Trước màn hình tivi, ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lâm Việt nằm trên đùi mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Chẳng trách nó lại vội vàng chạy mất, thì ra là bởi vì cái này sao."
Hắn liếc mắt nhìn kỹ người trong tivi, lập tức hiểu rõ.
"Thì ra là người này sao?"
Ừm, đúng là một người ưu tú.
Cũng đáng giá làm Lâm Kích buồn rầu đấy.
Người đàn ông cười khẽ cúi đầu hôn lên gò má người trong lòng một cái.
Lần này em ngược lại có thể không cần không cần lo lắng, ánh mắt của em trai em vẫn tốt giống như em vậy.
"....? Xảy ra chuyện gì?"
"Cmn....? Cánh tay này là của ai?"
"Giọng nói này có hơi quen!"
"Hình như tui biết là người nào...."
"Nhưng mà cái tư thế này...."
Mưa đạn ồn ào biểu thị bản thân khiếp sợ rồi!
Lúc này một người quay phim cực kỳ chính trực quay ống kính lại.
Một gương mặt không xa lạ gì với cư dân mạng lập tức xuất hiện trong ống kính.
"A a a a a a a a a! Là Lâm Kích! Tại sao cậu ấy cũng tới?"
"Anh Lâm Kích a a a a a a! Cực kỳ đẹp trai a a a a a a! Họp hàng năm Vinh thị là họp hàng năm thần tiên gì vậy! Bây giờ tui nộp CV vào còn kịp không?"
"Ai, lầu trên đừng nghĩ nữa, mỗi lần Vinh thị thông báo tuyển dụng vị trí trống đều là đánh vỡ đầu mới chen lấn vào được chỗ đó, đứng top 10 trong nghề không phải là giỡn chơi."
Fan Lâm Kích nhanh chóng chạy khắp nơi, không lâu sau trong mưa đạn đã có rất nhiều fan hâm mộ tràn vào.
"Cảm ơn bọn chị em! Hậu viện Lâm Kích đã vào chỗ a a a a a a!"
Trong hội trường.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thân thể Vinh Tình thả lỏng, dựa vào phía sau một chút.
Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút rồi!
Mệt chết papa!
Vinh Tình có hơi hoảng hốt nghĩ.
"A a a a a a! Tui, tui hình như ship couple này rồi a a a a a a, tui biết tui không đúng nhưng mà Vinh tổng dựa như thế này cảm giác hình như hoàn toàn tín nhiệm Lâm Kích đó, hu hu hu, tui muốn ăn đường."
"Hẳn là Vinh tổng quen biết với Lâm Kích nhỉ? Rõ ràng thân thể đã thả lỏng, hồi nãy lúc nói chuyện với An Nhiên lưng lại thẳng băng."
Lâm Kích ôm anh vào ngực, hơi tránh khỏi camera.
Cậu trầm mặc một lát rồi lấy điện thoại ra kín đáo đưa cho Vinh Tình.
"Anh xem cái này thử đi."
Thứ gì?
Vinh Tình mềm nhũn giơ tay lên nhận lấy.
Fuck!
Đôi mắt anh trợn to.
Tên mắt mù lòng dạ hiểm độc nào lại nói loạn về papa vậy!
Nói bậy!
Tui không phải!
Tui không có!
Anh vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Cậu đừng tin thứ này! Đều là nói hưu nói vượn! Quay về tôi sẽ để trợ lý Hà tố cáo bọn họ! Người phát ngôn có trình độ như thế này không cần tôi tự mình đi chọn!"
Anh rất trong sạch!
Anh cũng không biết người phụ nữ này là ai!
Anh chỉ đập tiền cho một mình Lâm Kích!
"Tôi cũng đoán vậy."
Giọng điệu Lâm Kích bất đắc dĩ, cậu không có nghi ngờ Vinh Tình.
Hoặc là nói bây giờ thì không có.
Tuy rằng lúc nãy đầu óc cậu giống như chập mạch trực tiếp xông ra từ chỗ anh trai tới đây, nhưng mà lúc trên đường đi cậu đã tỉnh táo lại.
Ngay cả phương thức liên lạc của trợ lý Hà Vinh Tình cũng nói với cậu, trước sau còn tiêu cho cậu bốn ngàn vạn.
Còn những thứ khác thì càng không cần nói.
A Lương cũng tốt, Tiểu Tinh cũng tốt, nếu như không có Vinh Tình bọn họ sẽ không đến bên cạnh mình.
Còn có chị Cao cũng vậy.
Còn nữa.
Lâm Kích cúi đầu liếc nhìn đỉnh đầu của người trong ngực, giả vờ bình tĩnh.
Cậu đã xem trang cuối cùng của cuốn sổ nhỏ.
Lâm Kích mím môi, liếc mắt nhìn người phụ nữ đầy mặt chất vấn rõ ràng ở đối diện, nháy mắt thậm chí có hơi đồng cảm với cô.
Hẳn là cô không nghĩ tới Vinh Tình chỉ thích đàn ông.... Nhỉ?
An Nhiên xác thực không nghĩ tới, thậm chí cô còn muốn cào nát mặt Lâm Kích.
Nhiệt độ trong hội trường vẫn làm người khác cảm thấy lạnh lẽo như cũ, cô vốn mặc bộ lễ phục lộ vai nên lạnh đến mức rùng mình.
Hiện tại rất vất vả mới chiếm được cơ hội lại bị Lâm Kích chen vào, cô tức giận đến mức nghiến răng!
"Cậu là Lâm Kích, đúng không?"
An Nhiên cắn răng, không được, cô không thể cứ bỏ qua như vậy!
Cô vén tóc, đôi mắt viết đầy thắc mắc.
"Tôi chưa từng nghe nói cậu cũng có trong danh sách khách mời nhỉ! Thực sự ngại quá, những lời này tôi không nên nói lung tung." Cô giả vờ hối hận, lại tiếp tục nói, "Nhưng mà hôm nay là họp hàng năm Vinh thị, cậu không có thư mời thì đi vào có vẻ không được hay lắm? Hơn nữa bộ độ này của cậu là đồ bình thường sao?"
Không giống Lâm Kích cùng Vinh Tình nói chuyện lại theo bản năng hạ thấp giọng, An Nhiên thì hận không thể để tất cả mọi người nghe thấy cô nói chuyện.
Cư dân mạng trước màn hình cũng đều nghe được cô nói cái gì.
"E.... Không ky nhưng mà trong ý tứ chỉ trích Lâm Kích trong lời này của An Nhiên cũng quá rõ ràng rồi? Nói tiếp, làm sao cô ấy biết được Lâm Kích không có trong danh sách khách mời? Mặc đồ bình thường đắc tội cô ấy sao?"
"Đồng cảm khó hiểu, không biết An Nhiên dùng thân phận gì nói những lời này, nếu Lâm Kích có thể đi vào vậy đã nói rõ ban tổ chức đồng ý cho cậu ấy đi vào, An Nhiên ở chỗ này nói cái gì chứ?"
"Chỉ có tui cảm thấy An Nhiên nói đúng à....? Lâm Kích đúng là không có trong danh sách khách mời, cậu ấy cứ mặc đồ bình thường như vậy đi vào, cũng là quá không tôn trọng ban tổ chức rồi?"
"Lầu trên là fan An Nhiên hả? Nói chuyện thì làm phiền mang não được không? Cho dù là vậy thì đến lượt An Nhiên nói mấy lời này sao? Cô ấy giọng khách lấn át giọng chủ như vậy cũng không tốt hơn Lâm Kích chút nào nhỉ?"
"Đây là anti fan An Nhiên sao? Tôi thuần túy là người qua đường, có sao nói vậy, Lâm Kích mặc như thế đi vào thì đàng hoàng sao?"
Vấn đề này trực tiếp sôi sùng sục trong mưa đạn, cơ bản ý kiến đều chia thành hai nửa.
Có đồng ý với An Nhiên cũng có cảm thấy chuyện này không liên quan tới An Nhiên.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy ống kính bỗng nhiên chuyển lên người Vinh tổng.
Lâm Kích bị người phụ nữ này quở trách một trận làm trong lòng Vinh Tình lập tức vô cùng khó chịu.
Cô là ai?
Cô là mẹ tôi hay là bà tôi?
Khu này tôi là lớn nhất! Lâm Kích chính là dưới một người trên vạn người!
Cô có thể tùy tiện nói cậu ấy sao!
Anh bất mãn trong lòng, còn chưa kịp nói ra thì Lâm Kích ngược lại mở miệng trước.
"Tôi xin lỗi, đến quá vội nên không kịp nghĩ nhiều."
Cậu không có tâm tình đi suy ngẫm ý tứ trong lời nói An Nhiên, khắp đầu đều là Vinh Tình nóng như thiêu trong ngực.
Đi sớm một chút hình như sẽ tốt hơn? Ít nhất trước tiên phải mang Vinh Tình về cho bác sẽ khám.
Cậu cúi đầu nhìn Vinh Tình, "Anh muốn quay về sao? Cùng đi không?"
An Nhiên vừa nghe thấy sắc mặt liền thay đổi.
Không được!
Vinh Tình cứ như vậy đi thì không phải kế hoạch của cô ngân nước sao?
Cô cắn răng một cái, trong cái khó ló cái khôn, giọng nói mang theo dẫn dắt.
"Lâm Kích cậu đúng là biết nói đùa, đêm nay là họp hàng năm Vinh thị, Vinh tổng rất bận rộn đâu phải giống như cậu nói đi là có thể đi được."
Cô nói xong thì vội vàng chê cười một tiếng, "Ý của tôi không phải nói cậu rất rảnh rỗi, nghe nói gần đây cậu nhận một bộ phim mới, chắc hẳn rất bận rộn."
"...., a hiểu rồi, tui nhìn ra được An Nhiên đây là muốn bắt Vinh tổng?"
"Cũng rất bình thường, dù sao chỉ riêng gara tư nhân của Vinh tổng cũng là độ cao mà bao nhiêu người cả đời cũng không cách nào chạm đến. Bây giờ An Nhiên là tuyến đầu, nếu như có thể đi cùng Vinh tổng thì cho dù muốn vươn ra quốc tế dùng tài lực của Vinh tổng cũng không có vấn đề gì."
"Buồn nôn, không muốn xem."
"Dưa lớn nhất đêm nay có lẽ đến rồi. Nhưng mà Lâm Kích xuất hiện lúc này có phải hơi quá trùng hợp không? Nói thật ngay cả phim truyền hình cũng không dám quay như thế. Lâm Kích cũng là đang tìm mắng bản thân."
Những fan hâm mộ của Lâm Kích càng gấp hơn.
Bọn họ không biết tại sao Lâm Kích bỗng nhiên xuất hiện, cũng không biết vì sao Lâm Kích lại trộn lẫn vào đây, nhưng mà bọn họ xác thực chưa từng nghe nói Lâm Kích nhận được thư mời từ Vinh thị!
Nếu là như vậy, chỉ sợ sau khi phát sóng trực tiếp xong sẽ có không ít người đến mắng Lâm Kích của bọn họ!
Lúc này trong nhóm fan có người yên lặng lên tiếng.
"E, cái gì nhỉ, tui muốn nói là mấy cô không có nghĩ đến Lâm Kích nhà chúng ta có một người bạn rất giàu có sao?"
Người lớn mật lên tiếng kia lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
"....? Cô vừa nói như thế làm tui có một suy nghĩ lớn mật."
"Chị em suy nghĩ này của cô rất giống suy nghĩ của tui."
"Tui cũng vậy...."
Có người lý trí lên tiếng.
"Nhưng mà không thể xác định được mà? Nói tiếp, loại đẳng cấp như Vinh tổng thì không phải là giàu có bình thường mà là cực giàu có."
"Hay là trước tiên nhìn thử một lát đi, nhưng mà mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi tối nay An Nhiên này thật sự quá đê tiện, vừa nãy rõ ràng là muốn táy máy tay chân với Vinh tổng người ta nhỉ, dù gì cũng là tuyến đầu, đúng là không biết kiềm chế."
"Được rồi đừng nói nữa, tất cả mọi người hành động đi, danh dự của anh trai Lâm Kích dựa vào chúng ta bảo vệ rồi!"
Hiện trường.
Vinh Tình vốn đang hoa mắt chóng mặt, nghe thấy người phụ nữ kém thông minh lên tiếng lập tức xụ mặt xuống.
Ý cô là gì?
Lâm Kích bận hơn cô đấy!
Gần đây papa cũng không nỡ đi quấy rầy cậu ấy biết không!
Càng nghĩ càng khó chịu!
Fuck!
Người gì vậy! Quay về sẽ hủy bỏ hợp đồng quảng cáo của cô!
Anh chỉ cảm thấy tức giận đầy bụng, giống như không thể nôn ra.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Lâm Kích, người của anh, ai cũng không thể nói cậu ấy!
"Chỉ cần cậu ấy muốn đến thì không cần thư mời của Vinh thị, cậu ấy là bạn bè của tôi, bạn bè đến thăm bạn bè thì không cần mặc lễ phục."
Anh dừng một lát, "Hơn nữa tôi cũng không biết từ bao giờ chỉ là một người phát ngôn mà cũng có thể tùy tiện tiếp lời của tôi."
Cô cho rằng cô là cái thứ gì!
Hứ!
Vừa rồi còn muốn có ý đồ bất chính với papa!
Cô xứng sao?
Cô không xứng!
Hai câu này của Vinh Tình rất có khí phách.
Lâm Kích đứng ở phía sau hắn, vốn còn chưa nghe ra ý tứ trong lời nói An Nhiên thì lúc này rốt cuộc mới phản ứng lại.
Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn đỉnh đầu người trong lòng, từ từ cong môi.
"Anh trai.... Cậu ấy cười đẹp quá trời ạ! Asl!"
"Nói thật về sau Vinh tổng chính là papa của tui! Ngài ấy nói giúp cho Lâm Kích của bọn tui! Mấy người nhìn đi! Đây chính là Vinh papa khí phách sao? Tui i rồi!"
"Hu hu hu hu hu hu hu, tui, tui muốn ship couple Vinh papa cùng anh trai Lâm Kích, mấy người có thể đánh tui một cái không?"
"Thực không dám giấu giếm, tuy rằng ship couple là không tốt nhưng mà nụ cười này của anh trai Lâm Kích làm tui, tui cũng muốn đập...."
"Tui, tui chụp màn hình lại rồi hu hu hu hu hu, tui mặc kệ! Bức hình này sẽ tất cả giấy dán tường suốt đời tui! A a a a a a! Tui cảm giác mình ngậm được đường rồi, quá ngọt má ơi, Lâm Kích tui có thể!"
Vinh Tình.
Có lẽ là lớn lên trong lòng cậu.
Lâm Kích nghĩ.
Lỗ tai cậu vù một tiếng như không còn nghe được, trong phút chốc toàn bộ âm thanh hội trường cậu đều không nghe thấy.
Một loại cảm giác thỏa mãn to lớn khó có thể dùng lời diễn tả được lớn lên tràn ngập toàn bộ lồng ngực cậu, có một loại dục vọng mãnh liệt làm cho cậu muốn ôm chặt người trong ngực, giam giữ cả đời này của anh trong ngực mình.
Trong mắt chỉ thấy được một người.
Trong tai chỉ nghe được một người.
Trong lòng chỉ muốn có một người.
Trong giây phút này, trong đôi mắt Lâm Kích nhìn Vinh Tình như có ánh sao sáng chói nhất đầy trời.