Lâm Lộc ngây ngẩn cả người. Huyết sắc trên mặt cũng dần mất đi. Giống như có đến giờ phút này, đối mặt với khả năng vĩnh viễn không thể múa trong tương lai nữa, cậu mới có chân chính hiểu được, đến tột cùng là cậu đã từ bỏ cái gì.
Sau năm năm co đầu rụt cổ, chẳng làm nên trò trống gì. Hiện tại vì vĩnh viễn mất đi sân khấu mà kích động như vậy, nhưng từ trước thì sao? Ở cậu vẫn có năng lực múa, còn có khả năng được ở sân khấu sáu năm, cậu lại làm cái gì chứ?
"Lâm Lộc, cậu nghe tôi nói. Tôi biết là cậu bị bệnh này, tương lai nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp vũ đạo. Nhưng hôm nay, tôi nhìn thấy cậu ở cùng các thành viên trong khoa vũ đạo và thầy Tiêu Doanh, thầy Tiêu tuổi tác đã cao, không còn biểu diễn nhiều, hầu hết thời gian đều dành dạy học và dạy dỗ học sinh. Lâm Lộc, khớp xương của cậu không còn như xưa nữa, không thể múa với cường độ cao, nhưng vẫn có thể làm giáo viên, mang đến bọn nhỏ một thế hệ khiêu vũ mới. Cũng coi như vũ đạo của cậu có thể kéo dài, ước mơ của cậu có thể thực hiện trên người bọn họ. Đúng hay không?
Cậu không thể đi Thánh Y Ti, nhưng để học sinh của cậu đi, không phải cũng là một loại kế thừa sao?"
Lâm Lộc nghe đến đó, hơi hơi rung động. Nhắc tới ân sư, làm tâm thái mờ mịt tối tăm của cậu cũng thanh tỉnh hơn chút.
"Anh là nói, tôi cũng không phải hoàn toàn là một phế vậy. Tôi còn có chút tác dụng...."
"Tại sao lại bi quan như vậy? Lâm Lộc, nếu cậu thật sự không thể khiêu vũ nữa, cậu cũng có giá trị của chính cậu. Tôi đã từng gặp được người bệnh liệt nửa người trên, đừng nói múa, ngay cả đi bọn họ cũng không đi được, thậm chí không ngồi được! Nhưng bọn họ từ bỏ chính mình sao?
Tôi khuyên cậu nên trở về nghĩ cho thật kỹ. Nghĩ kỹ rồi tới nới cho tôi biết, tôi ở này có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào. Nếu về sau, đầu gối vô cùng đau đớn, cũng chỉ có thể uống một chút thuốc giảm đau. Nhất thời chậm trễ cũng không đáng ngại, chỉ là đừng kéo dài lâu.
Nhìn thái độ Lâm Lộc có hơi hòa hoãn, chủ nhiệm cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Trở về hỏi ý kiến người nhà của cậu một chút. Đây là cuộc phẫu thuật quan trọng, đến lúc đó yêu cầu người nhà cũng đi theo."
Người nhà....
Sắc mặt Lâm Lộc buồn bã.
Trừ bỏ Từ Thu Quân, cậu còn có ai là người nhà nữa? Chính là từ khi cậu bị đuổi ra ngoài, cùng mẹ cãi nhau một trận kia, hai người đã tính là chặt đứt liên hệ.
"Không báo cho người nhà được không?"
"Tại sao? Có gì khó khăn sao?"
Nhìn sắc mặt Lâm Lộc khó coi, chủ nhiệm quan tâm hỏi một câu. Lâm Lộc bừng tỉnh lại, chần chừ nói.
"Tôi không có người nhà."
"Vậy bạn bè thì sao? Đến lúc đó cần phải có người ký tên. Vạn nhất trong lúc phẫu thuật có vấn đề ngoài ý muốn gì, cũng cần phải có người làm quyết định giúp cậu. Cậu tự mình làm không được, cậu hãy tìm một người cậu có thể tin tưởng."
Người có thể tin tưởng.....
Lâm Lộc theo bản năng sờ sờ cổ. Nơi Ninh Trí Viễn lưu lại dấu hôn. Bọn họ hôm nay, còn quên là mình đã từng giao hoan qua.
Hắn sẽ nguyện ý thay mình ký cái này sao, cho mình làm phẫu thuật sao?
Chỉ sợ sẽ không nguyện ý đi. Hắn bận rộn như vậy, công ty nhiều chuyện như vậy. Làm phẫu thuật cũng phải mất mấy giờ, hắn đại khái sẽ không nguyện ý lãng phí khoảng thời gian dài như vậy.
"Nếu là người yêu, cũng có thể."
Chủ nhiệm nhìn tay Lâm Lộc, nhìn thấy động tác cậu vuốt ve cổ. Hắn hình như nghĩ đến gì đó, suy tư mà bổ sung một câu.
"Không, tôi không có người yêu...."
"Còn không phải người yêu sao? Cái kia cũng không liên quan."
Không một dấu vết liếc mắt nhìn dấu hôn đỏ tươi kia, chủ nhiệm cười nhẹ nhàng.
"Tóm lại, sau khi trở về, các cậu hãy bàn bạc cho tốt, quyết định phẫu thuật, phục hồi sau khi phẫu thuật, đều cần hắn tới chăm sóc cho cậu, phải lên kết hoạch cho tốt. Đã khuya rồi, Lâm Lộc, cậu đưa phương thức liên lạc cho tôi, là có thể đi rồi."
Lâm Lộc gật gật đầu.
Cậu để lại phương thức liên lạc, là điện thoại công cộng ở nhà nghỉ. Lúc sau, cầm theo thuốc giảm đau chủ nhiệm kê cho rồi rời đi.
Lâm Lộc mới biến mất ở hành lang bên kia, bác sĩ nhịn không được lập tức đặt câu hỏi.
"Chủ nhiệm, tại sao anh lại để cậu ấy tùy hứng như vậy? Bệnh này căn bản không thể kéo dài, không nói đến khớp xương đầu gối có thể thoái hóa hay không, nhưng mà cái đau này không phải người bình thường có thể chịu được! Nửa năm sau, cứ cho là có thể lên đài thi đấu, cậu ấy có thể chống chịu nổi sao? Dựa vào thuốc giảm đau? Dựa vào tiêm thuốc? Chủ nhiệm, anh làm vậy là hoàn toàn không có trách nhiệm! Vạn nhất bệnh tình của cậu ấy chuyển biến nhanh, sắp thi đấu lại không thể lên đài.
"Tôi biết."
Đối mặt với sự kích động của tiểu bác sĩ, chủ nhiệm chỉ là thở dài.
"Tiểu Trình, đứa nhỏ này lần trước lại chạy. Cậu ăn ngay nói thật, không thấy cậu ấy lại chạy lần thứ hai. Hiện tại cậu ấy nhất thời không thể tiếp thu được bệnh tình, nhưng quay đầu bình tĩnh ngẫm lại, nói không chừng là có thể tiếp nhận rồi."
"Chủ nhiệm, vạn nhất cậu ấy không chịu từ bỏ thi đấu thì sao?"
Cúi đầu nhìn bệnh lịch vài lần, chủ nhiệm cười cười.
"Vậy cứ để cậu ấy thử đi. Chỉ cần không phải chịu thương tổn quá lớn, bệnh của cậu ấy có thể chống chịu qua nửa năm này. Vậy lúc sau, có được hay không cậu ấy cũng hết hy vọng. Rốt cuộc, lần thi đấu tiếp theo phải là một năm sau, nếu là kéo dài tới lúc đó, đó chính là lấy mạng đi đánh cược. Cậu ấy dù có tùy hứng như thế nào, cũng không đến mức thật sự sẽ bỏ mạng đi?"
"Đây......Anh nhìn bộ dáng cậu ấy kích độc như vậy. Vũ đạo rất quan trọng đối với cậu ấy, cậu ấy thật sự sẽ không luẩn quẩn trong lòng sao?"
"Sẽ không."
Chủ nhiệm khẳng định mà nói. Hắn ngẩng đầu, sau mắt kính, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào tiểu bác sĩ.
"Cậu chỉ nhắc tới bộ dáng đau đớn đến chết vì vũ đạo của cậu ấy, lại không chú ý tới, thời điểm cậu ấy nhắc tới vị 'không phải người yêu' kia, là biểu cảm như thế nào? Trên cổ cậu ấy, còn để lại dấu hôn. Hẳn cũng là người kia để lại. Thoạt nhìn, người kia ở trong lòng cậu ấy cũng có phân lượng rất lớn."
"Vậy thì thế nào?"
"Người trong đáy lòng có tình yêu, sẽ không tùy tiện từ bỏ sinh mệnh. Trừ phi, cả phần tình yêu này cũng hoàn toàn bị cướp đoạt. Cậu ấy nếu là thật sự yêu người đó, trước khi đối với phần tình yêu này hoàn toàn trở nên tuyệt vọng , là tuyệt đối không thể không muốn sống.
Cho nên cậu yên tâm hảo. Cậu ấy sẽ trở lại tái khám."
..................
Lâm Lộc ra khỏi bệnh viện, lại đi rất lâu. Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, mỗi bước đi của cậu, cũng có thể cảm giác được đầu gối sưng to, khớp xương cọ xát lẫn nhau, xương cốt nổi lên từng trận đau đớn.
Đợi khi tìm được buồng điện thoại, phía sau lưng cậu đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khe bỏ tiền xu, cậu do dự một lát, vẫn là bấm dãy số của Từ Thu Quân. Trong bóng đêm, tiếng "Đinh linh linh" của điện thoại vang dội.
Hồi lâu, điện thoại mới có người bắt máy.
"Vương luật sư sao? Hẹn buổi chiều năm giờ, tại sao bây giờ đã gọi tới?"
"......Mẹ, là con."
"Tiểu Lộc? Tại sao lại là con? Mẹ đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng, con không có việc gì thì tắt máy đi."
"Mẹ, con bị bệnh."
"Bệnh gì? Con nói ngắn gọn. Cuộc điện thoại này thật sự rất quan trọng, liên quan đến việc mẹ có thể đạp được Lâm Kiến Nghiệp, lấy được xí nghiệp Lâm thị con biết không?"
Trong giọng nói để lộ ra không kiên nhẫn, Từ Thu Quân quở trách nói.
"Lần trước là con tắt điện thoại của mẹ, lúc sau cũng không có một lời xin lỗi. Hiện tại có bệnh, mới nhớ tới tìm mẹ? Tiểu Lộc, con thật đúng là không hiểu chuyện."
"Thật xin lỗi, mẹ."
Lần trước cắt đứt điện thoại của Từ Thu Quân, vẫn là thời điểm Lâm Lộc bị Ninh Trí Viễn đuổi ra khỏi nhà. Nhận ra mình rất yêu mẹ, thế nhưng bà lại xem chính mình trở thành công cụ để mưu cầu chỗ tốt từ kẻ có tiền, Lâm Lộc đau đớn đến muốn chết đi. Giờ phút này nhắc tới tới, trong lòng cậu vẫn như bị một trận kim đâm vào đau xót.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai. Rốt cuộc, hiện tại gặp khổ sở lớn như vậy, người có thể tới thương lượng một chút, cũng chỉ có thể là mẹ.
"Biết sai rồi? Vậy thì được rồi. Mẹ kêu con bắt lấy Ninh Trí Viễn, không phải đều là vì tốt cho con sao? Cái gì mà thích hay không thích, tiền quan trọng bao nhiêu chứ? Đúng không? Được, bất hòa với con nói chuyện tào lao. Tiểu Lộc, con rốt cuộc bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Có chút nghiêm trọng, khả năng phải làm phẫu thuật. Nhưng mà mẹ, con không muốn làm."
"Vì sao? Có bệnh thì phải trị, đâu ra nhiều tùy hứng như vậy. Bác sĩ kêu con làm phẫu thuật, con đi làm cho tốt. Tại sao có thể không muốn làm?"
Tuy rằng là oán trách, lại cũng mang theo quan tâm. Trong lòng Lâm Lộc sinh ra một tia ấm áp.
Ủy khuất tràn đầy bị dồn nén đột nhiên trào lên trong lòng, làm cậu ướt hốc mắt. Sự xúc động trong chớp mắt này, muốn nói hết ra những đau khổ sợ hãi, lại thống thống khoái khoái mà khóc một hồi.
"Mẹ, xương khớp chân con bị đau. Bác sĩ nói con làm phẫu thuật, nhưng nếu là làm, con sẽ không thể múa nữa! Mẹ, năm nay vốn dĩ con tính toán lại đi Thánh Y Ti, nếu là làm phẫu thuật, con sẽ hoàn toàn không có cơ hội nữa.
Nhưng mà bác sĩ nói, làm giải phẫu tuy rằng không múa nữa, lại còn có thể sinh hoạt như người bình thường. Nếu là không làm, nghiêm trọng có thể cắt đi chân. Mẹ, lòng con rất sợ hãi, con nên làm cái gì bây giờ?"
"Cái này còn hỏi làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải làm phẫu thuật a! Cái gì mà đi thi Thánh Y Ti, Ninh Trí Viễn không phải vì chán ghét con đi ra ngoài xuất đầu lộ diện mới quăng con đi sao? Tại sao con còn không chịu tiếp thu giáo huấn? Nếu thật sự phải cắt chân, nửa đời sau của con hoàn toàn xong rồi!"
Ai ngờ, còn chưa nói xong, lời Lâm Lộc nói đã bị Từ Thu Quân đánh gãy.
"Nghe mẹ, ngày mai con liền đi làm phẫu thuật."
"Nhưmg mà mẹ, Thánh Y Ti là mộng tưởng của con."
"Cái gì mà mộng với tưởng, mộng tưởng có thể so với ăn cơm sao? Tiểu Lộc con thật là, vĩnh viễn phân không rõ được chủ yếu và thứ yếu! Khó trách bắt không được tâm Ninh Trí Viễn!"
Không kiên nhẫn mà quở trách vài câu, Từ Thu Quân nói.
"Được, mẹ không thể nói chuyện với con nữa. Mẹ còn đợi điện thoại của luật sư. Tiểu Lộc, con tính khi nào đi làm phẫu thuật, cần mẹ đi theo sao? Gần đây mẹ bận kiện tụng li dị, không có thời gian. Nếu con muốn, mẹ tìm người đi với con."
"Không cần phiền toái, con tự mình đi là được rồi."
"Vẫn là Tiểu Lộc của mẹ ngoan. Mẹ đều biết, từ nhỏ Tiểu Lộc đã không gây phiền toái cho người khác. Con trai ngoan, nếu là có gì muốn mẹ hỗ trợ, con cứ nói. Mẹ đau lòng nhất là con, có thể giúp đỡ nhất định giúp. Không nói nữa, tắt máy đây."
"Tạm biệt, mẹ......"
Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại bên kia đã ngắt máy. Lâm Lộc cầm ống nghe, mờ mịt mà nhìn đường phố không một bóng người.
Ngày thường Từ Thu Quân không có nóng nảy như vậy. Nhìn dáng vẻ, vụ ly hôn kiện tụng kia đối với bà rất quan trọng.
Chỉ là, bà lại không nghĩ tới, sân khấu đối với Lâm Lộc, có bao nhiêu quan trọng?
Cũng có lẽ bà cũng nghĩ tới. Chỉ là bà không để bụng. Tựa như bà nói, Lâm Lộc là đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không gây cho người khác thêm phiền toái.
Nửa đêm bên đường cái, ánh đèn đường ảm đạm. Bóng buồng điện thoại phủ xuống đất như một cây nấm, Lâm Lộc đã bị bao phủ tại phía dưới bóng dáng này.
Cậu suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến một người có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Dưới đèn đường tối tăm, sắc mặt cậu tái nhợt, tựa như một u linh.
Đợi hồi lâu, phía đối diện mới nghe máy, lại không biết đang làm gì, ồn ào đến cơ hồ nghe không rõ.
"Alo alo? Đây là Chu Diệu, ồn quá, không có chỗ nói chuyện! Nếu có việc có thể gọi đến văn phòng thư ký, cô ấy sẽ nói lại chuyện chưa hoàn thành cho tôi!"
"Tiểu Chu, tôi là Lâm Lộc."
"Lâm ca?"
"Là tôi. Tôi có chuyện muốn xin cậu hỗ trợ. Cậu không tiện nói chuyện điện thoại đúng không? Vậy, để sau tôi gọi lại."
"Tiện! Đặc biệt thuận tiện! Ca anh làm sao vậy? Anh nói to một chút, bên phía em rất ồn......Ninh tổng, là điện thoại của Lâm ca! Anh ấy có chuyện tìm tôi, tôi qua bên kia nghe máy một chút!"