* Nhất tựu lưỡng khoan, các tự an hảo (一别两宽,各自安好): Sau cuộc chia ly này, nhau lại bước đi trên con đường rộng lớn của mình, hy vọng rằng họ sẽ khỏe mạnh trong những ngày còn lại.
Tác giả: mới là lạ
"Hơn nữa tôi nói là dạy Tiểu Mỹ múa, kỳ thật tôi cũng dạy được gì. Cùng con bé học, tôi cũng rất vui vẻ. Cho nên đừng nhắc đến chuyện học phí nữa....Tôi rất áy náy.
Lâm Lộc nói xong lời này, cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhanh nói câu khác xóa bỏ.
"Bình tỷ, cả người tôi toàn là mồ hôi. Tôi đi tắm rửa."
Bình tỷ không nói chuyện. Đánh giá cậu vài lần, gật gật đầu.
Chờ tẩy hết cả người toàn mồ hôi, lại thay quần áo sạch sẽ, trong lòng Lâm Lộc cũng cảm thấy khoan khoái không ít.
Kết quả mới một đầu ướt từ phòng bước ra, lại vừa vặn đụng trúng Bình tỷ.
"Cậu mỗi ngày trở về tối như vậy, ăn cơm tối chưa? Lại đây, tôi nấu cho cậu tô mì."
Không phải "Cậu có muốn ăn mì không?" Mà là "Tôi nấu cho cậu tô mì." Bình tỷ nhìn khí phách không sót gì, Lâm Lộc một chữ cũng không nói nên lời, ngoan ngoan ngồi xuống phía đối diện cô.
Mì với rau xanh, một quả trứng luộc. Thanh thanh đạm đạm, nhưng rất ngon. Tuy rằng Lâm Lộc đã ăn cơm tối, nhưng tô mì này vẫn thật sự rất thơm.
Bình tỷ ở đối diện hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng ánh mắt cô nhìn Lâm Lộc, thật sự rất hiền từ. Lâm Lộc có ảo giác như cô đang nhìn đứa con nhỏ.
Rất nhanh, tô mì đã thấy đáy. Lâm Lộc cắn một ngụm trứng luộc, nghe được giọng nói khàn khàn của người hút thuốc phía đối diện.
"Tiểu Mỹ nó, thật ra còn có một người anh trai. Đã qua đời mấy năm trước. Nếu là nó còn ở đây...."
Lâm Lộc kinh ngạc mà ngước mắt lên, trong lòng có hơi ngốc.
Bình tỷ thật sự có đứa con trai. Cho nên cô vừa rồi nhìn mình với ánh mắt kia, thật sự là ánh mắt nhìn con trai?
Là từ trên người mình, nhìn thấy được bóng dáng người con đã mất sao....
Lâm Lộc khiếp sợ, không chút ý tới trứng gà còn ngậm ở trong miệng, lòng đỏ trứng lòng đào chảy ra theo khóe môi bên cạnh, thoạt nhìn ngốc đầu ngốc não.
Bình tỷ thấy thế, cô nhăn mày lại, lấy một miếng khăn giấy từ trên bàn đưa qua.
"Nhanh lau đi. Mất mặt."
Lâm Lộc nhanh chóng lau đi trứng bên miệng. Cậu do dự mở miệng.
"Nói đến cậu ấy, cũng lớn như tôi rồi sao?"
"....Nhỏ hơn vài tuổi so với cậu. Nó ăn trứng luộc, cũng thích để lại đến cuối cùng mới ăn. Ăn xong rồi cũng không biết lau miệng, lôi thôi lếch thếch. Giống như cậu vậy."
"Phải không? Xem ra, tôi cùng cậu ấy cũng có điểm giống nhau."
Nghe xong lời này, Bình tỷ cười ngắn ngủi một tiếng.
"Giống cái rắm."
"Nó giống như con khỉ sống vậy, làm sao so được với cậu. Đi đến chỗ nào cũng chưa nghỉ, lại nhảy nhót, làm ầm ĩ chết người. Nào có phúc khí như vậy, sinh ra đứa con ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như cậu!"
Lâm Lộc cứng họng. Một lát sau mới nói.
"Hoạt bát một chút không tốt sao? Trước kia bởi vì tôi quá ngốc, lời nói muốn nói ra cũng không xong, luôn bị người ta ghét bỏ vô dụng...."
"Ai ghét bỏ cậu? Lại là cái kẻ có tiền kia? Hắn đui mù, cậu đừng để ý đến hắn."
Lâm Lộc lại không biết nên nói gì. Cậu đứng dậy.
"Bình tỷ, tôi đi rửa chén trước đây."
"Thôi đi, đợi lát nữa tôi rửa."
"A."
Lâm Lộc lại ngồi xuống. Cậu nhìn thấy Bình tỷ ngồi nhìn chằm chằm tô nước lèo còn sót lại đến ngơ ngẩn.
Chỉ sợ, là nhớ tới con trai đi.
Nhìn biểu tình mạnh mẽ của cô, trong lòng Lâm Lộc hơi khó chịu. Nhưng lại không an ủi người, cậu chỉ có thể im lặng mà nhìn Bình tỷ, xem cô phủi tàn thuốc trên bàn.
Một lát sau, Bình tỷ hoàn hồn.
"Cái đứa nhóc thúi kia, đặc biệt rất thương em gái nó. Khi đó trong nhà thật sự rất nghèo, cả thịt để ăn cũng không có nổi mấy miếng. Mỗi lần đến giờ ăn cơm, nó lại ngồi bên bàn trước, lấy một miếng từ thịt từ mâm chôn ở dưới bát cơm.....Tiểu Mỹ đang ăn đột nhiên ăn đến một miếng thịt, hai đứa nhỏ lại cười trộm với nhau.
Kỳ thật, nó cũng chỉ là đứa nhỏ. Con trai mà, thời kỳ phát triển thân thể, thật ra nó cũng thèm. Nhưng nó nói, Tiểu Mỹ quá gầy, phải ăn nhiều một chút.
Trong lòng Lâm Lộc căng thẳng, mím môi nhìn Bình tỷ.
Cậu rốt cuộc hiểu vì sao đột nhiên Bình tỷ lại nói với cậu những lời này.
Là bởi vì lúc cậu khiêng thùng sữa bò nói một câu "Tiểu Mỹ quá gầy.", làm cô nhớ đến chuyện này mà thương tâm.
Trong lòng Lâm Lộc bối rối, Lâm Lộc nâng đôi mắt lên. Bình tỷ thấy cậu như vậy, ngược lại cười rộ lên.
"Mắt hồng cái gì? A, khó chịu thay tôi sao? Không cần. Con đã đi mấy năm rồi, hiện tại nhà chúng ta cũng ăn được thịt. Nó thấy hiện tại em gái tốt thì nó cũng tốt thôi, nói không chừng trong lòng cũng rất an tâm."
"Bình tỷ."
"Con trai, đa sầu đa cảm cái gì. Được rồi, không nói. Khuya rồi, cậu cũng đi ngủ đi.""
Lâm Lộc gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy. Tuy rằng Bình tỷ nói không cần, cậu vẫn rửa sạch sẽ chén đũa, mới về phòng ngủ. Trước khi sắp ngủ, phát hiện trong phòng Tiểu Mỹ còn chưa tắt đèn, cậu thuận tiện đẩy cửa ra, tắt đèn giúp cô bé.
Tiểu cô nương đã sớm ngủ rồi. Chăn đắp ở trên người, lộ ra cằm nhọn nhọn, khuôn mặt nhỏ. Cô bé bĩu môi, ngủ thật sự rất ngon.
Đêm nay, Lâm Lộc ngủ cũng không tính là tốt.
Nằm mơ đứt quãng, trong mộng có mẹ, còn có em gái. Bộ dáng của mẹ rất mơ hồ, nhưng cậu biết đó không phải Từ Thu Quân.
Bởi vì buổi tối thời điểm cậu và em gái khóc lớn Từ Thu Quân sẽ không vỗ vỗ lưng bọn họ, dỗ dành bọn họ đi vào giấc ngủ, cũng sẽ không cho bọn họ trứng luộc, giấu ở trong bát mì lớn, làm cho bọn họ bữa khuya.
Buổi tối Từ Thu Quân thuộc về đám đàn ông kia, thuộc về dã tâm cùng hư vinh của bà. Bà muốn mang bóng đêm mê ly hiến tế cho tiền đồ của mình, phải đành đẩy con trai mình vào đêm tối bất lực.
Nhưng trong giấc mơ này, Lâm Lộc lại có thể ở trong ngực mẹ vượt qua trời tối, lại ở trong ngực ấm áp nghênh đón bình minh.
Cho nên, tuy rằng trong mơ nhà của cậu nghèo như vậy, ở tại xóm nghèo, thịt cũng không có để ăn. Lâm Lộc lại cảm thấy, đây là một giấc mơ rất tốt đẹp.
Nếu là mộng đẹp, thì sẽ không muốn tỉnh lại.
Cho nên ngày hôm sau Lâm Lộc thức dậy rất trễ. Chờ cho đến khi cậu ngáp một cái từ trong phòng đi ra, bàn ăn đều đã dọn xong.
"Tiểu Lộc ca ca, nơi này, nơi này!"
Tiểu Mỹ cầm một ly sữa bò, uống rất ngon miệng. Nhìn thấy Lâm Lộc ra tới, cô cười ngọt ngào. Ly thủy tinh che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to linh động, cùng trên môi một vòng sữa bò trắng bao quanh. Giống như một bộ râu trắng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lâm Lộc nhịn không được cười lên.
"Uống ngon không?"
"Rất ngon!"
"Vậy uống nhiều một chút. Uống hết, ca ca sẽ còn mua cho em nữa."
"Vâng, ca ca cũng uống."
Nhìn theo ngón tay Tiểu Mỹ đi qua, Lâm Lộc phát hiện trước chỗ ngồi của mình cũng bày ra một ly sữa bò lớn.
"Bình tỷ, đây là sữa bò cho trẻ em. Cho con bé uống, tại sao tôi cũng có?"
"Tại sao cậu không thể có? Tiểu Mỹ là trẻ con, cậu cũng không lớn hơn bao nhiêu! Hơn nữa, cậu cũng gầy, cũng nên ăn nhiều một chút!"
Bình tỷ xào xong món ăn cuối cùng, đặt ở trên bàn.
"Một người một ly sữa. Đều uống sạch cho tôi, ai cũng không thể để thừa."
.......................
Bóng đêm rền vang.
Thành phố tới gần hướng tây nam, có một ngọn núi đồng cỏ phập phồng, là sản nghiệp tổ tiên của tập đoàn Ninh thị. Khi Ninh Trí Viễn mới đảm nhiệm chức vị, làm vài hạng mục địa ốc, khai thác hết những cánh đồng trong tay.
Đồng cỏ này là mảnh đất chưa phát triển cuối cùng mà hắn có trong tay. Người khác đều đoán, sợ là hắn muốn xây dựng một khu thương nghiệp ở trên mảnh đất này, lợi nhuận gấp mấy lần bất động sản. Lại không ai nghĩ đến, sau nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn vẫn luôn bảo trì nó nguyên dạng, chỉ là trong đó có một góc xây một tòa nhà câu lạc bộ săn thú tư nhân.
Hơn nữa không mở cửa với bên ngoài, chỉ cung cấp cho chính hắn sử dụng.
.....Rất vô nhân tính, không hơn không kém.
Giờ phút này, trong khu vực săn bẳn phụ cận câu lạc bộ, xa xa có thể nghe được tiếng hô, tiếng ngựa hí vang hỗn loan.
Tiểu Chu vốn đang canh giữ ở cửa, chán đến chết nghịch điện thoại. Nghe được động tĩnh, hắn ngước lên liếc một cái, nhanh chóng tắt máy.
Lại ngẩng đầu, mấy con tuấn mã đã xông tới trước mặt. Một thân Ninh Trí Viễn mặc đồ săn bắn, xoay người xuống ngựa. Hắn xách theo mấy đuôi cáo, tùy tay ném cho Tiểu Chu.
Tiểu Chu cúi đầu vừa thấy, không tổn hại da lông, là kỹ thuật bắn rất khó có được.
"Kỹ thuật bắn của Ninh tổng thật tốt.....Không trượt phát nào, em đều nhìn đến trợn tròn mắt! Ninh tổng, ngài dạy em đi?"
Phía sau hắn, một bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh nhảy xuống ngựa, giọng nói thanh thúy dễ nghe, mang theo vài phần giảo hoạt. Bạch Vụ mặc một bộ quần áo săn thú y như vậy.
"Kỹ thuật bắn của cậu cũng không tồi, không cần tôi dạy."
Ninh Trí Viễn nhàn nhạt nói một câu, giơ bàn tay ra, gỡ từng ngón bao tay xuống.
Mới vừa rồi sờ qua cáo, bao tay dính máu làm việc xấu xa. Ninh Trí Viễn không có bất kỳ biểu lộ gì, ném nó ở trên cỏ, mới tiếp tục đi về phía trước.
"Kỹ thuật bắn của Ninh tổng tốt như vậy, nghĩ đến luyện tập không ít. Vậy mà sợ máu?
-- Không phải sợ, là chán ghét.
Trong lòng Tiểu Chu chêm thêm một câu. Nhưng nhìn Ninh Trí Viễn không có ý muốn giải thích với Bạch Vụ, hắn đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng.
Không ai phản ứng, Bạch Vụ cũng không tức giận. Hắn cởi mũ giáp, lộ ra một đôi mắt giảo hoạt như mèo, quay tròn dao động một vòng, cắn môi cười.
Nhưng ngay sau đó, mũ giáp của hắn lại bị một người phía sau đội lên lại.
"Gió lớn. Mang lên."
Giọng nói âm trầm, mang theo một cỗ uy nghiêm chân thật đáng tin.
Đây là ngữ khí của một người đã quen nói là làm.
Ánh mắt của Tiểu Chu đảo qua người bên cạnh Bạch Vụ. Màu da hơi đen, mày rậm mũi cao, lông mày và tóc đen dày. Thần sắc hắn lạnh nhạt, trong tay cầm trường súng hai nòng, đeo kính bảo vệ mắt. Giờ phút này tùy tay lấy một tá băng đạn, một tay cầm súng săn nặng mấy chục cân, lại giống như cầm một ly cà phê nhẹ nhàng.
......Đều nói khu vực đế đô nơi Phương tổng đốc từ nhỏ lớn lên ở trong quân đội, tố chất thân thể có thể còn mạnh hơn so bộ đội đặc chủng. Hơn nữa cánh tay mạnh mẽ, cứng rắn vô cùng, đối với người khác vô cùng nghiêm khắc, xem ra lời đồn đãi là không giả.
Nhưng Bạch Vụ lại không sợ hắn.
Hắn xốc phía dưới mũ một phen, một đầu nửa tóc dài bị gió thổi đến loạn. Híp mắt giống như thị uy liếc nhìn Phương Minh Sơn một cái.
"Em càng không muốn. Che đến kín mít như vậy, sẽ không gợi cảm nữa. Vạn nhất Ninh tổng không thích em, chạy tới bao dưỡng tiểu yêu tinh gợi cảm khác, làm sao bây giờ?
Phương Minh Sơn không tiếp lời. Chỉ ném súng trong tay cho phó quan, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn hắn.
"Không cần nói bậy."
"Như thế nào lại nhìn ra nói bậy? Phương tổng đốc, Phương ca, anh nói có phải không?"
Phương Minh Sơn cười cười, tùy tay ném con thỏ qua, nện ở trước ngực Bạch Vụ.
"Con mồi của mình, tự mình cầm."
"......"
Bạch Vụ rõ ràng rất không vui. Cũng không lý sự với con thỏ kia, mặc cho nó từ trước người mình nhảy xuống đất, thời điểm đi về phía trước còn dẫm nó một chân.
Nhưng thật ra Tiểu Chu ở phía sau nhìn, cảm thấy đầu óc ngốc rồi.
Tiểu Chu ngày thường thấy Bạch Vụ, đều cảm thấy bộ dáng hắn lười biếng như không xương. Không nghĩ đến hôm nay một thân mặc đồ săn bắn, mặc giày ủng cao, lại có ý tứ vài phần phong tư hiên ngang như quân nhân.
Hơn nữa hắn không phải làm bộ làm tịch, thế nhưng thật sự bắt được con mồi?
Chẳng lẽ, mới vừa rồi Ninh tổng nói câu kia "Kỹ thuật bắn không tồi" không phải là thuận miệng nói sao? Loại tiểu bạch kiểm như Bạch Vụ.....Cũng luyện qua súng?
"Ai nha, quần áo này nặng quá....Nóng chết mất nóng chết mất."
Ánh mắt Tiểu Chu nhìn con thỏ trắng kia lại nhìn lên. Hắn nhìn thấy Bạch Vụ vừa oán giận quá nóng, vừa bắt đầu cởi quần áo, rất mau quần áo đi săn ném đầy đất.
Cuối cùng, trên người hắn chỉ dư lại chiếc quần đến ngang đùi, cùng áo sơ mi lỏng lẻo. Nút áo sơ mi chỉ cài có hai nút, một mảnh da lớn lộ ra bên ngoài, trắng đến chói mắt.
"....."
Quả nhiên là ảo giác đi.
Chó không thay đổi được việc ăn phân, hồ ly không đổi được việc lẳng lơ. Nhìn Bạch Vụ, Tiểu Chu cảm giác đôi mắt mình hơi đau.
Tác giả: A nha, các người đều mơ ước tiểu tỷ tỷ Bình tỷ, tôi là đã nhìn ra.
Kỳ thật, tôi cũng.....
Bình tỷ rất đỉnh! Vì cô đánh call!