Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Cách học viện đế quốc không xa, có một tòa gara để xe hình lập thể. Tầng cao nhất, là một sân bay tư nhân.
Trên mái nhà, bốn chữ "Thực Nghiệp Ninh Thị" thật lớn, lập lòe ánh đèn neon, cách xa cũng có thể nhìn thấy. Bảng đèn này quá lớn, làm chiếc trực thăng đang lơ lửng trên không cũng nhiễm một màu đỏ hồng lung linh rực rỡ.
Cánh quạt trực thăng không ngừng xoay tròn, kéo theo tiếng gió phần phật.
"Ninh tổng! Ngài tới rồi?"
Tiểu Chu đứng ở sân bay. Thấy Ninh Trí Viên mang theo một thân toàn mùi lẩu bước lại đây, hắn rất chuyên nghiệp không hỏi nhiều, mà nói thẳng chính sự.
"Mới vừa rồi nhận được tin tức, tôi đã thông báo cho Phương tổng đốc. Hắn vẫn còn ở phụ cận chưa rời đi, muốn chúng ta cùng nhau qua đó."
Ninh Trí Viên gật đầu một chút, hỏi.
"Tình huống thế nào?"
"Đột nhiên nổ rất mạnh, may mà lúc ấy là thời gian nghỉ trưa, thương vong không có gì lớn. Kỹ sư của chúng ta bị thương mười ba người, may mắn không bị thương nặng, cũng không có người tử vong. Nhưng mà công trường không thể không đình công.
Giọng càng nói càng nhỏ, biểu tình của Tiểu Chu sầu lo.
Nơi xảy ra chuyện chính là công ty đang xây dựng theo cấu trúc cơ bản của Ninh thị ở nước ngoài, cung cấp mạng lưới điện địa phương cho một đế quốc tương đối lạc hậu. Từ máy phát điện, dây điện truyền tải điện, đến các thiết bị điện lực khác......Lợi nhuận sau lưng rất lớn, cũng là dự án quan trọng của Ninh thị ở nước ngoài.
Ai có thể ngờ, ở thời kỳ quan trọng xây dựng nhà máy điện, lại có thể xảy ra loại sự tình này!
"Ninh tổng, chuyện này có thể là liên quan đến đại hoàng tử hay không?"
"Tám chín phần mười là hắn."
"Thật là quá đáng! Hắn chính là hoàng trữ, kỹ sư chúng ta đều là con dân đế quốc! Tại sao hắn có thể nhắm vào người của mình khủng bố tập kích như vậy...."
"Cho nên lần trước lần trước đụng tay đến nguồn năng lượng của công ty hắn, là thật sự cho hắn một vố đau. Chó cùng rứt giậu, đây là thế diện cơ bản không rảnh lo.
* Chó cùng rứt dậu: bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Vừa nói, hai người vừa đi về phía trước, rất nhanh đến bên máy bay trực thăng. Đột nhiên, di động trong túi Tiểu Chu rung lên chấn động. Hắn nghe điện thoại, chạy đến nói hai ba câu, vội vàng trở về báo cho Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, là Lâm ca!"
"Lâm Lộc?"
Ninh Trí Viễn nhíu mày.
"Cậu ta muốn làm gì?"
"Không biết, chỉ là Lâm ca nói muốn cầu tôi hỗ trợ."
"Là cầu cậu hỗ trợ? Hay là vẫn muốn thông qua cậu cầu tôi hỗ trợ?"
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn về phía máy bay trực thăng đang đứng yên trong không trung.
"Lại học được cách làm loại tâm kế này. Hiện tại là khi nào, cấp tốc! Tôi có thời gian rảnh để ý đến cậu ta?"
"Nhưng mà, Lâm ca nói anh ấy đang ở bệnh viện...."
"Bệnh viện?":
Ninh Trí Viễn ngây ra một lúc, vươn tay tới chỗ Tiểu Chu.
"Đưa điện thoại tôi nghe một chút."
..............
Bên kia, Lâm Lộc ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu gối chính mình. Gió đêm thổi trên quần áo đơn bạc của cậu.
Mới vừa rồi Tiểu Chu nói được một nửa, đột nhiên hắn nói chờ hắn một chút. Cậu ngoan ngoãn đáp ứng. Nhưng cậu không nghĩ đến, bên loa điện thoại lại vang lên lần nữa, thế nhưng là giọng của Ninh Trí Viễn.
"Lâm Lộc cậu ở bệnh viện?"
"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc sửng sốt.
"Làm gì kinh ngạc như vậy? Còn không phải cậu muốn nói Tiểu Chu chuyển lời giúp cậu sao? Hiện tại tôi tới rồi đây, cậu có chuyện gì?"
"Em....."
"Ấp a ấp úng cái gì! Tôi còn có việc gấp, cậu nhanh lên!"
Mới nghe được giọng nói của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc đã cảm thấy đầu mũi chua xót, ủy khuất trong lòng như muốn trào ra. Nhưng Ninh Trí Viễn quát lớn như vậy, cậu ép mình nuốt những nghẹn ngào đó trở lại. Tận lực ổn định cổ họng.
"Trí Viễn ca, em ở bệnh viện. Em khẳng định là bị bệnh, muốn Tiểu Chu ký tên giúp em, đi làm phẫu thuật."
"Bệnh gì?"
".....Khớp xương trên đùi xảy ra vấn đề. Bác sĩ nói, bệnh không có gì nghiêm trọng. Chỉ là....Sau khi làm phẫu thuật, khả năng sẽ không thể múa nữa."
"Ừ."
Ngữ điệu Ninh Trí Viễn vững vàng, trầm mặc một lát, hắn hỏi.
"Khi nào làm phẫu thuật?"
"Em muốn đầy lùi lại nửa năm, sau khi cuộc thi Thánh Y Ti tổ chức xong."
"Chuyện nửa năm sau, hiện tại cậu gọi điện thoại rống lên như vậy làm cái gì?"
Trong giọng rõ ràng mang theo không kiên nhẫn.
"Điều cậu muốn nói chính là cái này? Tôi biết rồi. Có bệnh thì chữa đi, tôi còn có việc, tắt máy trước đây."
"Trí Viễn ca!"
"Còn muốn làm gì?"
"Em không sợ làm phẫu thuật. Nhưng mà...."
"Hửm?"
"Nhưng mà làm phẫu thuật, không còn cách nào tiếp tục múa nữa! Trí Viễn ca, em muốn khiêu vũ, nhưng em lại không thể đi phẫu thuật....Trí Viễn ca, trong lòng em rất sợ, không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt! Nếu là thật sự không thể múa nữa, em nên làm gì bây giờ?"
Nói năng lộn xộn, lại là nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng Lâm Lộc. Không quan tâm mà nói ra, nước mắt trên mi Lâm Lộc tràn ra. Vừa rồi cưỡng chế đi nghẹn ngào giờ đây cũng không che lấp lại được.
Nếu có thể, cậu hy vọng hiện tại có thể ở bên cạnh Ninh Trí Viễn. Biết rõ là bị ghét bỏ, biết rõ cậu trong lòng Ninh Trí Viễn không là gì, lại vẫn không khống chế được bản thân mình muốn ỷ lại vào hắn. Cậu cũng hận chính mình yếu đuối như vậy, nhưng rốt cuộc cậu mới gặp phải chuyện đả kích lớn nhất trên cuộc đời này, cậu không chống đỡ nổi! Loại thời điểm này, Ninh Trí Viễn tồn tại, giống như một cọng rơm cứu mạng của cậu. Suốt sáu năm, sinh mệnh của Lâm Lộc trừ bỏ hắn, đã trống rỗng không còn một vật.
Không tìm hắn khóc một hồi, Lâm Lộc còn có thể đi tìm ai mà khóc đây?
"Cậu tìm tôi. chỉ muốn nói những lời vô nghĩa này thôi?"
Giọng nói lạnh nhạt của Ninh Trí Viễn truyền qua điện thoại, như là một thùng nước đá dội xuống đầu. Lâm Lộc hoàn toàn cứng đờ.
"Không thể múa thì như thế nào? Vậy không múa."
"Nhưng mà, em còn muốn đến Thánh Y Ti. Trí Viễn ca, anh cũng biết, em muốn đi Thánh Y Ti múa!"
"Nếu cậu thật sự muốn đến Thánh Y Ti, hôm nay sẽ không nhường cơ hội cho học tỷ kia của cậu. Được, trong lòng cậu thế nào tôi rất rõ ràng, cậu chỉ là muốn tìm lý do gọi cuộc điện thoại này cho tôi mà thôi."
Lời nói lạnh băng, dường như có thể làm nhân tâm đông lạnh thành khối băng. Lâm Lộc không nói một câu nên lời, Ninh Trí Viễn dễ dàng xẻo một đao trong lòng cậu như vậy.
"Được rồi, tôi biết ý tứ của cậu. Chờ tôi hết bận, sẽ liên hệ với cậu. Bệnh hay không bệnh, cũng đừng nói nữa. Ngày hôm qua không bệnh, hôm trước không bệnh, vừa rồi lúc ăn cơm cậu cũng không nói qua cậu bị bệnh, tại sao tôi đi một bước, cậu sau lưng đã bệnh rồi? Nửa năm sau mới yêu cầu làm phẫu thuật, trước nay bị bệnh đều phải sớm trị liệu cho tốt! Bệnh gì mà chăm sóc, phẫu thuật còn có thể tùy tiện lùi ngày như vậy? Sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải là hiện tại gọi đến đây nói....Cậu không biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt sao?"
Dứt lời, đối diện liền truyền đến âm thanh ồn ào. Hình như là Ninh Trí Viễn ném điện thoại trả lại cho Tiểu Chu.
"Đi thôi, không cần lo cho cậu ta."
"A? Nhưng mà Ninh tổng, lỡ như Lâm ca thật sự bị bệnh thì sao?"
"Vừa rồi còn cùng tôi ăn cơm, một chút vấn đề cũng không có. Có thể có vấn bệnh gì?"
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà gì hết. Lập tức đi, không được chậm trễ thời gian."
.....................
Lâm Lộc chậm rãi đặt ống nghe lại lên điện thoại công cộng, dựa vào vách tường ngồi xuống. Bàn tay đặt trên đầu gối phải, có thể sờ được một khối nhỏ sưng lên, hơi dùng sức một chút đã cảm thấy xương đau.
Rất mau, khối sưng này sẽ to hơn. Sẽ cắn nuốt xương khớp khỏe mạnh của cậu, cắn nuốt rớt mộng tưởng của cậu, cắn nuốt rớt vũ đạo còn sót lại trong cuộc đời của cậu.
"Hiện tại, tôi nên làm gì bây giờ?"
Đường phố không một bóng người, bốn phía yên tĩnh. Câu hỏi của Lâm Lộc không có người trả lời. Càng sẽ không có người cho cậu một cái ôm, hay là một chút ấm áp.
.......................
Tắt điện thoại, Tiểu Chu theo sát bước chân của Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, ngài thật sự sẽ mặc kệ Lâm ca sao?
"Có cái gì nhất thiết phải quan tâm đến cậu ta? Cũng không biết học được từ nơi nào, giả bệnh cầu sủng, nói dối cũng vụng về như vậy. Cũng dám tới diễn trước mặt tôi, thật cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống như cậu ta sao?"
Ngữ khí mang theo khinh miệt, nhưng nét tươi cười trên mặt Ninh Trí Viễn hiện lên. Không nhìn ra một chút không vui nào. Ngược lại là bộ dáng rất cao hứng.
"Ninh tổng, ngài nói là Lâm ca nói dối?"
"Đương nhiên."
Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng.
"Tuy rằng có hơi vụng về, nhưng có thể nghĩ ra như vậy thử tôi, cũng coi như là cậu ra có tiến bộ."
Mặc dù Ninh Trí Viễn nói như vậy, Tiểu Chu vẫn cảm thấy bất an như cũ. Hắn chần chừ nói.
"Nhưng mà, từ trước đến nay Lâm ca không phải loại người như vậy."
"Đúng vậy. Lâm Lộc loại người này, quả thật quá ngu. Không cho ăn chút đau khổ thì không học được ngoan. Một hai phải bị đuổi ra ngoài, mới biết tốn chút tâm tư tới lấy lòng tôi. Nếu là sớm học được làm nũng yếu thế như vậy, cũng không đến nỗi như ngày hôm nay?"
"Nhưng mà Ninh tổng, tôi sợ Lâm ca là thật sự bị bệnh, hoặc là có chuyện quan trọng....Nếu không tôi gọi điện thoại cho anh ấy xác nhận một chút đi. Chờ tôi hai phút, được không?"
"Không được! Lúc khẩn cấp như vậy, còn có thời gian dùng để lãng phí sao? Cậu ta có thể có chuyện gì? Cho dù có, cũng không kém hơn mấy ngày hôm nay. Về điểm này tâm tư nhỏ của cậu ta tôi biết hết. Chờ xong hết chính sự, tôi sẽ đi tìm cậu ta."
Nói xong, hai người đã đi đến trực thăng. Ninh Trí Viễn thân thủ mạnh mẽ leo lên thang dây mềm, một bước đi vào cabin.
Đối diện, Phương Minh Sơn mặc một thân quân phục, mặc một áo choàng mỏng. Hắn dựa vào chỗ ngồi phía sau, lưng eo thẳng tắp. Bạch Vụ nép ở trong áo choàng, nằm lên đầu gối hắn.
Gió lớn đêm dài, Bạch Vụ lại ngủ đến rất ngon.
Phương Minh Sơn nâng mắt lên, nhún nhún mũi, nhịn không được cười rộ lên.
"Ninh tổng là trực tiếp từ trên bàn ăn cơm đến đây sao? Toàn là mùi lẩu."
Sắc mặt Ninh Trí Viễn suy sụp.
Người giống như hắn có thói quen ở sạch lại xem trọng vẻ bên ngoài, trước nay tóc cũng không loạn một sợi tóc, đừng nói đến chuyện mang theo mùi lạ ra cửa. Chưa nói đến tắm rửa thay một bộ quần áo mới, hắn cả một miếng đồ ăn cũng chưa vào bụng, trực tiếp lái xe tới sân bay.
Đều là Lâm Lộc sai. Có nhiều đồ ăn thanh đạm lại nhiều dinh dưỡng như vậy có thể chọn, lại muốn chọn lẩu cái gì? Chỉ biết gây thêm phiền toái cho người khác!
"Đúng vây. Cái tên Lâm Lộc kia, một hai phải bồi cậu ra đi ăn lẩu. Náo loạn cãi cọ ồn ào, cũng không biết có gì ngon. Kết quả đồ ăn mới bưng lên đã nghe được tin tức, tôi thật sự sốt ruột, trực tiếp từ tiệm lẩu đến đây."
"Được, Ninh tổng. Cũng không khó nghe, hà tất không cao hứng như vậy. Nhưng thật ra anh trực tiếp chạy tới đây, ném Lâm Lộc kia lại? Ninh tổng, anh thật là không biết thương hoa tiếc ngọc."
"Một vật nhỏ mà thôi, muốn thương hoa tiếc ngọc cái gì."
Ninh Trí Viễn không thèm để ý xua xua tay.
"Chính sự quan trọng, Lâm Lộc cũng không phải chân không dài. Tự mình về nhà là được."
"Chưa nói đến chân dài. Nhưng tôi thấy đùi phải cậu ta có hơi quái dị, hình như đầu gối có thương tích."
"Cái gì?"
Ninh Trí Viễn sửng sốt.
"Tôi không nghe nói."
"Lâm Lộc không nói với anh sao? Chắc là sợ anh lo lắng đi."
Ninh Trí Viễn không nói chuyện. Không biết vì sao, mới vừa rồi một câu "Em bị bệnh, phải làm phẫu thuật" của Lâm Lộc lại vang vảng bên tai lần nữa. Trong lòng hắn giật mình một cái, giống như có chuyện gì trọng yếu bị hắn xem nhẹ.
-- Hay cậu ta thật sự bị bệnh?
-- Mới vừa rồi, tựa hồ nghe cậu ta nói một câu "Làm phẫu thuật, không thể múa nữa"....Chẳng lẽ là thật? Cậu ta muốn phẫu thuật cái gì? Sẽ có liên quan đến đầu gối sao?
"Ninh tổng?"
"Hửm?"
Một tiếng gọi, kéo suy nghĩ của Ninh Trí Viễn lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Minh Sơn đa quan tâm nhìn mình.
"Ninh tổng, nếu là vô cùng vướng bận, thì gọi điện thoại hỏi một chút đi."
"......"
Ninh Trí Viễn nâng tay sờ ngực theo bản năng, ngón tay cũng sờ đến di động. Nhưng hắn lại ngừng lại.
Một lát sau, hắn chẳng hề để ý mà nhún vai."
"Thôi, cái này không có gì tất yếu."