Chỉ trong nháy mắt sau Lâm Kích đã giấu hết tất cả tâm tình dưới đáy mắt.
Bây giờ chưa phải lúc.
Cậu nghĩ.
Ít nhất không thể ở đây.
Cậu không thể mang đến phiền phức cho Vinh Tình.
Động tĩnh bên này rốt cuộc cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Hà Khiêm tạm thời đưa Điềm Đậu yêu quý cho một vị quản lý cấp cao, vị này lập tức được sủng mà sợ nhận lấy.
Đây chính là Điềm Đậu!
Con mèo yêu quý của trợ lý Hà!
Là Điềm Đậu mà toàn bộ người trong công ty cầu mà không được!
A!
Muốn hít một ngụm!
Hà Khiêm vừa đi xuống bục vừa cho người đó một ánh mắt cảnh cáo.
Quản lý cấp cao vốn định vùi đầu hít mèo lập tức cứng ngắc tại chỗ cũ.
QAQ, trợ lý Hà thật vô tình!
Để tui hít Điềm Đậu một lát thì có sao đâu!
Hà Khiêm đi xuống bục, tiện tay kêu bảo vệ lại đây.
Y đi tới trước mặt Vinh Tình, giọng điệu khiêm tốn lại cung kính.
"Vinh tổng, xin hỏi chỗ này xảy ra chuyện gì vậy? Cần tôi đến xử lý không?"
Y nói xong thì liếc mắt nhìn An Nhiên.
"Tại sao An tiểu thư không ngồi ở chỗ của mình? Chẳng lẽ là do bọn tôi chăm sóc không chu đáo?"
Y nghiêng đầu, dường như rất khó hiểu.
Mà ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Nếu như không phải An Nhiên không hài lòng đối với sắp xếp của công ty bọn họ thì sao lại xuất hiện ở đây.
"A a a a a a a! Tui cảm giác được mùi khói thuốc súng trong câu này."
"Má ơi người này là trợ lý bên cạnh vinh tổng nhỉ? Trâu bò, lúc nãy tui còn nói vị trợ lý này thoạt nhìn yếu ớt, tui sai rồi!"
"Ha ha ha ha ha ha, tui thích hình ảnh này! Cảm ơn quý cô An Nhiên đã cố gắng khiêu khích! Không có phim truyền hình nào sánh bằng ống kính này a a a a a a!"
An Nhiên bị ý tứ trong lời nói của y dọa sợ.
Vinh Tình không tỉnh táo cũng không sao nhưng vị trợ lý Hà này lại tỉnh táo, đó chính là cận thần của thiên tử, dù thế nào cô cũng không dám đắc tội.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng An Nhiên vẫn nhẫn nhịn cười làm lành.
"Trợ lý Hà nói đùa rồi, là tự tôi cảm thấy có hơi chán nên đi dạo xung quanh, vừa vặn đụng phải Vinh tổng nên muốn tới cảm ơn Vinh tổng đã cho tôi cơ hội ký quảng cáo. Không ngờ tới đây lại thấy thân thể Vinh tổng hình như có hơi không khỏe. Trợ lý Hà anh xem đi, có phải là nên để Vinh tổng đi nghỉ ngơi không?"
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Kích.
Cô không chiếm được cũng sẽ không để cho người khác chiếm được!
Chỉ là một Lâm Kích mà còn muốn cướp người cùng cô?
Hà Khiêm có hơi kinh ngạc.
"An tiểu thư nói đùa, bình thường người phát ngôn đều do người phụ trách bên dưới chọn lựa, không cần Vinh tổng tự mình hỏi đến."
Y vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt tán thưởng từ Vinh tổng cùng cậu Lâm, còn có ánh mắt tràn đầy khuất nhục của An Nhiên.
Hà Khiêm mỉm cười trong lòng.
Là một trợ lý đạt tiêu chuẩn, y vẫn chưa đến mức ngay cả mắt nhìn này cũng không có.
Nói xong y liếc nhìn Lâm Kích.
"Nếu Vinh tổng không thoải mái thì không bằng nhờ cậu Lâm giúp một việc, đưa Vinh tổng quay về được không?"
Y vừa hỏi xong, cả người Vinh Tinh đều cảm thấy dễ chịu.
Quay về sẽ cho trợ lý Hà thêm tiền mèo!
Thêm! Thêm phần nữa!
Lâm Kích cũng nở nụ cười nhìn Hà Khiêm gật đầu ngỏ ý cảm ơn.
Bây giờ cậu xem như đã hiểu vì sao Vinh Tình lại ưu ái vị trợ lý này rất nhiều rồi.
Trợ lý Hà đúng là một người thông minh.
"Oa.... Tu la tràng siêu cấp...."
"Đau lòng An Nhiên một giây đồng hồ, ha ha ha ha ha ha! Nhất định bị đánh mặt đau đến chết luôn! Ha ha ha ha ha, vị trợ lý này thật trâu bò, tôm nõn tim heo*!"
(*虾仁猪心: một từ phổ biến trên mạng, là cách dùng đồng âm của thành ngữ "Giết người giết cả tim".)
"Ha ha ha, vừa rồi tui muốn nói tại sao An Nhiên nói chuyện đều mang gai nhọn, kết quả người này lập tức bị người khác đánh mặt, sảng khoái!"
"Thật sự thì nói như vậy cũng không sai! Nói thật tui còn cảm thấy xấu hổ thay An Nhiên, không phải chỉ là một người phát ngôn thôi sao, người phát ngôn có mặt ở Vinh thị đêm nay nhiều đến mức tui còn không nhận ra được, không biết cô ấy nghĩ gì mà cảm thấy bản thân rất trâu bò? Trâu bò đến mức Vinh tổng người ta phải nhận ra mình?"
"Ai, Vinh tổng vừa nhìn liền biết chính là bá tổng trăm công nghìn việc, không chừng người gặp được mỗi ngày cũng đếm không hết đây thì làm sao có khả năng nhớ tới một minh tinh nhỏ như cô."
An Nhiên bị nói đến mức vô cùng xấu hổ.
Nếu cô còn không nhìn ra bản thân không thích hợp tiếp tục đợi ở chỗ này thì cô thật sự quá ngu ngốc rồi!
"A, vậy, nếu là như vậy thì tôi không quấy rầy nữa, tôi đi trước."
Cô vừa thẹn vừa giận, tự cho là không thấy được nên hung hăng trừng Lâm Kích một cái rồi mới hốt hoảng bỏ chạy.
Lâm Kích này phá hỏng chuyện tốt của cô!
Cô nhớ rõ rồi!
Fuck!
Người phụ nữ này còn dám trừng chó săn nhỏ?
Quay về nhất định sẽ đè chết cô!
Hà Khiêm....
Có nên nhắc nhở Vinh tổng rằng ngài đã nói lời này ra không?
Nhưng mà cũng tốt, vậy y biết được nên làm như thế nào rồi.
Hà Khiêm gật đầu với Lâm Kích.
"Vậy thì làm phiền cậu Lâm đưa Vinh tổng quay về, tôi phải đi xử lý những chuyện khác trước."
Nói ví dụ như giải quyết người phụ nữ tên là An Nhiên này.
"Vậy tôi đi trước, những chuyện khác làm phiền trợ lý Hà."
Lâm Kích có hơi xấu hổ nhưng lại không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Thì ra Vinh Tình bí mật gọi cậu là chó săn nhỏ sao?
Lâm Kích mang theo Vinh Tình rời khỏi ống kính, lập tức một đám người phát ra tiếng than thở tiếc nuối trong mưa đạn.
Bọn họ ồn ào biểu thị tiếc nuối.
Còn không chờ bọn họ tiếc nuối quá lâu thì dưa mới lập tức nhét đầy miệng bọn họ.
Trang chính thức của Vinh thị đã đăng một thông báo mới.
Thông báo viết rõ, dựa vào việc quý cô An Nhiên công khai bất mãn đối với sắp xếp của Vinh thị trong họp hàng năm đêm nay, đồng thời từng nhiều lần bí mật lợi dụng danh tiếng Vinh thị đạt được không ít quan hệ lợi ích bất chính, không tuân theo hợp đồng.
Bây giờ hủy bỏ quan hệ hợp tác trước đó cùng quý cô An Nhiên, đồng thời sẽ truy cứu tất cả tổn thất kinh tế trong thời gian này.
Tuyên bố thoạt nhìn không đầu không đuôi, giống như chỉ là bởi vì đêm nay An Nhiên tự ý tiếp lời nên hủy bỏ thế nhưng đôi mắt của cư dân mạng đều sáng như tuyết, bọn họ rất nhanh đã bắt được trọng điểm trong thông báo.
"Nhiều lần bí mật lợi dụng danh tiếng Vinh thị đạt được không ít quan hệ lợi ích bất chính? E, không biết có ai còn nhớ không, trước đây có một quả dưa liên quan đến An Nhiên...."
"Nhớ! Chính là cái quảng cáo lúc trước hai người bấu véo nhau! Có lời đồn An Nhiên dựa vào quan hệ với Vinh thị mới cướp được, lúc đó tui còn tưởng rằng chỉ là lời nói vô căn cứ, bây giờ nhìn thấy cái này sẽ không phải là An Nhiên mượn danh nghĩa Vinh thị sau đó mới lấy được chứ?"
Không chờ cư dân mạng bắt đầu suy đoán, một tài khoản V giải trí lớn có một triệu fan hâm mộ tung ra.
Người này tung ra lần lượt từng tấm ảnh, tất cả đều liên quan tới việc An Nhiên ám chỉ hãng quảng cáo cùng bìa tạp chí mình và Vinh Tình có quan hệ.
Mà không ngoài dự tính, quảng cáo cùng bìa tạp chí đó vốn dĩ có mấy người tuyến một song song tranh cướp, cuối cùng đều bị An Nhiên nắm chặt trong tay.
Sau khi blog tung ra mấy thứ này, trên mạng lập tức dâng lên sóng to gió lớn!
"Má ơi! Được mở mang nhiều rồi! Chẳng trách đêm nay An Nhiên liều mạng cũng phải dính lại đây, thì ra là sớm đã bí mật lấy danh nghĩa Vinh tổng đi chèn ép người khác! Tui nói mà, cô ấy đã có địa vị như này rồi mà còn làm chuyện đó thì ra là chột dạ, sợ bị phía quảng cáo cùng bìa tạp chí vạch trần!"
"Tui muốn khóc lớn! Thì ra phía sau quảng cáo này thật sự có nội tình! Chị gái của bọn tui vốn dĩ đã nói trong nhóm fan là đối phương nhìn trúng chị ấy, hợp đồng cũng đã ký rồi! Kết quả cuối cùng đổi thành An Nhiên, nguyên nhân là bởi vì cái này! Tui thật sự! Tức giận a a a a a!"
"Chẳng trách năm nay trong tay An Nhiên bỗng nhiên có thêm một cái quảng cáo cùng bìa tạp chí, tui còn tưởng rằng cô ấy thật sự hot như thế, thì ra là như vậy."
"Giới nhà giàu thật loạn, tui vốn dĩ chỉ muốn đến ăn chua rút thưởng siêu xe, không ngờ vậy mà còn ăn được một quả dưa lớn!"
"An Nhiên rác rưởi cút khỏi giới giải trí! Trả cho chị gái bọn tui một công bằng!"
"Ọe, người xấu cũng dám tác oai tác quái, không có thực lực thì đừng gây chuyện, cứ yên ổn làm một bình hoa không tốt sao?"
An Nhiên còn trong hội trường không biết biến hóa trên mạng, mà sắc mặt người đại diện chờ bên ngoài xe bảo mẫu đã xanh lét, lại từ tím biến thành màu đen cuối cùng đầu óc choáng váng, suýt nữa đã hôn mê!
Trợ lý cùng ekip vội vàng xông lên ấn huyệt nhân trung mới làm người tỉnh lại.
Sau khi gã tỉnh lại, ngây ngốc ngồi yên ước chừng mười phút.
Bỗng nhiên chửi ầm lên!
"Bùn nhão không trát nổi tường! Tôi sớm đã nói đến địa vị này càng hot thì càng phải cẩn thận một chút! Không ngờ rằng cô ấy vậy mà lại làm nhiều chuyện như vậy sau lưng tôi! Được được được!"
Gã giận dữ cười, "Nếu cô ấy không nghe lời tôi như thế thì sau này cũng không cần tiếp tục nghe lời tôi!"
Gã vung tay lên, vậy mà trực tiếp mang toàn bộ ekip đi!
Mà An Nhiên ở hội trường vẫn chưa biết đây sẽ là thời gian huy hoàng cuối cùng trong sự nghiệp ngôi sao của mình!
Đợi sau khi họp hàng năm kết thúc, cô sẽ trở thành minh tinh đầu tiên trong giới giải trí bị toàn bộ ekip bỏ rơi!
Họp hàng năm vẫn còn tiếp tục, bầu không khí rút thưởng sôi nổi, siêu xe ở cuối đều làm mỗi người ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.
Mà mưa đạn trên mạng cũng không dừng lại, bọn họ vừa ăn quả chanh vừa ăn dưa, bận rộn đến mức quên cả trời đất.
Chỉ có Lâm Kích, dưới sự sắp xếp của nhân viên Vinh thị lái xe đưa Vinh Tình về nhà mình.
Thuận tiện gọi điện thoại cầu cứu anh rể.
Người đàn ông vội vàng chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Kích như thấy bảo bối nhìn người trên giường.
Hắn đặt hòm thuốc xuống, nở nụ cười ngả ngớn.
"Em ngược lại biết dùng anh, nếu không anh của em đang ngủ thì em đoán xem anh có tới đây không?"
Lâm Kích nắm tay Vinh Tình, Vinh Tình rất nóng, hiện tại cả người đều mơ mang.
Cậu phân tâm liếc mắt nhìn người đàn ông hơi thở dốc vì vội vàng đến đây, chắc chắn nói.
"Anh chắc chắn sẽ đến, bởi vì tương lai anh ấy cũng sẽ là người nhà của anh."
Mà anh rể của cậu dù yêu ai cũng sẽ yêu cả đường đi.
Thật sự không ngờ rằng có thể nghe được từ miệng tên nhóc câu này, người đàn ông đầu tiên là sững sờ sau đó chợt sung sướng bật cười.
"Em ngược lại rất thông minh, chẳng trách anh em nói em giống anh."
Hắn lại liếc nhìn người trên giường, "Nếu là thế, vậy em cũng đừng để đến lúc đó để anh có cơ hội tìm người này gây sự. Nếu không người này không thể làm người nhà của anh được."
Hắn không phải là người tùy tiện ra tay như vậy.
Nếu không phải nhờ Lâm Việt.
Lâm Kích mím môi, cậu nắm chặt tay Vinh Tình nói chắc nịch.
"Đó là đương nhiên."
"Tốt lắm, không tệ, anh thật ra lại bắt đầu tán thưởng em rồi."
Người đàn ông vỗ vỗ vai cậu, đáy mắt chợt lóe lên chút tán thưởng.
Vinh Tình chỉ bị cảm mạo thông thường, bởi vì không giữ ấm tốt nên mới chuyển thành phát sốt.
Người đàn ông tiêm một mũi cho anh rồi dặn dò Lâm Kích vài câu, sau đó chạy về.
Thời tiết lạnh lẽo, người trong nhà không có cái ôm của hắn sợ là tay chân sẽ lạnh cóng như băng.
Lâm Kích đưa hắn ra cửa, quay đầu lại đứng ở cửa nhìn bên trong.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, người nằm trên giường là người trong lòng cậu.
Lúc không nói chuyện cùng với lúc nói chuyện quả thực là như hai người khác nhau.
Mà cho dù là cái nào thì cậu cũng đều rất thích.
Lâm Kích yên lặng ngồi ở đầu giường, đầu ngón tay của cậu như tự có suy nghĩ nhẹ nhàng chạm vào gò má Vinh Tình một cái.
Hơi nóng.
Cậu nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Hai cánh môi lạnh lẽo đụng vào gò má nóng bỏng.
Vừa chạm vào đã nhanh chóng rời khỏi.