Edit by Hà Rockin
Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog
Các trang còn lại đều là reup!
Chương trình tạp kỹ khiến người hâm mộ cũng như người qua đường hứng thú nhất đã lên sóng.
Túm cái quần thì đây là một chương trình tạp kỹ chết tiệt!
Trải qua mấy ngày quay phim này, Thẩm Kỳ rốt cục cũng biết vì sao chương trình truyền hình thực tế gọi là chương trình truyền hình thực tế, bởi vì thật sự rất -- thực tế.
Không chỉ có kịch bản, sự cố bất ngờ, có các loại NPC tham gia vào như người hâm mộ không não, còn có những việc sau phỏng vấn, hoặc nói chuyện phiến tăng tình cảm và một loạt các hành vi khác. Điều quan trọng nhất là phải vô tình quảng cáo cho các nhà đầu tư.
Toàn bộ là một đoàn làm phim nhỏ!
Tuy nhiên, tuy nhỏ nhưng có năng lực lớn. Không báo trước nên trailer vừa phát tán ra ngoài, tổ tiết mục đã thu hút được mấy triệu lượt theo dõi trên Weibo, đặt trước trên nền tảng phá trăm triệu.Nổi như vậy tổ tiết mục nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Đạo diễn thấy đà này, trong lúc chớp nhoáng ra một mệnh lệnh, muốn Lâm Trạch và các khách mời khác thay phiên nhau phát sóng trực tiếp một tiếng rưỡi trước khi chương trình bắt đầu, bởi vì chương trình này gọi là [Một ngày của trợ lý], chỉ cần bên A không tốt, bên B cũng bị kéo theo.
Nhưng thái độ của mỗi công ty là khác nhau, một số không cho phép trợ lý xuất hiện, một số không quan trọng. Vì vậy, đạo diễn đã đưa ra một ý tưởng phát sóng trực tiếp - như ẩn như hiện.
Đúng như tên gọi, làm giảm cảm giác tồn tại của họ, nhưng không thể để cho khán giả bỏ qua sự tồn tại đó. Tạo cảm giác bức bách khiến khán giả muốn nhìn thấy nhưng không thể đạt được.
Thật không hổ là đạo diễn tiểu kịch trường, chiêu độc địa như vậy cũng có thể nghĩ ra, Thẩm Kỳ nghĩ thầm.
Vừa kết thúc quay phim, hai nhân vật chính là bọn họ liền ngựa không ngừng vó chạy về khách sạn. Vì sao ư? Còn không phải tư bản vạn ác lại khó thoát kia sao!
Trong phòng của Thẩm Kỳ, biển người đông đảo, cờ đỏ tung bay, đèn sáng lấp lánh, thiếu chút nữa làm mù mắt của cậu.
Dám hỏi cậu, khi nào ở trên người mình gặp qua chiến trận lớn như vậy!
Sợ hãi! Vi thần sợ hãi!
Bất quá cũng không có gì không tốt, chỉ cần có thể làm cho Lâm Trạch thuận lợi đi hành tẩu trên Tinh Quang Ngân Hà, thân là trợ lý, hy sinh một chút cũng không phải là không thể.
Buổi livestream bắt đầu, Lâm Trạch như bình thường chào hỏi khán giả trong điện thoại di động, trái tim nóng nảy của Thẩm Kỳ cũng dần dần bình phục lại trong giọng nói bình thản lạnh nhạt của anh.
Lâm Trạch bắt đầu tuyên truyền theo quy trình, anh đọc đạn mạc: "Anh Trạch đang uống gì vậy." Và thuận thế lắc lư sữa chua của nhà tài trợ, nói. ” Sữa chua."
(*) Đạn mạc :
Đạn mạc: "Là dạ dày không tốt sao? Anh phải chú ý đến cơ thể! ”
Một khi có một người mở đầu, phía dưới sẽ theo một mảng lớn đạn mạc tương tự như thế mãnh liệt tuôn ra.
"Ca ca không cần quá mệt mỏi nha! Tất cả chúng em đều thích xem anh diễn xuất! ”
"Anh Trạch có ăn cơm ngon không? Tất cả những món quà của chúng em đã nhận được chưa! ”
"Nghỉ ngơi sớm! Không thể thức khuya! Uống nhiều nước nóng hơn! ”
Một màn BALABALA tương tự như thế này ...
Bạn thấy đấy, người hâm mộ không hổ danh là cha mẹ cơm ăn áo mặc, chỉ cần một chai sữa chua cũng có thể dẫn đến rất nhiều lời quan tâm.
Thật ấm lòng!
Lâm Trạch cũng đáp lại từng người, nói: "Mấy ngày nay tôi luôn uống cái này, rất ngon. ”
Đạn mạc rất biết tiếp lời -- "Phải uống nhiều nước nha! Sữa chua không thể lúc nào cũng uống được! ”
Lâm Trạch tính tình tốt nói: "Chủ yếu là tôi đang quay chương trình tạp kỹ. ”
Chủ đề cuối cùng đã đi ra.
Nhân viên công tác ở một bên hô to một hơi, hiển nhiên rất hài lòng với phương pháp "dùng thân thể để dẫn dắt fan" này. Khóe miệng Thẩm Kỳ giật giật, cậu hoài nghi trong đạn mạc kia có nội gián, còn không chỉ có một người.
Thật là tổn hại mà, măng trên núi đều bị nhổ sạch rồi đúng không?
Tiếp theo là mô hình makerting thực sự -
Đạn mạc trên màn hình hỏi: "Chương trình tạp kỹ gì vậy?"
Lâm Trạch đáp: "Ba ngày sau phát sóng - [Một ngày của trợ lý]. ”
Màn hình bắt đầu không bình tĩnh, khởi động thiên phú đánh chữ, không quá mười giây, trong màn hình phát sóng trực tiếp toàn bộ đều là "A a a" quét kín không một kẽ hở. Thật sự, nếu con kiến đi vào cũng có thể trong nháy mắt mất đi sinh mệnh.
"Ơi là chời! Anh định cùng trợ lý nhỏ lên TV sao? ”
"Cứu ta cứu ta cứu ta cứu ta!"
"Trợ lý nhỏ!!! Cuối cùng tôi cũng có thể gặp anh ấy! ”
"Cái này không hơn với Cừu Lật gì gì đó đi?
Trong màn hình livestream, Lâm Trạch đã không thấy rõ khuôn mặt, Thẩm Kỳ lặng lẽ đưa tay tắt chế độ đạn mạc trong điện thoại của Lâm Trạch, trong nháy mắt giải cứu nhan sắc thịnh thế kinh thiên của anh.
Cũng không biết là bạn bè tinh mắt nào nhìn thấy cổ tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện dưới livestream, bừng bừng xẹt qua " Trợ lý nhỏ, trợ lý nhỏ, trợ lý nhỏ! ! ”
Tiếp theo là một mảng lớn "Đâu đâu đâu! ”
Sự ăn ý này, không cần nhiều lời, tất cả mọi người đều là tỷ muội ruột thất lạc nhiều năm!
Tổ tiết mục lại hướng cậu ban ánh mắt tán thưởng, đạt được thành tựu -- "Như ẩn như hiện".
Vì thế, tay Thẩm Kỳ đại biểu cho bản thân Thẩm Kỳ, thỉnh thoảng xuất hiện, tham gia cả buổi livestream tán gẫu.
Lâm Trạch khát nước, tay chủ động đưa nước nóng vừa đun sôi.
Lâm Trạch ngại nóng, tay chủ động quạt gió tán nhiệt.
Lâm Trạch đói bụng, tay chủ động đút đồ ăn vặt đến bên miệng.
Lâm Trạch ăn xong, tay chủ động thu gom rác.
Lâm Trạch mệt mỏi, tay cầm gối ôm kê vào lưng anh.
Lâm Trạch đổ mồ hôi, tay nắm lấy khăn giấy run rẩy thấm trên trán anh.
Fan đang phát điên!
Bản thân Thẩm Kỳ cũng muốn nghẹn đến phát điên, Hello, 120 sao? Nơi này có người bị ánh mắt trêu chọc đến ngất xỉu!
Nhất là lúc giúp anh lau mồ hôi, ý cười kia tràn đầy, sủng nịch thật sâu, ánh mắt tình ý nồng đậm, Thẩm Kỳ nhìn thấy cả người run lên, vội vàng cúi đầu, mồ hôi khẩn trương điên cuồng tràn ra, thiếu chút nữa muốn tông cửa mà ra, rời xa nơi thị phi của hormone này.
Tổ đạo diễn trợn mắt há hốc mồm: Trợ lý này... Giỏi như vậy sao?! Hiệu quả không khỏi quá tốt rồi!
Lúc này Lâm Trạch hời hợt nói một câu: "Lau đến mắt rồi. ”
Đệch! Anh không được nói chuyện!!!
Mấy cô gái trong phòng nghe thấy lời này, càng cố nén cổ họng, kích động khẽ gào.
Phòng phát sóng trực tuyến ngay lập tức chuyển thành hiện trường phát sóng trực tiếp.
Thẩm Kỳ rốt cuộc không nhịn được sắc mặt của mình nữa, từ đầu đến chân đỏ rực, đầu ngón tay cũng hơi ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm tú sắc khả xan, khiến người ta mơ tưởng.
"Ah ah ah ah! !Tay Kỳ Kỳ thật đỏ! ”
"Mặt cũng nhất định rất đỏ!"
"Nhìn ánh mắt Trạch ca của tôi, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ!"
"Tài liệu nằm mơ đêm nay đã có rồi!"
"Đi gõ cửa đi gõ cửa thôi!"
"Có thể hay không đừng tắt livestream, chúng tôi cũng muốn xem!"
"Mềm mại thẹn thùng mẫn cảm tiểu bạch thỏ x xấu xa bá đạo thanh lãnh lão yêu quái."
Thẩm Kỳ không còn xem đạn mạc nữa, hiện tại cậu chỉ hy vọng buổi livestream chết người này có thể lập tức, lập tức, nhanh chóng kết thúc!
Thật trùng hợp, Chúa đã hàn cửa ra vào và cửa sổ cứng đến nỗi mẹ nó một sợi lông cũng không thể thoát ra được!
Lúc này một vị fan lớn giận dữ quẹt quà thành công chen vào bảng xếp hạng, Lâm Trạch hơi kinh ngạc, nói: "Không cần tặng quà, các vị xin đừng tiêu tiền. ”
Trả lời anh là một loạt bình luận trên màn hình "Hơi Nước, Hơi Nước, Hơi Nước".
Thẩm Kỳ hiểu được mục đích của người này. Người lên bảng phát ra bình luận không cách nào xoá được, vị tỷ muội này có thể nói là tinh thần không sợ hãi quá cường đại, hy sinh tiền tài của ta, tạo phúc cho cả nhà!
"Hơi nước?" Lâm Trạch nhìn chằm chằm đạn mạc, lại nhìn Thẩm Kỳ ngồi ngoài màn hình, "Xe lửa sao?”
Mạch não này....
Đạn mạc cười bay, tất cả đều là "ha ha hi hi ha ha".
Màn hình một lần nữa đến: "Các anh thật phù hợp! Thiên tiên xứng đôi !!! ”
Cả người Thẩm Kỳ lại run lên, thiếu chút nữa đem chính mình run rẩy ngã xuống đất.
Đạn mạc điên cuồng đồng ý.
Lâm Trạch cười nói: "Chúng ta đích xác phối hợp rất tốt. ”
Thẩm Kỳ cũng nở nụ cười, cười đến mức lưng già khom xuống, khó có thể nâng lên.
Cậu nhìn chằm chằm vào chai sữa chua trên mặt đất, tôi cười bản thân mình, hạnh phúc mười vạn dặm.
Không sao, tôi có thể chịu đựng được, tôi có thể!
* Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog của Hà Rockin
Một sóng chưa yên, một sóng lại nổi.
Livestream vừa kết thúc, bọn họ liền xuất hiện trên hot search, top 3 trên bảng, nhiệt độ bùng nổ ngấtt trời.
Chạng vạng, Thẩm Kỳ đang nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, âm thanh điện thoại di động dồn dập khiến cậu như con cá chép ngồi dậy.
WeChat đến từ Giang Trăn dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ không ngừng chồng lên nhau, nhanh đến mức khiến cậu khẩn trương.
Giang Trăn: "Nghiêm túc đấy, hai người không có một chân đánh chết tôi cũng không tin. ”
Thẩm Kỳ: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Giang Trăn: "Xem Weibo. Cậu hot rồi. ”
Cậu đang 'bốc cháy' à? Cháy như thế nào? Lửa ở đâu?
(*) là phát hoả.
Cậu hỏa tốc mở Weibo ra, tiến vào bảng hot search, nhìn thấy danh từ đứng đầu vị trí, trong nháy mắt hít một hơi khí lạnh, quỳ rạp xuống giường.
# Lâm Trạch cùng trợ lý ở đoàn phim gắp đùi gà cho nhau # Sôi
Được tài khoản nổi tiếng của làng giải trí tung ra, kèm theo hai tấm ảnh, Lâm Trạch trong ảnh vẻ mặt dịu dàng đưa đùi gà vào bát cậu, cậu thẹn thùng nhận lấy; Lâm Trạch nhét đũa đã bẻ cho cậu, cậu mỉm cười đầy hạnh phúc.
Tiêu đề viết là "Phía sau hậu trường", nhưng nhất cử nhất động này, nhìn vào trong mắt người hâm mộ, thật sự là cực kỳ giống tình yêu.
Điên rồi, thật điên rồi!
Tuy nhiên, điều làm cho cậu thực sự điên là trong khu vực bình luận. Những lời nói và hành động đó thực sự làm mới tam quan của Thẩm Kỳ!
"Hú Hú! Mừng như điên! Các cục cưng! Tôi rơi nước mắt!!! ”
"Ah ah ah!!! Cứu mạng! ! Tôi đã có hình ảnh!!! ”
"Vừa xem xong livestream bọn họ tuyệt đối là thật!!!!"
"Tại sao livestream không lên hot search! Livestream còn tuyệt vời hơn! ”
"A Trạch à! Mẹ đến đây!! Mẹ đồng ý với cuộc hôn nhân này! ”
"Ăn cơm hộp sao? Tặng một CP! "
"Hơi nước CP! Hơi nước yyds!!! ”
(*)Ngôn ngữ Internet, mãi mãi là thần, yong yuan de shen, chữ cái đầu tiên của mỗi bính âm.
"Gọi là CP đùi gà! Đùi gà đùi gà! ! ”
Rất nhanh, lại lên một cái hot search -- #Hơi Nước or Đùi Gà # mới
Chẳng bao lâu, một cuộc bỏ phiếu giới hạn thời gian đã xuất hiện.
Chẳng bao lâu, Hơi Nước vẫn giành chiến thắng và giành được vị trí đầu tiên.
Thẩm Kỳ vẫn quỳ như trước, nội tâm của cậu sớm đã từ không thể tin được thành không thể không tin.
Thì ra, hết thảy đều là đùi gà gây họa, nếu như đùi gà không có chạy trốn, đũa không có so le, như vậy hiện tại cậu có phải vẫn là một công dân an phận thủ thường hay không?
Thẩm Kỳ theo bản năng báo cáo với Lý Nghiên, cậu tất cung tất kính gửi cho Lý Nghiên một tin nhắn wechat, chủ đề chính là cậu không khống chế giữ khoảng cách với Lâm Trạch, chuyện lên hotsearch này không thông báo trước cảm thấy áy náy sâu sắc.
Rõ ràng có thể nói xong mười mấy chữ, cậu cứng rắn nặn ra một đoạn văn ngắn ba trăm chữ, còn thêm mấy cái biểu tình nhỏ khóc lóc, biểu hiện ra độ thành khẩn của cậu.
Lý Nghiên trả lời rất nhanh, nhanh đến mức Thẩm Kỳ đều hoài nghi rốt cuộc cô có nhìn qua hay không.
Lý Nghiên: "? ”
Thẩm Kỳ phát ra một cái biểu tình quỳ xuống tạ tội.
Lý Nghiên: "Làm đẹp lắm! ”
Thẩm Kỳ nhìn không hiểu, đây là ca ngợi hay là trào phúng?
Lý Nghiên: "Rất hoàn hảo. ”
Thẩm Kỳ sáng tỏ, đây là bình yên trước của cơn bão.
Đầu trướng đến ong ong, cậu kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đường phố sáng đèn, đột nhiên muốn đi xuống một chút, nhìn điện thoại di động, mười một giờ rưỡi tối.
Cậu thật sự đi xuống, gió thu lạnh lẽo, khí lạnh bức người.
Kéo chặt khóa kéo, che phần bên dưới mũi, đi vào một cửa hàng tiện lợi, tùy tiện chọn mấy thứ, vừa xếp hàng vừa lướt điện thoại di động. Phía trước truyền đến âm thanh quen thuộc, "Cùng nhau trả tiền đi. ”
Trong ngực nhẹ đi, cả người cậu có cảm giác không tốt.
Giống như bay trên bầu trời xanh, gặp một giấc mơ khủng khiếp, khi tỉnh dậy, thì phát hiện đang ở ngay tại hiện trường một vụ nổ bom hạt nhân.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cháy.
Quyết định, cậu sẽ chạy trốn cả đêm để thoát khỏi thành phố này.