Tác giả : Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
—— Vậy cậu vì cái gì lại ở chỗ này?
Một câu này, lại tựa như một viên đạn bắn vào trong lòng Lâm Lộc. Cậu sững sờ ở tại chỗ, giống một khối điêu khắc.
Người phụ nữ thấy bộ dáng này của cậu, biểu cảm trào phúng càng sâu.
"Cậu cảm thấy tôi nói không đúng, đúng không? Cậu cảm thấy cậu khá tốt, cậu cao quý, cậu bò ra xóm nghèo đi?
Người phụ nữ cười lạnh, dùng sức vung cánh tay lên.
"Nhìn kỹ xem, nơi này là nơi nào! Này mẹ nó không phải cái xóm nghèo là cái gì? Cậu xách theo hành lý giống chó đứng ở chỗ đó, cậu cho rằng tôi nhìn không ra, cậu là bị đuổi ra?"
Sắc mặt Lâm Lộc thay đổi. Người phụ nữ lại cười đến càng khinh miệt hơn, khói bụi đều bị cô chấn động rớt xuống ở trước quầy.
"Cậu thôi bỏ đi. Đây là con gái tôi, nó có cái phúc phận này không, tôi tự biết. Nó mệnh khổ, không có khả năng tránh thoát khỏi nơi này đi ra ngoài làm người thượng đẳng. Cái loại này hát hát múa múa này, đều là xiếc của kẻ có tiền. Tôi không muốn để nó rơi vào đó."
"Đó không phải xiếc, đó là nghệ thuật......"
"Nghệ thuật cái gì? Nghệ thuật không phải để cho kẻ có tiền thưởng cảnh xiếc sao? Cậu cho rằng ước mơ của nó như vậy, sau đó làm nó biết cả đời mình với không tới, cậu cảm thấy cậu tốt bụng sao?"
Người phụ nữ nâng đôi mắt lên nhìn nhìn Lâm Lộc, tầm mắt từ trên mặt Lâm Lộc cắt qua.
"Chỉ coi như tận hưởng phong cảnh. Bọn họ không xem người nghèo chúng ta như con người. Cậu nhìn xem con gái của tôi, nó lớn lên xinh đẹp như vậy. Nhưng tôi không bản lĩnh, cô nhi quả phụ cả ngưòi cha chống lưng cũng không có......Nếu nó học không được bổn phận làm người, về sau sẽ có kết cục gì?
Nó không thể mơ giấc mơ không thực tế này. Nếu không một ngày nào đó, nếu nó không thực hiện được giấc mộng này, sẽ có người xúi giục nó dùng chính mình đi đổi. Nhưng tôi không muốn nó một ngày nào đó bị đàn ông trong nhà đuổi ra, xách theo túi hành lý không có chỗ để đi!"
Người phụ nữ liếc xéo Lâm Lộc một cái.
"......Tựa như cậu bây giờ."
Môi Lâm Lộc tê dại, đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Ánh sáng nhỏ trong nhà nghỉ lờ mờ, nhưng Lâm Lộc lại có một loại ảo giác, cậu tựa hồ đang đứng dưới ánh đèn trong ở phòng giải phẫu. Có người cầm dao giải phẫu bước đến tiếp cận cậu, muốn mổ ra, đem bí mật trong linh hồn sâu nhất moi ra không chút bỏ xót.
Cái loại này có thể bức điên cậu, cảm giác sỉ nhục lại dâng lên.
Đại não cậu trống rỗng, dường như muốn cướp đường mà chạy.
Người phụ nữ nâng mắt lên, ở trong sương khói thấp kém rẻ tiền mắng cười một tiếng.
"Cậu sợ cái gì? Sợ tôi khinh thường cậu? Sợ tôi đuổi cậu ra ngoài? Sợ tôi cũng mắng cậu là kỹ nữ, **, không biết xấu hổ?"
Cô dùng sức ở phẩy phẩy bụi trên quầy.
"Tôi không nhàn như vậy, không rảnh đi quản chuyện của người khác. Cậu vui với ai ngủ với ai, vui lừa tiền từ trong tay ai, liên quan gì đến tôi?"
"Tôi không có......"
"Tôi nói, chuyện này không liên quan tới tôi."
Người phụ nữ lại phủi một chút khói bụi.
"Hỏi cậu, cậu không phải muốn dạy con gái tôi múa sao? Tiền phòng giảm phân nửa, cậu không có nơi ăn cơm có thể ăn cùng chúng tôi. Cậu có nguyện ý hay không?"
"Cô......Cô nhìn thấy cái video kia?"
Người phụ nữ nhíu mày, như là không thể lý giải vấn đề của Lâm Lộc.
"Tôi nhìn không thấy, có liên quan gì? Ảnh hưởng đến tôi và cậu thành giao sao?"
"Cho nên cô đã biết......Vậy tại sao cô còn để tôi ở lại chỗ này? Còn cho tôi tiếp xúc với con gái cô...... Cô không sợ người như tôi, dạy hư con gái cô sao?"
"Cậu mẹ nó quả thực quá buồn cười. Tôi hiện tại tin cậu đọc qua sách ở học viện quốc gia. Tôi đoán, cậu khi còn nhỏ không phải từ xóm nghèo lăn lê bò trườn mà lớn lên. Nếu không, sẽ không hỏi ra vấn đề ngu dốt như vậy."
Người phụ nữ dựa vào quầy, ngón tay kẹp thuốc nhìn Lâm Lộc khoa tay múa chân.
"Loại người như chúng ta, tồn tại được rất không dễ dàng. Nếu có thể gặp được người trong lòng mình thích, cùng hắn ngủ một giấc có quan hệ gì? Đó chính là tiện? Chính là kỹ nữ? Toàn con mẹ nó thả chó, không đạo lý!"
"Nhưng bọn họ đều nói, tôi là vì tiền của anh ấy......"
"Thôi đi."
Người phụ nữ khinh bỉ nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái.
"Vì tiền bồi ngủ, kết quả cuối cùng lại lưu lạc đến nơi này của tôi? Cậu làm ra tiền đâu? Ở đâu vậy? Móc ra đây cho tôi xem?"
Lâm Lộc cứng họng. Người phụ nữ lại không từ bỏ đả kích cậu.
"Nếu thật là vì tiền, cậu cũng không đến mức khóc thảm như vậy, mí trên hai ngày cũng chưa tiêu sưng. Cũng thật đủ không có tiền đồ."
"......"
"Nói nữa, lúc trước cậu cùng vị kia, tốt xấu cũng thật là kẻ có tiền đi. Cậu không cầu hắn tiền tôi cũng mặc kệ, chẳng lẽ cậu thật sự không vớt được chỗ tốt nào? Thời điểm đuổi ra khỏi nhà, lại xách theo hai cái túi?"
"Lúc tôi và anh ấy ở bên nhau, kỳ thật vẫn luôn ăn mặc đều là dùng của anh ấy. Tiền, tôi giữ cũng không có dùng. Cho nên cũng không tích góp tiền......"
Giọng nói Lâm Lộc rất thấp.
"Hơn nữa, tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày, sẽ thật sự bị anh ấy đuổi đi."
"......"
Người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén như thế, lại khó có thể nói tiếp. Cô nghiêng con mắt nhìn Lâm Lộc. Chờ thời điểm cô lại mở miệng, giọng nói nhu hòa rất nhiều.
"Cậu muốn nói cho tôi tôi là cậu thật sự thích hắn? Từ đó gọi là gì nhỉ.....Chân ái?"
"......"
Lâm Lộc không trả lời, nhưng biểu tình trên mặt cậu đã sớm cho người phụ nữ đáp án. Lại chăm chú nhìn cậu hồi lâu, người phụ nữ thở dài.
"Hiện tại, tôi có chút hối hận cho cậu đi dạy con gái tôi."
"Vì cái gì?"
"Vốn là tôi sợ con gái tôi bị cậu dạy hư, làm loại mộng không thực tế này. Nhưng tôi không nghĩ tới, còn có thể gặp được một người, qua nửa đời người, còn rất giống sống ở trong mộng."
Cô lắc đầu, cười cười.
"Cậu xem, cậu ngốc thành cái dạng này. Chính mình thảm như vậy, còn lo lắng đi quản con gái của người khác khóc lóc, có phải muốn học múa lại không có tiền học không. Thật đủ ngốc."
"......"
"Cậu người như vậy, thế nhưng còn có người có thể nhẫn tâm đuổi cậu ra. Cho nên cái kia kẻ có tiền kia của cậu......Có phải không có mắt, đầu óc què? Lại khinh thường người thành thật như vậy, thật mẹ nó không phải đồ vật."
Cảm khái một phen, cô hút một ngụm thuốc thật sâu.
"Cậu từng ngày sống ở trong mộng, nhưng ngàn vạn lần đừng dạy con gái tôi cũng giống như cậu.
Mặc kệ là vũ đạo, hay là cái gì mà chân ái. Nói chơi chơi đương nhiên có thể, nhưng sao có thể tin thật? Loại người mạng không đáng như chúng ta, không nên vọng tưởng, giữ khuôn phép mới có thể sống được lâu dài. Thành thật một chút, hiện thực một chút, đừng đi mộng tưởng với không được những thứ tốt. Bằng không sớm muộn gì đều phải thương tâm, đúng không?
Cậu nhìn xem cậu hiện tại có bao nhiêu thương tâm. Nếu là con gái tôi có bộ dáng này, tôi sẽ rất đau lòng."
Người phụ nữ mang theo giọng thuốc lá. Lại nhẹ nhàng chậm chạp mà xé rách không khí chạng vạng nặng nề, lại chậm rãi yên lặng xuống.
Lâm Lộc ngơ ngác mà nhìn cô.
Chiều hôm hôn mê chiếu vào, phản vào hoàn toàn trên mặt kính. Hoàng hôn hình thành những cột sáng, bụi bặm nổi lơ lửng. Giữa ngón tay của người phụ nữ có hơi thô ráp, điếu thuốc kia thiêu đốt quá một nửa. Khói trắng sặc người tràn ngập ở căn phòng thấp bé.
Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy, tình cảnh này giống như đã từng quen biết.
Sương khói tựa như đã từng bay lên từ Ninh Trí Viễn mê ly như vậy, lại càng thêm sặc người.
Vô cớ làm đôi cậu mắt nóng lên, xoang mũi như bị bỏng.
"Cô nói rất đúng."
Lâm Lộc nghe được giọng nói chính mình vang lên.
"Cô không thể để con gái cô giống như tôi, thích một người không nên vọng tưởng. Đến cuối cùng, chỉ biết làm thương tâm bản thân mình."
"Ừ, là ý tứ này."
"......Cô là một người mẹ tốt."
Người phụ nữ rõ ràng sửng sốt.
"Người mẹ tốt? Chưa nói tới đi. Tôi ngoài đánh nó, chưa từng có thể cho nó những thứ mà những bé gái đều thích. Những cái váy hoa, bánh kem lớn, một bộ búp bê hoàn chỉnh, nó cũng chưa từng sờ qua."
"Nhưng cô vẫn luôn ở đó bảo vệ cô bé. Làm con của cô, thật sự rất may mắn."
Lâm Lộc rũ đôi mắt xuống, cô đơn mà cười.
"Cô bé so với tôi, may mắn hơn rất nhiều."
"......"
"Tôi đáp ứng điều kiện của cô. Ngày mai bắt đầu, tôi cho cô bé đi học. Tôi sẽ không nói lung tung, càng sẽ không làm cô bé luôn luôn ngu xuẩn giống tôi, theo đuổi tình yêu mình căn bản không xứng......Tôi cam đoan với cô."
Dứt lời, Lâm Lộc xoay người, muốn trở lại phòng. Lại không nghĩ rằng, phía sau đột nhiên lại truyền đến giọng nói khàn khàn của người phụ nữ.
"Từ từ."
Lâm Lộc dừng bước, lại không có quay đầu lại.
"Cậu tên là gì?"
"Lâm Lộc."
"Lâm Lộc......Được, Lâm Lộc."
Người phụ nữ dụi điếu thuốc lá ở trên quầy, giọng nói thô thanh.
"Cậu cảm thấy tôi là người mẹ tốt, tôi rất cao hứng. Con gái của tôi tám tuổi, chưa từng có người khen tôi là người mẹ tốt.
Nếu như vậy, tôi đây liền lấy thêm thân phận là mẹ nó, nói thêm vài câu nữa.
Lâm Lộc, cậu biết nếu con gái tôi một ngày nào đó mang theo hành lý, mí mắt sưng vù, dính một thân rác rưởi bị người ta đuổi từ trong nhà ra, tôi sẽ thế nào không?"
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc, trong giọng nói mang theo cỗ tàn nhẫn.
"Trước tiên tôi sẽ tát nó một cái, làm cho ngẫm lại rõ ràng rốt cuộc mình con mẹ nó là ai.
Sau đó, tôi sẽ nói cho nó, quên con chó cái dưỡng người đó đi. Đi tắm rửa một cái, đừng làm cho tên vô lại nào trên đường lớn đều có thể ngửi được mùi vị người vợ bị bỏ rơi! Còn không phải là người đàn ông chó chết......Hắn chơi ngươi, ngươi lại không thể trở thành người cũng có thể chơi hắn sao?
Đàn ông thì giống ăn cơm à! Không có thì không có, không có đàn ông thì không sống nổi nữa sao? Kêu hắn lăn! Không có đàn ông chó, vẫn có thể sống tốt!"
Lâm Lộc đứng im hồi lâu, nhẹ giọng nói.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn cô."
"Không cần cảm tạ."
Lâm Lộc tiếp tục đi phía trước đi. Sau lưng lại truyền đến một câu.
"Đúng rồi, máy nước nóng ở phòng cậu hỏng rồi. Muốn tắm rửa, nhớ rõ sang bên cạnh."
Vài phút sau, Lâm Lộc thật sự xách theo vài món quần áo, đến phòng bên cạnh. Cô nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, bĩu môi.
Sau đó cô mở cửa, gân cổ lên hướng đến đầu ngõ hô một câu.
"Tiểu Mỹ, lăn trở về ăn cơm tối! Đi mở tiệc, lấy nhiều hơn một bộ chén đũa! Về sau anh trai gầy bẹp kia, cùng chúng ta ăn cơm!"
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản wattpad VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)
...................
Nơi này lều trại tồi tàn nhưng thật ra cách trung tâm thành phố không xa. Đứng ở bên ngoài, xa xa Lâm Lộc có thể trông thấy tháp hoa của học viện đế quốc, cùng với tòa nhà cách đó không xa của tổng bộ Ninh thị.
Cậu cũng không biết được, mình dừng lại bước chân khi nào.
Mười năm trước, cậu theo mẹ gả tới Lâm gia, đi vào thành phố này. Cái nhà kia lạnh như động băng, mang tới cho cậu chỉ có khinh nhục và sợ hãi.
Nhưng cậu không hận thành phố này. Bởi vì thành phố này, có mộng của cậu.
Khi đó, Thánh Y Ti vẫn là ảo tưởng xa xôi không thể với tới, nhưng cánh cửa học viện đế quốc, lại liền rộng mở bên người. Mỗi khi đi qua trung tâm thành phố, Lâm Lộc vẫn luôn si ngốc nhìn phía tháp hoa sắt thép kia. Cậu biết, nếu cậu cũng đủ ưu tú, là có bước vào nơi này, múa ở trên tầng cao nhất của tháp hoa.
Sau đó, như ý nguyện của cậu. Cậu thật sự đậu vào trường học đế quốc có lịch sự trăm năm tối cao này. Tiêu Doanh trở thành thầy cậu, đàn anh cùng bạn học cậu, đều là thiên tài vũ đạo ưu tú nhất đế quốc.
Mà hắn, là người sáng chói nhất.
Là thầy Tiêu Doanh cùng đàn anh Trang Hiểu, giúp cậu mở rộng tầm mắt, giúp cậu chân chính đứng ở trình độ cánh cửa vũ đạo tối cao, càng thấy được phong cảnh rộng lớn.
Khoa vũ đạo học viện đế quốc, trên sân khấu ở tháp hoa giữa trời. Đối với một diễn viên vũ đạo bình thường mà nói, đây là vinh quang cùng mộng tưởng, nhưng đối với người nhiệt huyết coi vũ đạo là sự nghiệp suốt đời, đây chỉ là bước đầu tiên để đến một sân khấu lớn hơn.
Trăm thước can đầu, càng phục trăm thước.
(Tài cao vẫn gắng sức, đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa)
Cũng là từ khi đó khởi, Thánh Y Ti đối với Lâm Lộc mà nói, từ một giấc mộng xa xôi không thể với tới, biến thành một đoạn đường khó khăn gian nan.
...... Là từ khi nào bắt đầu, cậu lại lệch khỏi quỹ đạo con đường này?
Ánh mắt Lâm Lộc, từ hoa tháp chậm rãi chuyển qua tổng bộ Ninh thị cách đó không xa.
Là từ khi Ninh Trí Viễn muốn cậu chọn giữa một tỷ và vũ đạo, thời điểm cậu chọn cái thứ nhất sao?
Hay là sớm hơn......Thời khắc cậu bắt đầu chú tâm yêu Ninh Trí Viễn sao?
Ninh Trí Viễn là trời của cậu. Nặng nề đè ở trên đỉnh đầu cậu, bảo vệ cậu, sưởi ấm cậu, lại cũng ngăn cách cậu liên hệ với hết thảy những thứ khác.
Từ đó về sau, chỗ cậu ngẩng đầu, chỉ có hắn vui vẻ giận dữ, lại rốt cuộc nhìn không thấy người khác, càng chờ không thấy con đường đã từng đi.
Cậu đem Ninh Trí Viễn trở thành ý nghĩa sinh mệnh tối cao, kỳ thật không phải sáu năm, mà là suốt tám năm. Từ một ngày kia bọn họ tương ngộ, cậu liền vạn kiếp bất phục.
Mà ngày hôm nay, cậu bị vứt bỏ.
Trời cậu sập.
Nhưng mà lúc sau hỗn độn đầy đất, cậu lại ngẩng đầu, thế nhưng trông thấy sao trời đã từng quen thuộc......
Tháp hoa giữa trời, còn ở nơi đó.
Đã cách cậu rất xa. Sau khi thôi học, cậu cũng không một lần dám bước vào học viện đế quốc.
Nhưng nó vẫn ở nơi đó như cũ.
Tựa như Thánh Y Ti......Vẫn còn ở nơi đó.
Ở nơi cậu đã từng đi qua, lại chảy xuống cuối con đường.
Giờ khắc này, Lâm Lộc đột nhiên điên cuồng mà tưởng niệm đến học viện đế quốc, cùng thầy của cậu Tiêu Doanh.
Lâm Lộc sờ sờ di động, đột nhiên nhớ tới, một ngày trước đã ném nát màn hình trên mặt đất. Nhìn sang khắp nơi, cậu thấy được một cái bốt điện thoại.
Cậu đổi tiền xu, bấm số gọi điện thoại. Vang lên vài tiếng, một giọng nam có hô hấp dồn dập và âm thanh trầm thấp vang lên.
"Alo? Ai vậy?"
Đó là Tiêu Doanh, mang theo không kiên nhẫn dày đặc. Mỗi ngày thời gian này ông đều luyện múa, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Ông ghét nhất người khác xen ngang ông luyện múa, cho nên người quen của ông đều sẽ không gọi điện vào lúc này qua.
Mới vừa rồi Lâm Lộc tâm tình kích động, thế nhưng đã quên cái này. Nghe được giọng thầy không vui, cậu lập tức nghĩ tới, tức khắc sinh vài phần khiếp đảm.
Không nghe được đáp lời, Tiêu Doanh càng thêm không kiên nhẫn.
"Rốt cuộc là ai? Nói chuyện!"
Lâm Lộc cắn môi, thấp giọng kêu một tiếng.
"Thầy......"
"Tiểu Lộc?"
Tiêu Doanh rất kinh ngạc, giọng nói nháy mắt lại nhu hòa xuống.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì......Chỉ là......"
—— chỉ là có chút nhớ thầy.
Lời này không đợi ra khỏi miệng, liền nghe được Tiêu Doanh nở nụ cười.
"Như thế nào, có cái gì ngượng ngùng với ta? Ngươi đứa nhỏ này, ngoan ngoãn nhất, lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác. Nếu không phải có tin tức gì, trong lòng quá mức kích động, tại sao ngươi sẽ gọi điện cho ta vào giờ này? Biết rõ ta ở luyện múa."
Cái gì tin tức? Lâm Lộc bất giác sửng sốt. Tiêu Doanh lại nói tiếp.
"Ta nhìn đến danh sách kế hoạch, trong lòng liền nghĩ tới ngươi. Nếu ngươi không liên hệ ta, ta cũng nhất định phải tìm ngươi. Nhưng nếu chính ngươi cũng có cái tâm tư này, vậy càng tốt. Đến lúc đó ta kêu đàn anh ngươi cũng trở về, lúc trước hệ vũ đạo quốc gia song tử, lần này song kiếm hợp bích, tốt nhất cho bọn hắn nhìn xem, cái gì gọi là thiên chi kiêu tử!"
Trong giọng nói kia tất cả đều là đắc ý khoe khoang học trò của mình, cơ hồ xem như dương dương tự đắc. Nhưng Tiêu Doanh chung quy là vẫn Tiêu Doanh, khen xong hai câu ngữ khí vẫn như một, vẫn là thầy Tiêu nghiêm khắc kia.
"Nhưng mà ngươi cũng không thể chậm trễ. Nhiều năm không lên đài như vậy, tuyệt đối không thể may mắn! Chăm chỉ luyện tập cho ta! Tiểu Lộc, ngươi phải nhớ kỹ, đây cũng không phải là một buổi biểu diễn lần bình thường, bao nhiêu nhân vật nổi tiếng và bạn cùng trường đều sẽ trình diện, đối với tương lai của ngươi rất tốt! Đàn anh ngươi nói với ta, ngươi cũng có tâm tư trở về Thánh Y Ti, đây là một cơ hội rất tốt, tuyên cáo ngươi trở về sân khấu sau nhiều năm. Chỉ cần được mọi người công nhận, ta liền có thể viết thư đề cử cho ngươi, sang năm ngươi liền có thể đánh sâu vào Thánh Y Ti......Tiểu Lộc, buổi chiều ngươi có thời gian lại tới đây một chuyến, chúng ta từ từ nói chuyện này một chút."
"Từ từ......Thầy, người nói biểu diễn gì cơ?"
"Đương nhiên là kỷ niệm ngày thành lập trường ngày! Tiết mục cuối của buổi lễ! Được, Tiểu Lộc, ta còn muốn đi luyện múa, nói với ngươi sau. Buổi chiều hai giờ, ta ở nhà chờ ngươi!"
Nói xong, Tiêu Doanh liền câu tạm biệt cũng chưa nói, liền tắt điện thoại. Theo thói quen của ông, luyện múa là thiên đại sự tình, một phút một giây đều không thể trì hoãn. Có thể tốn thời gian lâu như vậy dặn dò Lâm Lộc, đã xem như liếm nghé tình thâm.
Buổi chiều, Lâm Lộc đúng hạn đến Tiêu gia, xem như biết rõ ngọn nguồn.
Hơn một tháng nữa, chính là kỷ niệm bốn trăm năm ngày thành lập học viện đế quốc. Từ khi thành lập học viện danh giá này, không biết đã tạo ra bao nhiêu nhân vật nổi tiếng anh tào vì đế quốc, mỗi người đều tự hào vì tốt nghiệp học viện đế quốc. Ngay cả rất nhiều gia tộc quý tộc, cũng nhiều thế hệ đều là bạn cùng trường học viện đế quốc.
Một trường học danh giá như vậy, thế lực cực đại, quan hệ rắc rối khó gỡ. Ở đế quốc chia ra hai giới, thậm chí quân đội, đều có lực ảnh hưởng không nhỏ. Bốn trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường, đương nhiên sẽ là một việc cực kỳ trọng đại.
Điều này không chỉ thể hiện thực lực của học viện, càng là ràng buộc quan hệ với bạn cùng trường, quyền lực khổng lồ "Hệ đế quốc". Huống chi, loại bạn cùng trường này vốn dĩ sẽ chính là xã giao, mở rộng quan hệ. Nói vậy người thành công anh tài tụ tập, thu hút sự chú ý.
Nguyên nhân chính là vì thế, kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ diễn ra liên tục một tháng, rất nhiều cựu sinh viên cùng bạn học tốt nghiệp nhiều năm đều sẽ trở về trường, tham gia đông đảo danh mục hoạt động.
Mà trong đó hoạt động quan trọng nhất, là buổi tối từ thiện trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ngày. Những cựu sinh viên quyền lực nhất của giới kinh doanh, thương nghiệp, quân đội đều sẽ tụ tập lại, mà tiết mục trợ hứng cho buổi tối, đương nhiên cũng không thể coi như không quan trọng.
Nghe nói, lúc này có thể được chọn biểu diễn cho bữa tối đó cho toàn trường, nhất định là từng người đứng đầu lĩnh vực nghệ thuật. Có được cơ hội này, chính là được đổi mới lý lịch vàng sơ lược một lần nữa, không chỉ có nổi danh lại càng nổi hơn, danh vọng nước lên thì thuyền lên, cũng nhất định có thể bắt được chỗ tốt cực kỳ lớn. Tỷ như khoa vũ đạo bên này đã thả lời nói tới, muốn lấy đề cử vào Thánh Y Ti như thù lao, tặng cho diễn viên múa chính.
"Mấy lão già chúng ta không nhảy nổi nữa, đám nhóc các ngươi, lại đều không thể không khởi động không khí. Hiện tại đi đến mấy bàn, cũng chính là mấy giới các ngươi. Ngươi cùng đàn anh ngươi, chính là vũ đạo hệ song tử tinh năm đó! Cùng so với các ngươi, những người khác đều là chút phàm phu tục tử, Tiểu Lộc, việc này hai người các ngươi không làm, còn có ai xứng? Các ngươi tham gia cái này, đó là mục đích chung!"
Hai tay Tiêu Doanh ôm ngực, từ ngữ khí đến thần thái đều rất ương ngạch.
"Còn có mấy người muốn đoạt cùng ta, đều làm ta cho giận dỗi đi về. Cuối cùng nói là muốn diễn thử, công bằng cạnh tranh. Mói đùa, năm đó thời điểm ngươi còn ở đây, mấy học sinh kia đừng nói là biểu diễn chính, phụ họa còn không đến lượt! Cũng muốn đoạt vị trí với ta......Tiểu Lộc, con chuẩn bị cho tốt. Đến lúc đó làm cho bọn họ nhìn xem, cái gì gọi là thiên tài vũ đạo chân chính!"
Lời này nói ra rất nhẹ nhàng, trong lòng Lâm Lộc lại biết, Tiêu Doanh muốn giúp cậu đạt được cơ hội lần này, nào đơn giản như vậy.
Đàn anh cậu đã là nghệ thuật gia trứ danh thế giới, đương nhiên là có tư cách bước lên sân khấu quan trọng như vậy. Nhưng bản thân, lại là đã sáu năm chưa từng lên đài, thậm chí bằng tốt nghiệp cũng không có.
Đoán cũng có thể đoán được, thầy Tiêu đề cử chính mình, sẽ nghênh đón nghi ngờ rất lớn, lại phải chịu áp lực cỡ nào.
Phải biết rằng, học viện đế quốc trước nay mắt cao hơn đầu, biểu diễn linh tinh dùng ai đều phải trực tiếp chọn người tốt nhất, sẽ không làm loại biểu diễn đấu loại này. Chỉ sợ, cơ hội lần này của mình, là thầy liều mạng không cần mặt, dùng hết toàn lực lấy về cho mình.
"Tóm lại, ngươi hãy chăm chỉ luyện tập cho ta. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đến chỗ ta, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, tựa như lúc trước ở học viện quốc gia, tập trung huấn luyện!"
"Vâng!"
Một ngày mười hai tiếng đồng hồ tập huấn, đã là rất vất vả. Nhưng Lâm Lộc đáp ứng đến không chút do dự. Tiếu Doanh nhìn cậu ngoan như vậy, lại xoa nhẹ tóc cậu một phen.
"Được rồi, đừng chậm trễ thời gian. Trở về dọn dẹp, nghỉ ngơi sớm một chút. Buổi sáng ngày mai lại đến."
...................
Hai tuần này, Lâm Lộc sinh hoạt cực kỳ có quy luật. Mỗi ngày sáng sớm rời giường, rửa mặt xong dạy cô bé những kiến thức cơ bản trong một tiếng, chính cậu cũng theo đó giãn gân cốt, xem như làm nóng thân thể. Sau đó theo theo hai mẹ con —— không mấy ngày, đủ thân, Lâm Lộc liền đổi giọng gọi Bình tỷ và Tiểu Mỹ —— cùng nhau ăn bữa cơm, lại ngồi phương tiện giao thông công cộng đến nhà thầy.
Chờ đến buổi tối, về đến nhà đã là trên dưới chín giờ. Tiểu Mỹ lúc này đã ngủ, Lâm Lộc liền nói với Bình tỷ. Sau đó mang trái cây mua trên đường phóng đến phòng bếp. Tiền phòng rốt cuộc không bao gồm tiền cơm. Mỗi ngày đều hỗn ăn hỗn uống, trong lòng Lâm Lộc rất áy náy.
"Cậu thực sự có ý tứ."
Bình tỷ nhìn cậu lấy một thùng sữa bò cho trẻ em đặt ở góc.
"Nói không thu cậu tiền, lại đổi thành mua đồ?"
Lâm Lộc lau mồ hôi trên mặt, cười cười không nói chuyện. Chờ đến khi sắp xếp sữa gọn gàng, thịt heo và cam đều bỏ vào trong tủ lạnh, cậu mới nhẹ giọng nói.
"Bình tỷ, cho Tiểu Mỹ uống đi. Tôi thấy con bé quá gầy."
"......"
Bình tỷ chống quầy cánh tay cứng đờ. Nhưng điệu bộ cô nói chuyện như thường.
"Như thế nào còn trả tiền cơm? Tiền nhiều hơn không tiêu ở chỗ khác? Tôi nhìn cậu không giống kẻ có tiền a."
"Vậy Bình tỷ và Tiểu Mỹ, cũng không giống kẻ có tiền a."
Lâm Lộc có hơi co quắp, nhẹ giọng nói.
"Hai người cũng không dễ dàng. Tôi một đại nam nhân, cũng không nên chiếm tiện nghi. Kỳ thật, mọi người nấu cơm còn mang theo tôi ăn cùng, tôi rất cảm kích. Còn muốn dùng nhiều tiền của mọi người......
(Beta lại chương này thấy Bình tỷ rất ấm áp)