Lâm Lộc rốt cuộc đã dừng lại quá lâu, đứng lên. Mồ hôi theo lông mày chảy vào trong mắt, xót đến đôi mắt sinh đau. Cậu mang theo một thân ướt mồ hôi chậm rãi xuống đài.
Kết thúc rồi cũng không thể rời đi, còn phải chờ đợi kết quả cuối cùng. Rốt cuộc, tổ trù bị còn muốn thương lượng một phen, mới có thể quyết định ai mới có thể bước lên sân khấu lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
"Học trưởng, tổ vũ đạo các anh đều ở tập hợp ở phòng nghỉ ngơi bên kia, có cần em dẫn anh qua đó không?"
Một đàn em nhỏ ngăn Lâm Lộc lại. Hình như là tình viện nguyện của hội học sinh, vì phải làm việc xung quanh nên chỉ đường giúp Lâm Lộc.
"Không cần, tôi tự mình qua là được rồi."
Lâm Lộc uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn.
"Đúng rồi, thầy Tiêu đâu?"
"Qua bên kia gọi điện thoại, hình như là nói về kết quả cuộc thi..."
Lâm Lộc ừ một tiếng, không hề hỏi nhiều.
Về kết quả, kỳ thật cậu căn bản không có hứng thú gì.
Cậu đi theo dọc đường đàn em chỉ, trải qua một gian phòng đóng chặt cửa, rất mau đã đến ngoài phòng nghỉ.
Hành lang thật dài, mỗi một gian phòng đều đen nhánh. Chỉ có nơi này đèn đuốc sáng trưng.
Giống như ở phòng hóa trang vừa rồi, vẫn là những âm thanh quen thuộc như cũ. Nhưng mà lúc này đây, Lâm Lộc không gõ cửa.
Cho nên không khí hài hòa phía bên kia cửa không bị phá hư, mọi người đều có vẻ rất sinh động, vẫn luôn liên tục ồn ào nói chuyện với nhau, ở ngoài cửa cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Lâm Lộc biết mình không có tư cách bước vào. Cậu cũng không muốn phá hỏng không khí lần nữa, hại tất cả mọi người đều không vui.
Nhưng mà từ bỏ nơi này, cậu cũng không còn nơi nào để đi.
Hơn nữa cậu cũng có chút lòng tham nho nhỏ, chỉ cách một cánh cửa thôi cũng tốt. Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không thấy hành lang tối tăm, sẽ có ảo giác mình cũng ở bên bọn họ.
"Trình Tuyết tỷ, chị đừng phát ngốc nữa, cười một cái được không?"
"Tiểu Văn, cô đừng nháo Trình Tuyết nữa. Vốn dĩ lần này cô ấy thừa sức tiến sâu hơn nữa, kết quả nửa đường xuất hiện một tên Lâm Lộc....Khẳng định trong lòng cô ấy cũng rất khó chịu."
"Lâm Lộc là người nào? Hình như mọi người đều rất ghét hắn?"
"Đâu chỉ là chán ghét! Hắn chính là người bại hoại."
Tiểu Văn lại hỏi nhỏ một câu, liền có người xúc động phẫn nộ mà nói.
"Ban đầu giả dạng làm người tốt, lừa mọi người đều chiếu cố hắn! Kết quả thì sao, một bên vì tiền bán đứng thân thể, một bên lấy lòng thầy giáo đoạt cơ hội của người khác! Ghê tởm nhất chính là, hắn đoạt được danh sách đề xuất đi Thánh Y Ti, tự dưng lại giải nghệ! Quả thực là lấy mộng tưởng của người khác đạp ở dưới chân, quá rác rưởi....Quả thật làm người ta muốn nôn!"
Cách một bức tường, Lâm Lộc im lặng mà nghe. Rốt cuộc cách một cánh cửa, lời nói lại bị đứt quãng, không rõ ràng. Nhưng Lâm Lộc cũng có thể đoán được đang nói cái gì.
Rốt cuộc, hôm nay cậu mới bị Dương học trưởng chất vấn qua. Rất nhiều lời nói, cậu đã nghe qua một lần.
".....Tóm lại chính là như vậy. Loại người như Lâm Lộc, căn bản không có chút tình yêu nào với vũ đạo, đối với vinh dự của trường học cũng không có một chút tôn trọng nào. Hơn nữa hắn đã thôi học rồi, rõ ràng cả bằng tốt nghiệp cũng không có? Hắn dựa vào cái gì mà tham gia diễn thử? Đừng nói gì mà múa ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường! Thật là không biết mất mặt!"
"Đừng nói như vậy, Lâm Lộc kỳ thật múa rất tốt."
Giọng nói Trình Tuyết vang lên, tình thần sa sút tới cực điểm.
"Tôi thật sự không bằng cậu ấy. Xác thật thua kém người khác, cũng không có cách nào. Chỉ là tôi có hơi không cam lòng.
"Trình Tuyết cô đừng nói như vậy! Lâm Lộc căn bản kém hơn so với cô! Phải, tôi thừa nhận kỹ thuật hắn khá tốt, nhưng vừa rồi tràng vũ đạo kia cô cũng thấy rồi? Hắn hoàn toàn là dựa vào kĩ thuật chống đỡ, đây là khoe khoang, này cũng có thể gọi là biểu diễn sao? Hắn căn bản không thả mình vào vũ đạo! Loại sự tình này, khách khứa không nhìn ra được. chẳng lẽ mọi người nhìn không ra được sao? Linh hồn và thể xác hợp nhất, thầy Tiểu từ lúc bắt đầu đã dạy chúng ta cái này, cái hắn học được chạy đi đâu rồi?
Múa đến cuối cùng, đều tan tành! Một màn quỳ cuối cùng kia hoàn toàn là lòe thiên hạ, chỉ là khớp với giai điệu nhạc! Đây tính là gì? Rốt cuộc là biểu diễn hay là khoe khoang? Hắn có chút yêu thương nào với vũ đạo sao?"
Ngươi này nói xong, lập tức có người phụ họa
"Nói như thế không sai. Nếu thật sự cuối cùng là chọn hắn làm người biểu diễn chính, tôi sẽ lui lại. Nói thật, giống như chúng ta nếu muốn tiến sâu một chút vào Thánh Y Ti, tự trong nhà mình có thể ra tiền tham gia dự tuyển thì tốt rồi. Nhưng cô không giống như vậy....Trình Tuyết, cả cô và Dương học trưởng đều từ bỏ cơ hội lần này, chúng tôi đều hi vọng cô có thể biến ước mơ trở thành sự thật. Nhưng chúng tôi nguyện ý làm vai phụ cho cô, cũng không nguyện ý cho tên Lâm Lộc kia một cành lá xanh! Nếu là hắn thật sự được chọn, tôi sẽ trực tiếp rời khỏi."
"Đúng vậy, em cũng sẽ rời đi! Nếu không thể biểu diễn ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, em cũng sẽ theo hắn lên đài!"
"Tôi cũng vậy. Tôi thiệt tình khinh thường hắn, còn dám mong nhớ múa ở lễ kỷ niệm thành lập trường, quả thật là không biết xấu hổ...."
Âm thanh bên trong cánh cửa càng thêm kịch liệt, coi như là tình cảm quần chúng xúc động. Trong giọng nói của bọn họ đều là oán giận và khinh miệt, Lâm Lộc ở ngoài cửa đều được nghe được rõ ràng.
Cậu lui về phía sau một bước, lại một bước. Cho đến khi sau lưng đụng phải vách tường đối diện, đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng như cũ. Ánh sáng từ khe cửa chiếu ra, sáng ngời ấm áp.
Vốn nên làm cho lòng người ánh sáng ấm áp, lại làm trong lòng cậu từng đợt nhức mỏi.
Cuối cùng là khó chịu đến mức không chịu nổi, Lâm Lộc quay đầu rời khỏi hành lang này.
"Tiểu Lộc?"
Mới đi qua một ngã rẽ hành lang, cậu lại gặp phải Tiêu Doanh.
Tiêu Doanh cầm di động, hình như mới gọi điện thoại cho ai xong, còn chưa kịp cất đi. Ông rất kinh ngạc.
"Ngươi ở chỗ này làm gì? Tại sao không vào phòng nghỉ cùng bọn họ?....Mắt ngươi làm sao vậy? Đỏ?"
"Con.....Lúc con mới múa xong, mồ hôi chảy vào mắt."
Lâm Lộc cuống quít cúi đầu, xoa xoa khóe mắt, ngăn nước mắt không được chảy ra.
May mà hành lang quá tối, Tiêu Doanh cũng không phát hiện ra gì dị thường.
"Mau trở về, người biểu diễn chính đến cuối cùng mới tuyên bố. Ngươi đừng có gấp, ôn chuyện với bọn họ, thời gian sẽ mau qua thôi. Tiểu Lộc, trước tiên chúng ta quyết định người múa phụ trước, cuối cùng mới có thể đến phiên ngươi và Trình Tuyết."
"Thầy Tiêu, hiện tại tình huống Trình Tuyết tỷ thế nào? Chị...Chị ấy rất khó khăn sao?"
Tiểu Doanh nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái, thở dài khe khẽ.
"Tiểu Lộc, có phải vừa rồi mới nghe được gì không?"
"Vâng."
"Đứa nhỏ Trình Tuyết này...Tình huống trong nhà ngươi cũng biết đến. Năm đó có thể đi học, cùng là vừa học vừa làm và học bổng, mới có thể miễn cưỡng chống chịu được. Nó không giống ngươi, nhà ngươi tuy rằng đối với ngươi rất kém, nhưng chung quy vẫn là cho ngươi học phí. Nhưng trong nhà Trình Tuyết thật sự một nghèo hai trắng, cho dù có học bổng hay đi làm thêm, lúc trước nó đi học cũng thiếu không ít tiền. Cho nên năm bắt đầu tốt nghiệp, nó vẫn luôn làm mấy công việc một lúc.....Sau khi trả hết nợ, nó vẫn tích góp tiền như cũ, vì đi Thánh Y Ti."
Trầm mặc một lát, Tiêu Doanh tiếp tục nói.
"Nhưng là ngươi nên biết, thiên phú của nó xác thật không đủ. Nó rất nỗ lực, cũng coi như là một diễn viên múa ưu tú. Nhưng mà thiên tài? Hạng nhất? Những từ này, đã định đoạt kiếp này không có duyên với nó. Năm ấy tốt nghiệp, nó nỗ lực như vậy, cũng chỉ xếp thứ năm trong khóa, còn xếp sau hạng Dương Ngôn, càng không so được với đàn anh Trang Hiểu ngươi. Nó muốn tiến sâu vào Thánh Y Ti, không phải là không có cơ hội lọt vào, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
"......"
"Mới đây thôi, nó còn không thể lọt vào. Nói thật, tâm tư ta cảm thấy, nó tiếp tục đi tiếp cũng giống nhau. Phí dự thi Thánh Y Ti cũng không thấp, nó phải làm hai việc hai ba năm, mới có thể tham gia một lần. Điện phủ nghệ thuật sẽ không phải vì người nào đó đặc biệt thành kính, liền sẽ mở rộng cửa. Yêu cầu nỗ lực, yêu cầu thiên phú, càng cần phải hết sức chuyên chú. Nó vì tích góp tiền, muốn tiếp tục biểu diễn thì phải tiếp tục làm việc, nó còn có bao nhiêu tinh lực để có thể đi nghiên cứu nghệ thuật tinh tế của nó? Đây là cái chết tuần hoàn."
"Đàn chị Trình Tuyết không thể lọt vào danh sách rút gọn, kỳ thật là bởi vì không có cách nào toàn tâm chuẩn bị đi. Nếu thật sự có được tên trong danh sách đề xuất đến Thánh Y Ti, sẽ không cần tự mình gánh vác phí tham gia dự thi nữa. Nếu Trình Tuyết tỷ không cần phải làm việc, chị ấy có thể chuyên tâm thi đấu."
"Tiểu Lộc, ngươi có ý gì?"
Tiêu Doanh đột nhiên dừng chân lại. Ông quay đầu, ánh mắt lóe lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Lần này nếu con không tới, Trình Tuyết tỷ có phải có thể...."
"Ngươi không thể nghĩ như vậy! Tiểu Lộc, kết quả diễn thử mọi người đều có thể nhìn thấy, năng lực của ngươi xác thật rất tốt...."
"Nhưng lần này con biểu diễn thất bại. Không phải sao?"
Tiêu Doanh lập tức im lặng.
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Doanh do dự vô vỗ bờ vai cậu.
"Hôm nay chỉ là trạng thái ngươi không tốt. Thầy biết, đây tuyệt đối không phải là trạng thái tốt nhất của ngươi."
"Nhưng là con hôm nay, xác thật đã thất bại. Nhưng Trình Tuyết tỷ phát huy rất tốt."
"Tiểu Lộc, ngươi không thể để tâm vào chuyện vụn vặt! Chỉ là ngươi sơ suất, nó không có, các ngươi vẫn sàn sàn tương đương như nhau!"
Ngươi thật sự không biết điều này có ý nghĩa gì sao? Hôm nay đã là trạng thái tốt nhất của Trình Tuyết, cứ cho là tới được lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thậm chí tới Thánh Y Ti, nó nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra tiêu chuẩn vũ đạo như vậy! Nhưng ngươi thì không giống!
Tiểu Lộc, nếu ngươi có thể đi Thánh Y Ti, hoàn toàn có thể lấy được kim vòng nguyệt quế!"
"Nhưng mà thầy Tiêu, điều này công bằng với Trình Tuyết tỷ sao?"
"Điện phủ nghệ thuật, không có công bằng! Tiểu Lộc, ngươi nên nhớ rõ điểm này, chưa bao giờ có cần cù bù thông minh, càng không tồn tại trời đối đãi tốt với kẻ cần cù!"
Lâm Lộc mím môi, quay đầu đi. Tiêu Doanh nhát thời không chế âm thanh ở hành lang phiêu đãng. Hồi lâu, ông bình tĩnh một chút, giọng nói trầm thấp.
"Ta biết, hai người các ngươi đều muốn danh sách đề xuất này! Nhưng kỳ thật ngươi có thể đi được xa hơn..."
"Nhưng mà căn bản con không có tư cách đi tranh cái danh sách này. Thầy Tiêu, trong lòng thầy cũng biết rõ mà."
Tiêu Doanh đột nhiên im lặng. Ông khiếp sợ mà nhìn về phía học sinh của mình.
Lâm Lộc cũng ngẩng đầu lên, một đôi mắt thuần triệt an tĩnh nhìn ông.
"Thầy Tiêu, con giải nghệ, con thôi học. Cả bằng tốt nghiệp con cũng không có, vốn dĩ không có tư cách đại diện biểu diễn ở học viện đế quốc."
"......."
"Con cũng càng không có tư cách, đi phá hư ước mơ của người khác."
"......Tiểu Lộc."
"Cái danh sách đề xuất này, vốn dĩ chính là của Trình Tuyết tỷ. Con còn có cơ hội ở múa ở sân khấu của trường một lần, cũng đã rất vui vẻ. Thầy, con không nên lấy nhiều hơn nữa."
"Tiểu Lộc, có phải bọn họ ở phòng nghỉ nói với ngươi cái gì không?! Tại sao ngươi có thể nghĩ như vậy, đây là quyết định của ta, ta sẽ nói với ban lãnh đạo học viện...."
"Không liên quan đến bọn họ. Là tự con...."
Lâm Lộc mím môi, lộ ra một nụ cười khổ.
"Thầy Tiêu, mộng tưởng gần trong gang tấc, lại rách nát ở trước mắt. Cái này quá tàn nhẫn. Không ai nên chịu đựng cái này....Thật sự, quá tàn nhẫn. Con biết đây là cái tư vị gì, lại càng không thể đối với Trình Tuyết tỷ như vậy."
"Nhưng mà Thánh Y Ti, cũng rất quan trọng đối với ngươi! Tiểu Lộc, ngươi không thể từ bỏ như vậy......"
"Con cũng không có từ bỏ."
Giọng nói Lâm Lộc thấp xuống.
"......Con còn có cơ hội. Con cũng có thể giống Trình Tuyết tỷ tự mình tham gia thi đấu......Con, con tính ra so chị ấy có tiền đi, con còn có Trí Viễn ca, đúng hay không? Trí Viễn ca anh ấy sẽ giúp con."
Phía sau hai người, là một cửa phòng đóng chặt. Hành lang tối như vậy, giống như trừ bỏ một đôi thầy trò này, không còn có người khác.
"Ninh Trí Viễn......Hắn thật sự sẽ giúp ngươi sao? Thời điểm từ trước ở trường, ta đã cảm thấy dục vọng khống chế của hắn có chút......"
"Anh ấy sẽ, thầy, anh ấy thật sự sẽ. Trí Viễn ca đối với con rất tốt, anh ấy vẫn luôn rất quý trọng con. Con chỉ cần cầu xin anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp con......Anh ấy vẫn luôn đau lòng con. Anh ấy có tiền như vậy, sao sẽ sẽ nhìn mộng tưởng của con thất bại chứ......Anh ấy luyến tiếc, đúng không, thầy?"
Hành lang tối tăm, Lâm Lộc nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Dựa vào đau đớn này, cuối cùng cậu cũng chống đỡ được nói ra hết những lời này, không có lộ ra một chút âm rung.
Tới cuối cùng, cậu thậm chí còn có thể cười an ủi Tiêu Doanh.
"Cho nên thầy, cơ hội lần này hãy nhường cho Trình Tuyết tỷ đi. Thầy cũng nói, con có thiên phú. Cũng có người sẽ đau lòng con, sẽ cổ vũ con. Cho nên con sẽ không có việc gì, không cần lo lắng cho con. Thật sự, thầy, con không thèm để ý."
Tiêu Doanh im lặng một lát, khẩu khí thở dài.
"Vậy được rồi."
"Thầy, còn có một việc. Lời nói vừa rồi, thầy đừng nói cho Trình Tuyết tỷ."
"Vì sao?"
"Con không muốn làm chị ấy cảm thấy chị ấy thực lực không đủ, là dựa vào con nhường lại cho chị ấy mới có cơ hội đi Thánh Y Ti."
"Nhưng đây là sự thật......"
"Đây không phải sự thật. Trình Tuyết tỷ rất ưu tú, lúc trước chị ấy ở trường học rất nỗ lực, chị ấy cũng rất tốt, chị ấy vẫn luôn chiếu cố con......Chị ấy là dựa vào nỗ lực của mình có được cơ hội, đêm nay chị ấy vốn nên được chọn. Là con sai, con vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Ngay cả tư cách lên đài, đều là con trộm lấy......Là con quá ích kỷ, mới làm ra cái cục diện này."
"......"
"Huống chi, chị ấy đã giao tranh lâu như vậy, nên hưởng thụ thời khắc mộng tưởng trở thành sự thật. Bị cho thắng lợi, đây không phải mộng tưởng trở thành sự thật, đây là nhục nhã. Trình Tuyết tỷ tốt như vậy, chị ấy không nên chịu đựng những điều này. Đáp ứng con, thầy, đừng nói cho bọn họ. Thật sự không cần thiết."
Cuối cùng, Tiêu Doanh thở dài một tiếng, lại vẫn là tiếp nhận đề nghị của Lâm Lộc. Ông bước đi vội vàng chạy về phòng họp, muốn nói cho ban lãnh đạo chấm kết quả tin Lâm Lộc sẽ rời khỏi cạnh tranh.
Lâm Lộc nhìn theo ông rời đi.
Cậu cảm thấy mình sắp không có sức lực. Ngay cả đứng ở tại chỗ, cũng có chút miễn cưỡng. Không biết vì sao, cậu cảm thấy rất lạnh. Mới vừa rồi ra mồ hôi ở trên sân khấu, đều dính dính dán ở trên người, ở hành lang âm u lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thuốc giảm đau trên mắt cá chân bắt đầu mất đi hiệu lực, từng cơn đau dọc theo thần kinh bò lên trên đầu gối. Lâm Lộc dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống. Đầu của cậu chôn ở đầu gối, ôm lấy chính mình.
Trong không gian hoảng hốt, Lâm Lộc nhớ tới áo khoác kia thuộc về Ninh Trí Viễn...... Là bị rớt ở nơi nào? Là hành lang sao? Hay là khu đợi lên sân khấu?
Đột nhiên nghĩ không ra. Ngay cả áo trên áo khoác cũng mang theo ấm áp của người kia, cũng sắp nghĩ không ra......
"Trí Viễn ca......"
Cơ hồ là vô ý thức, lẩm bẩm mà phun ra cái tên này. Mới vừa rồi nước mắt bị dùng sức nhẫn nhịn giờ lại bừng lên, dừng ở trên tay áo, nhanh chóng ướt thành một bãi nước vô lực.
Phía sau Lâm Lộc, cách một bức tường, ở hành lang có vô số gian phòng.
Cửa phòng chưa khóa, cho nên mặc cho ai muốn ẩn thân trong đó, đều rất khó bị phát hiện.
Tỷ như Ninh Trí Viễn giờ phút này.
Hắn dựa vào cạnh cửa, rũ mắt. Trong một mảnh yên tĩnh, hắn nhẹ nhàng ấn động bật lửa, ánh lửa mỏng manh bốc cháy lên, chiếu sáng gương mặt nặng nề của hắn.
Ánh lửa chợt lóe lướt qua, bốn phía lại yên lặng trở lại.
Bên người hắn, cửa phòng từ đầu đến cuối chưa từng đóng chặt. Đứng ở cạnh cửa, gió mạnh không ngừng thổi vào khe cửa hẹp dài, làm sương khói mù mịt bay nghiêng đi.
Âm thanh nức nở rất nhỏ, như cũng bị gió cuốn mà bay vào.
Một tiếng một tiếng, có thể nghe rõ ràng.