gì tiết mục cái gì bình tĩnh đều đã quên, nổi giận gầm lên một tiếng "Anh làm gì vậy hả? !"

Nhạc Lâm Trạch vô tội nhìn cô, bên tai cũng ửng đỏ, anh nhìn vụn bánh mì bên khóe môi Đào Ngữ đã biến mất, theo bản năng là sờ môi mình, sau đó vừa lòng phát hiện ra chứng cớ.

"Tiểu cảnh ngục xem đi, cô chính là cây búa." Nhạc Lâm Trạch cầm lấy mẩu vụn đưa tới trước mặt cô, giống như nhặt được vàng vui sướng nói.

Đào Ngữ". . . . . ." Thằng ngốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play