Edit by Hà Rockin
Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog
Các trang còn lại đều là reup!

Hai người đi cạnh nhau trên con đường vắng vẻ, Thẩm Kỳ uống nước nho, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Trạch.

Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, không bao giờ biết trước chuyện gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo. Ví dụ như bây giờ, hai người đàn ông là cp của nhau, cùng một con phố.

Có lẽ tác dụng sau khi phát sóng trực tiếp quá mạnh, bầu không khí có chút lúng túng, cần phải bị phá vỡ.

Vì vậy Thẩm Kỳ làm tiên phong, nên có đoạn đối thoại sau:

"Lâm ca cũng không ngủ được?"

"Ừm."

“......”

Sau đó, không có sau đó.

Mặt trăng rất tròn, rất sáng. Không giống như cuộc trò chuyện của họ, rất cứng ngắc,  rất suy sụp.

Không được, không thể bắt chuyện được, thì ai có thể phá vỡ? Ai đây? Dù sao cậu cũng không muốn làm vị anh hùng nhân dân này.

Thẩm Kỳ cắn ống hút, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, phản chiếu thật sâu vào ánh mắt, thốt ra: "Lâm ca, anh xem mặt trăng có tròn hay không. ”

"Ừm." Lâm Trạch cũng ngẩng đầu nhìn, ngữ khí vẫn bình thản như trước.

"Giống như một vòng tròn."

"Giống như."

“......”

Lâm Trạch, tiếp tục nhìn vào mặt trăng.

Thẩm Kỳ, hoàn toàn điên cuồng !!!

OMG! Bạn có thể đưa tôi đi không? Mau đưa tôi điiii!

Cậu chính là tổ sư gia xấu hổ, là một lão già cầm xẻng, đầu đội máy khoang điện, không thích mang giày.

Cậu có thể dùng tay dựng ra một tòa lâu đài, dùng đỉnh đầu đưa ra một tòa cung điện, dùng chân đánh ra một tòa thành, giờ này khắc này, cậu thật muốn biến thành một con chuột chỉ biết đào động, vĩnh viễn an nghỉ trong địa cung!

Yên tĩnh, quá yên tĩnh, thế giới này được xây lên bằng bông cách âm?!

Hệ thống rất nể mặt: "Cách trò chuyện của ngài thật là độc đáo."

Thật độc đáo, em gái mày!

Lâm Trạch rốt cục không nhìn mặt trăng nữa, quay đầu nhìn về phía cậu.

Thẩm Kỳ nhìn thẳng về phía trước, dùng sức hít thật sâu rồi thở dài một hơi.

"Đi thôi, trở về ngủ."

Thẩm Kỳ: Không bao giờ ra ngoài nửa đêm nữa.

*

Bởi vì phản ứng phát sóng trực tiếp vô cùng kịch liệt, độ nóng của chương trình có thể so sánh với mùa hè bốn mươi độ, lại có thể so với hỏa tiễn trên trời, dù sao ngay cả lượng nước của đập Tam Hiệp cũng không thể cứu vớt.

Thuận nước đẩy thuyền, tổ tiết mục bật chế độ chơi lớn.

Khụ, cũng không phải đùa giỡn đại bài ngừng phát sóng, chỉ là kéo dài về phát sóng một ngày.

Về lý do tại sao lại chậm trễ, giải thích chính thức là clip bị lỗi, trên thực tế, cảnh quay không đủ bạo.

Đạo diễn đứng trước mặt họ, mô tả một cách sinh động những gì ông ấy muốn và yêu cầu ghi hình khẩn cấp.

Thẩm Kỳ nghe như lọt trong sương mù, mê mang nhìn chằm chằm dáng người hình bầu dục của đạo diễn chậm chạp không đáp lại.

Vì vậy, cậu đã nhận được một kịch bản mới.

Nhìn Lâm Trạch, anh chủ không đưa ra ý kiến phản đối, nói cách khác kịch bản này ok?

Lại nhìn tình tiết không chịu nổi trên kịch bản, Thẩm Kỳ nghẹn ngào nuốt nước miếng.

Fine ~ cậu không phải là không thể chấp nhận được.

*

Ba ngày sau, lúc 21:00

Chương trình tạp kỹ hoàng kim khiến toàn bộ cư dân mạng chờ đợi từ lâu đã bắt đầu phát sóng.

Toàn bộ mạng lưới phát sóng trực tiếp, các nền tảng lớn trong nháy mắt bị chen bạo. Còn chưa thấy nội dung, bảng hiệu của chương trình đã lên một chuyến hotsearch.

Đạo diễn kinh ngạc rớt cằm: Hiệu quả rất ấn tượng!

Nhà đầu tư gửi tin nhắn chúc mừng, các nhà môi giới yêu cầu gia hạn ghi hình, nhà đầu tư mới bắt đầu đặt chỗ cho quý II...

Trời ơi, bây giờ ông tự mình đón năm mới luôn được không!

Hệ thống cũng góp vui: "Tại hạ sẽ tải lên đoạn trích chương trình cho ngài, phản ứng chắc chắn không tệ. ”

Thẩm Kỳ: Chỉ có đầu mày là sử dụng được.

Các nền tảng chiếu phim lớn lượt tải tăng cao nhanh chóng.

Bốn cặp khách mời, trong đó Lâm Trạch có sức nóng nổi bật nhất, tiếp theo là ảnh đế Trần Hữu Thành trước đó, nữ diễn viên kịch nói mới nổi Dương Lê Xuân, còn có một ca sĩ kỳ cựu Phương Thu.

【Nói thật, tôi chỉ muốn xem phân đoạn của anh Lâm và dì Thu】

[Wow! Trần Hữu Thành đều có thể mời tới đây! Nhóm chương trình thực sự giàu có! 】

[Dương Nhạc Xuân là ai? Người mới à? 】

【Không biết, hình như chưa từng diễn qua cái gì】

[Mẹ nó! Nền tảng nát này có thể ngừng lag hay không! Lập trình viên hậu trường làm thêm giờ đi! 】

[Mị đã nằm xuống rồi, mị sẽ ngủ thiếp đi nếu bọn họ không phát sóng.]

[Đừng ngủ! Bắt đầu rồi!! 】

Chưa kịp trò chuyện vài câu, ống kính đã chiếu tới ca sĩ kỳ cựu Phương Thu và trợ lý của cô.

Phương Thu vài năm trước bị tai nạn xe cộ, dây thanh quản bị tổn thương nhẹ, cần một tuần một lần đến bệnh viện thăm khám.

Chứng kiến sự nhiệt tình và kiên trì của ca sĩ gần 50 tuổi đối với sự nghiệp ca hát, cư dân mạng đã để lại những giọt nước mắt xúc động.

[Dì Thu, con vĩnh viễn yêu dì! 】

【 Trợ lý dì Thu cũng khỏe mạnh nha...】

[Giống như mẹ và con gái vậy Ah ... Tôi lại muốn khóc nữa】

Mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng, ba cặp đầu tiên cho khán giả thấy cuộc sống đơn giản nhưng bận rộn của họ.

Mặc dù bệnh tật có thể kết thúc nhiều năm trên sân khấu, mặc dù danh tiếng nhỏ và diễn xuất kém, mặc dù nổi tiếng, vương miện đăng quang - vẫn phải giữ vững tình yêu nghề và không ngừng quyết tâm kiên trì.

[Cậu nói cho tôi biết đây có phải là chương trình hài? 】

【 rõ ràng là chữa khỏi được rồi...】

[Đồng ý, bọn họ ở chung với trợ lý đều quá ấm áp]

【 chăn đều bị tôi khóc ướt ô ô ô...】

Nhân viên tổ tiết mục xúm vào xem, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên trong lòng. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn không biết từ khi nào đã sớm châm một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra khói trắng, nói: "Gấp cái gì, vở kịch hay còn chưa xuất hiện. ”

Tâm cơ và thủ đoạn là thứ phổ biến nhất trong làng giải trí.

Át chủ bài của chương trình được bọn họ định cho áp trục ra sân, tuy nói chiêu này rất không biết xấu hổ, nhưng lại rất hữu dụng. Thành công trong việc ổn định xếp hạng  tổng thể và tỉ số dự kiến cho giai đoạn tiếp theo.

Tuy nhiên, chỉ là áp trục vẫn không thể biểu hiện ra sự hiểm ác của tư bản.

Trước khi Lâm Trạch xuất hiện, nền tảng đã phát sóng quảng cáo 120 giây.

120 giây! Đây là con số khiến người ta gãi má cỡ nào, quả thực chính là phát rồ!

Sự nóng nảy của cư dân mạng là không thể ngăn cản.

[Mẹ kiếp! Tôi mua VIP này để làm gì! 】

[Tôi cho anh ba giây, nhanh chóng để quảng cáo xấu xí này cút xéo trước mắt tôi! 】

【Này, tiểu yêu tinh lẳng lơ, tôi muốn đưa người phụ trách nền tảng này vào 120...】

【Có thể nhanh hơn một chút không, "A a a" của tôi đã không thu lại được nữa】

Qua một thế kỷ, ống kính rốt cục xuất hiện cả người lẫn vật... Uh... Khuôn mặt Thẩm Kỳ phóng to trước ống kính.

[Tôi lau tôi lau tôi lau!!! 】

[A a a a a!!! Thẩm Kỳ tới rồi! 】

【Anh Trạch đâu?! Vợ anh xuất hiện kìa! 】

Nếu có cư dân mạng mở đạn mạc ra, sẽ thấy đủ loại màu sắc sặc sỡ, phủ đầy màn hình, ngay cả một khe hở cũng không nhìn thấy.

Cảnh tượng này, có thể so với thất tiên nữ hạ phàm.

Ngoài ra còn có cư dân mạng mạng 2G đặt câu hỏi: "Tình hình gì? Tại sao lại là vợ?"

Bất quá không ai được rảnh để ý tới, tất cả mọi người chuyên chú ăn cp, không cách nào tự kiềm chế.

Thẩm Kỳ trong video đang gấp gáp đến đoàn phim, kéo cửa xe, cất đồ đạc lên xe, cấp bách nổ máy.

Khuấy động nửa ngày, cũng không biết đụng phải cái gì, cần gạt nước trên kính xe phía trước bắt đầu lắc lư, cameraman ngồi sau nhìn không nổi nữa, lặng lẽ nói cho cậu biết tình huống. Thẩm Kỳ nghe xong, xấu hổ cười cười, trên mặt có chút nóng.

Tội lỗi! Cậu kiếp trước nợ ân huệ của cần gạt nước đúng không! Tại sao mỗi lần lái xe cần gạt nước luôn luôn gây rắc rối cho cậu!

Cậu điều chỉnh mọi thứ, sau đó lao về phía đoàn làm phim.

【 đoạn này thật hài hước, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt 】

【Ha ha ha ha rất giống bộ dáng lúc tôi mới học lái xe.】

【 Búp bê trên ba lô Thẩm Kỳ là phiên bản giới hạn mà Lâm Trạch đại diện!!! 】

【 Mẹ kiếp! ! Đó có phải là cả nước chỉ bán 10 cái không?! 】

【 Là fan đúng không!! 】

【Hẳn là không phải, công ty Trạch Ca không cho fan làm trợ lý ngôi sao】

【Đệch! Không phải là Trạch ca tặng chứ? 】

【A a a a a a!!! 】

Thẩm Kỳ cũng xem chương trình phát ra một màn đạn: [Không nên não bổ.]

Đoàn làm phim còn chưa bắt đầu công việc, Thẩm Kỳ chạy chậm vào phòng nghỉ, thở hồng hộc đưa cà phê cho Lâm Trạch, lại mở bao bì bên ngoài bánh kếp ra, tất cung tất kính đặt lên tay Lâm Trạch.

(*) bánh kếp: tra baidu thì kêu đây là bánh xèo Trung Quốc.

Lại đưa kịch bản cho Lâm Trạch.

Màn đạn lại bắt đầu một vòng tự não bổ mới --

【Vợ iu Tiểu Kỳ đưa nước】

【Thật ngoan, thật mềm, thật trắng】

【Nhìn Trạch ca như vậy thật hung dữ, cũng không cho Kỳ Kỳ nghỉ ngơi】

Cũng có những người không hiểu những nhận xét này .

【Hung cái gì! Người ta là quan hệ cấp trên, các người suy nghĩ nhiều rồi】

【Trợ lý của người ta, mấy người quản cái giề.】

【Rất bình thường, Lâm Trạch là ông chủ của anh ấy mà.】

Ống kính phát sóng công việc hàng ngày của Thẩm Kỳ, cũng chính là cảnh cậu di chuyển xung quanh mấy người phụ trách tìm hiểu tình huống. Tất cả đều rất đứng đắn, rất bận rộn, cho đến khi cậu đứng trên cột đá chờ Lâm Trạch.

Màn hình chợt chuyển làm đạn mạc bất ngờ bùng nổ nụ cười không tiếng động.

Sự nổi bật của cậu như một cây cột thu lôi trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, cực kỳ nổi bật trong đại dương thiết bị quay chụp và đầu người.

Thấy Lâm Trạch kết thúc, hai tay cậu giơ lên, vẫy vẫy thật mạnh, "Lâm ca...".

Dễ thấy hơn, và mất mặt hơn.

[Cứu mạng... Đầu tôi sắp rớt vì cười rồi...]

Đang lúc màn đạn đắm chìm trong tiếng cười nói vui vẻ --

Thẩm Kỳ cầm mấy bộ quần áo nói: "Lâm ca, anh thử trang phục đi, xem có gì không ổn để bọn họ sửa lại. ”

Lâm Trạch nhíu mày nhìn thứ giống như giẻ rách trong tay cậu, sinh ra nghi vấn: "Cái này có thể mặc được không?”

Thẩm Kỳ cầm quần áo khoa tay múa chân trên người anh: "Thử xem, không được tôi nói với bọn họ. ”

Lâm Trạch hỏi: "Còn bộ nào phải thử nữa không? ”

Thẩm Kỳ gật gật đầu: "Còn có, ở trong phòng nghỉ! ”

Vì thế hai người một trước một sau đi vào phòng nghỉ, ngay khi cậu đưa quần áo vào phòng thử quần áo, muốn xoay người rời đi, phía sau xuất hiện một bàn tay xương khớp rõ ràng nắm lấy cổ áo phía sau của cậu, kèm theo một câu: "Vào giúp tôi. ”

Cả hai đều biến mất trước ống kính.

Màn đạn kích động sắp nhồi máu cơ tim.

【Tổng giám đốc Lâm: chuyện thay quần áo này, sao có thể tự mình động thủ】

【A a a a! Cứu tôi! Đây rồi sắp bắt đầu rồi! 】

Bắt đầu cái gì vậy?

【 Cuối cùng tôi cũng biết tại sao nó viết đây một chương trình tạp kỹ hài hước]

【Áp trục đều là tinh hoa! 】

Cư dân mạng đang rất phấn khích, hình ảnh đột nhiên đóng lại, bắt đầu phát hành đoạn cuối phim.

【Cái đệch! Thật là hố người ta mà!!! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play