Trình Tuyết tỷ, chị lợi hại quá! Ngôi sao đế quốc, hình mẫu của hệ vũ đạo! Vũ giả vĩ đại được biểu diễn ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Là Trình Tuyết đây!"
Đột nhiên một trận hoan hô vỗ tay với tiếng cười to cùng truyền đến, giọng nói Tiểu Văn ồn ào vang lên ở trong đó, hết sức rõ ràng.
"Đừng nói bậy!"
Tiếng cười của Trình Tuyết truyền đến.
"Làm tôi bị thổi bay đến không thấy phương hướng rồi."
"Tại sao lại là nói vậy! Chính là rất ghê gớm a!"
"Đúng vậy, lãnh đạo học viện đều chọn chị! Ha ha, lúc này xem cái tên Lâm Lộc kia còn đắc ý cái gì? Rác rưởi chính là rác rưởi, lúc này bị hung hăng vả vào mặt đi!"
"Trình Tuyết tỷ uy vũ! Khoa vũ đạo học viện đế quốc của chúng ta uy vũ!"
"Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm đi, chúc mừng một chút! Mau mau mau cùng đi, ai cũng không được trốn, chúng ta không say không về!"
Cùng với tiếng mở cửa, tiếng mọi người nói chuyện lập tức rõ ràng không ít. Những bước chân hỗn loạn, là mọi người từ trong phòng nghỉ bước ra.
Lâm Lộc lập tức đứng lên.
Nơi này chỉ có một cái hành lang, cách phòng nghỉ lại cùng lắm chỉ mười mét. Mọi người vòng qua chỗ ngoặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cậu!
Hành lang dài như vậy, tính toán chạy đi, cũng không kịp chạy đến hướng cửa.
Làm sao bây giờ, cậu có thể trốn đi đâu?
Hoảng loạn vô thố, Lâm Lộc lui về phía sau một bước, té vào trên cửa phía sau lưng. Lại không ngờ cửa này chỉ là khép hờ, cậu mất cân bằng, trực tiếp ngã vào trong cửa.
Không xong!
Theo bản năng giơ tay lại, lại bắt được một phen hư không. Thời điểm Lâm Lộc cho rằng tất nhiên sẽ té vỡ đầu chảy máu, một bàn tay đột nhiên vươn, cầm cổ tay của cậu.
Sau đó dùng sức lôi kéo, kéo cậu vào trong lồng ngực mình.
Gương mặt đánh vào cơ ngực rắn chắc. Cơ ngực người đó ấm áp, nhiệt lượng xuyên thấu qua áo sơmi hơi mỏng truyền đến.
Lâm lộc muốn tránh thoát, lại bị ôm đến càng chặt.
"Buông ra......Ô!"
Người đàn ông vặn trụ hai cổ tay cậu, trực tiếp đè cậu ở trên tường, cúi người hôn xuống.
Hai mắt Lâm Lộc mở to, run rẩy gần chết. Môi lưỡi không thể chống cự, mang theo hơi thở cậu tuyệt đối không thể nhận sai.
Trí Viễn ca......
Vốn dĩ cánh tay đang giãy giụa kịch liệt buông ra, vô lực rũ ở bên người. Nếu không phải Ninh Trí Viễn còn chống đỡ thân thể cậu, chỉ sợ Lâm Lộc đã dựa vào tường trượt xuống mặt đất. Đôi mắt cậu mở to, đồng tử tan rã, ủy khuất tràn ngập đột nhiên bùng nổ, nước mắt theo hai bên má chảy xuống.
Cũng không biết Ninh Trí Viễn hôn trở nên ôn như từ khi nào, như mãnh hổ nhẹ ngửi tường vi, ở bên môi cậu lưu luyến nhẹ mút.
Lâm Lộc như một con thú nhỏ run lên bần bật, lại bị mãnh thú ấn ở dưới thân, khẽ liếm gây xích mích. Ngay lúc này, đã là thất bại thảm hại.
Hành lang tối tăm, ám ý bên trong cánh cửa lại càng sâu một bậc. Duỗi tay không thấy năm ngón tay, Lâm Lộc phát ra run rẩy, bị Ninh Trí Viễn bắt được dưới thân.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng nhìn không thấy đôi mắt đối phương.
Giữa ngón tay Ninh Trí Viễn vẫn kẹp một điếu thuốc như cũ. Một chút ánh lửa, khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ. Trên mặt Lâm Lộc còn mang theo nước mắt, âm thanh vừa uất ức vừa nghẹn ngào.
"Trí Viễn ca......"
Mới nghe được một tiếng này, cánh tay bên hông kia đột nhiên thu lại. Lâm lộc không kịp giãy giụa, đã bị Ninh Trí Viễn đặt ở trên cửa.
Hai chân tách ra, đầu gối nam nhân cứng rắn đỉnh ở giữa chân, làm Lâm Lộc nức nở một tiếng, khóe mắt đỏ lên.
Thân thể người đàn ông cứng rắn như sắp thép, càng áp càng chặt.
Rất mau, không chỉ là gương mặt, cả người Lâm Lộc đều bị khảm vào lồng ngực người kia, một tia khe hở cũng không có. Bụng dán với bụng, dưới thân kín kẽ, độ ấm nóng cháy từ giữa hai chân người nọ truyền lại đây, Lâm Lộc thắng không nổi phát run.
Khi người đàn ông hô hấp, thân thể phập phồng đều rõ ràng.
Rõ ràng dán đến gần như vậy, vẫn không thấy biểu tình của lẫn nhau như cũ.
Ngón tay Ninh Trí Viễn mang theo vết chai mỏng, cọ qua mặt Lâm Lộc. Giọng nói trầm thấp, ở bên tai Lâm Lộc vang lên.
"Khóc cái gì?"
Không hỏi còn tốt.
Hỏi xong rồi, nước mắt càng ngăn không được.
Ủy khuất đầy bụng giống một ngụm hàn băng, nghẹn ở cổ họng. Nghẹn đến người khó chịu, lạnh đến người phát run, một câu cũng không nói nên lời.
Lâm Lộc vẫn như con thú nhỏ nức nở, nước mắt theo gương mặt một đường chảy đến cằm, làm áo sơ mi Ninh Trí Viễn ướt sũng một mảnh.
"Trí Viễn ca......Đau......"
Đứt quãng, hàm hồ. Kẹt ở giữa không gian nức nở, như là vô tình nói mớ.
"Trong lòng đau......"
Một bàn tay đỡ lấy gáy Lâm Lộc, nhẹ nhàng kéo tới trước ngực mình. Năm ngón tay mở ra, theo sợi tóc chậm rãi vuốt ve.
Ninh Trí Viễn cúi đầu, giọng nói vang lên bên tai Lâm Lộc.
"Im lặng, đừng lên tiếng."
Giọng hắn thấp như vậy, làm người ta sinh ra ảo giác ôn nhu. Tiếng nói thấp thấp mang theo mù mịt, nhu hòa thổi đến vành tai.
"Đừng cho bọn họ nghe thấy được."
Ngoài cửa, tiếng bước chân ầm ĩ đi qua. Ồn ào nhốn nháo với tiếng cười to, có người nói giọng ồn ào.
"Ăn lẩu! Ăn lẩu!"
Một người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng đúng đúng, ăn lẩu! Trời mới biết, tôi vì buổi biểu diễn lần này, đã giảm cân hơn hai tháng! Mỗi ngày ăn chay, ăn cơm đều phải tính số calo, rất thảm đó......"
"Ai bảo cô vẫn luôn thèm ăn như vậy, cô béo một chút lại múa không được! Hẳn là giảm béo! Trình Tuyết tỷ, chị nói đúng không?"
"......A? Sao lại có tôi ở đây?"
Trình Tuyết cũng đang cười.
"Cậu bắt nạt Đường Đường nhưng đừng mang theo tôi, lần này mọi người đều chuẩn bị thật sự rất vất vả. Cũng may cuối cùng cả nhà đều vui mừng, tất cả mọi người đều lấy được vị trí mình muốn. Đặc biệt là mọi người đều chiếu cố tôi, đêm nay tôi tới mời khách đi.....Mọi người muốn ăn lẩu ở đâu?"
"Lời này nói không đúng, chúng tôi mời cô mới đúng! Chính cô nỗ lực lâu như vậy, đêm nay đây là thứ cô nên nhận được! Chúng tôi mời cô, chúc mừng cô được như ước nguyện, mộng tưởng trở thành sự thật!"
"Đúng đúng đúng, bọn em mời chị! Thật sự là quá tốt, bọn em đều trông ngóng chị có thể thành công, vừa rồi thật sự có chút lo lắng! Cũng may ông trời có mắt, loại người rác rưởi như Lâm Lộc này nhất thời càn rỡ, cũng không có khả năng cười đến cuối cùng! Mọi người nhìn hắn đến cuối cùng cũng không dám lộ mặt, thật là quá vui sướng! Ha ha......"
Tiếng hoan hô cười nói, cùng với tiếng bước chân dần dần đi xa.
Lâm Lộc phát ra run, tựa vào lồng ngực Ninh Trí Viễn, một tiếng cũng chưa thoát ra khỏi cổ họng.
Nước mắt vẫn lưu lại như cũ. Nhưng dùng sức cắn môi, tiếng khóc sẽ không quá rõ ràng.
Những năm gần đây, Lâm Lộc đã sớm học được khóc nhỏ đến tận lực như thế nào, không được quấy rầy đến người khác.
Ngón tay đột nhiên chạm lên môi cậu. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, ngẩng đầu, đều không gì thấy rõ ràng.
"Đừng cắn."
Lâm Lộc nghe được, lại làm không được. Cậu còn run rẩy. Gắt gao cắn môi dưới, mùi máu lan tràn, là thật sự quá đau. Nhưng dựa vào việc đi theo con đường đau đớn nhiều năm như vậy, trong lòng Lâm Lộc, cũng không đến mức hoàn toàn lạnh băng.
Ngón tay Ninh Trí Viễn cạy cánh môi ra, quấy loạn một đoạn lưỡi mềm mại bên trong miệng Lâm Lộc, lại lui ra ngoài. Để lại thứ gì, ngậm ở trong miệng cậu. Lâm Lộc liếm một cái theo bản năng, nếm thấy mùi thuốc lá.
"Thích cắn như vậy, liền cắn cho tôi."
Điếu thuốc lá bị đẩy vào càng sâu, kẹp ở giữa môi răng. Lâm Lộc mờ mịt ngẩng đầu lên, đầu lưỡi chậm rãi liếm động vòng quanh đầu mẩu thuốc lá.
Ninh Trí Viễn khẽ cắn yết hầu cậu. Sau đó ở phía dưới, vết chai mỏng ở lòng bàn tay cọ cọ qua, đầu gối để ở giữa chân, chậm rãi đỉnh động.
Nức nở một tiếng, hai bên má ửng lên một màu hồng nhạt. Hai mắt đẫm lệ thê lương nheo lại, thở dốc.
Đầu lưỡi vô ý thức run rẩy, cuối cùng là chịu không nổi, hung hăng cắn xuống.
Trên đầu mẩu thuốc lá, dấu răng thật sâu. Khói thuốc thật dài đột nhiên dừng lại, run rẩy rơi xuống.
Hơi thở gấp gáp giao triền, liều chết triền miên.
Sàn nhà trống không giờ tràn đầy tàn thuốc.
............................
Một tiếng kêu rên, toàn bộ sau lưng Ninh Trí Viễn đều căng thẳng, lại chậm rãi thả lỏng xuống. Hắn gắt gao đè Lâm Lộc ở trên cửa, đôi môi vuốt ve ở trên người cậu.
Trên xương quai xanh Lâm Lộc nổi lên một tầng mồ hôi, hô hấp lại loạn nhịp. Một đầu sợi tóc mềm mại hỗn độn, tỏa hơi ra nhiệt khí ướt dầm dề.
Trong bóng đêm, chóp mũi Ninh Trí Viễn chống ở trên chán Lâm Lộc, hướng đến đôi mắt cậu nhẹ a một hơi. Nhiệt khí nóng bức ở trên lông mi, mí mắt Lâm Lộc run lên, mê man mở mắt ra.
Ngón tay Ninh Trí Viễn cắm vào tóc cậu, cùng cậu trao đổi một cái hôn thấm ướt.
Sau đó một tay hắn nâng mặt Lâm Lộc lên, nhẹ giọng hỏi.
"Đứng lên được không?"
"Ừm......"
Kỳ thật Lâm Lộc đã sớm kiệt sức.
Mới vừa rồi thi đấu, cậu đã tiêu hao hết thể lực. Lại bị Ninh Trí Viễn quấy nhiễu kịch liệt một phen như vậy, làm gì còn chống đỡ được.
Nhưng cậu ở trước mặt Ninh Trí Viễn, trước nay đều ngoan. Nghe được lời này, không có một câu oán hận, ngoan ngoãn vươn tay, muốn đỡ khung cửa đứng lên.
Lại không nghĩ quá mức miễn cưỡng, là thật sự không được. Thân mình mới đứng lên, bên hông mềm nhũn lại ngã trở về.
Dựa vào lồng ngực Ninh Trí Viễn, bị tiếp được. Trong cổ họng Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng.
"......Vô dụng như vậy."
Trào phúng một câu, lại thật sự không miễn cưỡng cậu. Ninh Trí Viễn ôm cậu ở trước ngực, đẩy cửa ra.
Bên ngoài có gió thổi qua, bóng đêm lạnh lạnh.
Lâm Lộc ra một thân mồ hôi, giờ phút này thân mình còn nóng hầm hập. Gió lạnh thổi một cái, tức khắc co rúm lại. Cánh tay Ninh Trí Viễn ôm sát một chút, cúi đầu hỏi.
"Áo khoác tôi đâu?"
Thân thể Lâm Lộc cứng đờ, trong lòng khẩn trương lên.
"Cậu làm mất áo khoác tôi đưa cho cậu?"
"Thật xin lỗi, Trí Viễn ca......Em đi thi đấu, liền đặt ở khu vực đợi lên sân khấu. Vừa rồi xuống đài quá sốt ruột, không lấy lại...... Là em sai rồi, Trí Viễn ca anh đừng nóng giận, hiện tại em lập tức đi tìm."
Lâm lộc dứt lời, liền muốn nhích người. Ninh Trí Viễn lại không có nửa điểm ý tứ thả người, vẫn ôm chặt như cũ.
"......A."
Một bàn tay nhéo nhéo ở trên mặt Lâm Lộc. Lâm Lộc vô thố nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của Ninh Trí Viễn.
Thần sắc hắn giống như hết sức ôn nhu. Nhưng cách bóng đêm ái muội, hết thảy không giống thật mà là giả. Lâm Lộc không dám xác định, đây có phải cậu tự mình đa tình, tâm sinh ảo giác.
"Có đói bụng không?"
"Có một chút......"
"Nói đi, muốn ăn cái gì?"
"Em......"
Do dự một hồi, ánh mắt Lâm Lộc nhìn về phía cuối hành lang. Giờ phút này, chỗ ngoặt sau phòng nghỉ đã không có một bóng người, tiếng hoan hô cười nói vừa rồi, cũng đã sớm tan hết ở trong gió.
"Ăn lẩu......Có thể chứ?"
"Ăn lẩu?"
Ninh Trí Viễn hơi hơi nhíu mày.
"Dạ dày cậu không tốt, ăn lẩu cái gì?"
"Em có thể ăn loại không cay......"
"Không dễ tiêu hóa như nhau."
Trả lời dứt khoát lưu loát, không hề cho đường sống thương lượng. Lâm lộc cúi đầu, không nói chuyện nữa.
"Còn có cái khác không? Nghĩ cái khác đi."
Trầm mặc một lát, Lâm Lộc nhẹ giọng nói,
"Em nhất thời nghĩ không ra. Trí Viễn ca, anh muốn ăn cái gì, em đều có thể."
Ninh Trí Viễn nhíu mày, Lâm Lộc thất vọng rõ ràng, làm tâm hắn sinh vài phần không vui. Hắn hút ngụm thuốc, cách một màn khói nhìn Lâm Lộc
Lông mi run run, sợi tóc hỗn độn, mồ hôi cũng còn chưa khô. Ngay cả màu ửng hồng hai bên má cũng chưa tan đi, là dấu vết bị hắn sủng ái qua, mang theo chút yếu ớt hỗn độn.
Nhìn có chút đáng thương.
Được, hôm nay không so đo với cậu ta.
"Vậy đi ăn lẩu."
"A?"
"A cái gì, chính cậu nói muốn ăn."
Ninh Trí Viễn xoay người đi về phía cửa, để lại cho Lâm Lộc một bóng dáng.
"Đi, tôi đưa cậu đi ăn lẩu."