Lâm Lộc thay xong quần áo, đi ra khỏi thang máy. Mới đi ra khỏi cửa tầng trệt, lại nhìn thấy Lệ Hàng đứng ở cửa, cười khanh khách nhìn cậu chằm chằm.
"Lệ Hàng? Em đã tới rồi?"
Lâm Lộc cười chào hỏi với hắn.
"Kỳ thật, em có thể nói cho thầy địa chỉ, thầy tự mình qua. Hà tất còn cố ý qua đây một lần."
"Khó mà làm được."
Lệ Hàng đứng ngược sáng. Mặt hắn ẩn ở bóng tối, vẻ tươi cười rất khó lường.
Trong nháy mắt này, Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy hắn thoạt nhìn thật xa lạ. Cậu trai cười như ánh mặt trời trong trí nhớ kia, giờ phút này như là đột nhiên trưởng thành rất nhiều, từ thiếu niên thành thành niên......Một cái chớp mắt thấy ánh sáng, lập tức lung lay mắt Lâm Lộc.
Chính là trong chốc lát, Lâm Lộc lại cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Lệ Hàng tươi cười thoạt nhìn vẫn rộng rãi như vậy. Hắn chủ động tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc.
"Đi thôi, thầy Tiểu Lộc. Em định đến một nhà hàng đồ ăn rất đặc sắc. Tuy rằng hơi xa một chút, nhưng mà nhất định sẽ không làm thầy thất vọng."
"Được."
Lâm Lộc đi qua đi, theo bản năng nhìn cái túi trong tay Lệ Hàng.
"Em cầm thứ gì? Thoạt nhìn rất nặng."
"Không có gì."
Lệ Hàng bất động thanh sắc mà xách túi qua một bên.
"Đều là chút nhu yếu phẩm thôi."
Rất mau, một chiếc xe taxi chở hai người, đi đến thành phố bên cạnh.
Xe càng đi càng xa, hai bên cơ hồ không có dân cư gì. Lâm Lộc ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác kỳ quái trong lòng lại dâng lên.
"Lệ Hàng, chúng ta đây là muốn đi đâu?"
"Như thế nào, thầy Tiểu Lộc không tin em?"
"Không có. Chỉ là nơi xa như vậy, trước nay thầy không có tới qua......Tại sao em chọn nơi xa như vậy ăn cơm?"
"Xa cũng không sao, chỉ cần thức ăn ngon. Thầy Tiểu Lộc, thầy xem, phía trước là tới rồi."
Lâm Lộc tò mò mà nhìn qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.
Xa xa, cậu có thể nhìn thấy đèn neon lập lòe, đều là biển hiệu quán bar. Tại ngoại ô hẻo lánh này, thế nhưng hai bên thực sự đều là cửa hàng trang hoàng thời thượng trên phố mặt tiền.
Đã là cuối mùa thu. Nhưng ra vào là những nhóm phụ nữ môi đỏ, có còn quần áo xuyên người váy ngắn quần da, vòng eo vặn vẹo hết sức quyến rũ người khác. Biển hiệu san sát, cửa hàng người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Còn có nơi cửa đóng kín, ngay cả bảng hiệu cũng không có. Chỉ có mấy cái ánh đèn lập loè, lại càng có không khí mê ly quỷ dị.
"Bên này phố quán bar sao? Cách nội thành rất xa, cũng sẽ có người hay tới đây sao?"
Lệ Hàng còn chưa mở miệng, tài xế taxi lại cười mắng một tiếng.
"Cái gì mà phố quán bar? Đây không phải đại danh đỉnh đỉnh......"
Một xấp tiền lớn rớt bụp ở bụng tài xế.
"Cho ông, không cần thối lại."
Lệ Hàng cười khanh khách nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lại mang theo hàn ý.
"Có đủ mua ông câm miệng hay không?"
Dứt lời, hắn nhấc túi xách kia lên, mở cửa xe ra, một tay làm tư thế mời.
"Đi thôi, thầy Tiểu Lộc. Thời gian đã qua, chậm trễ nữa, đồ ăn sẽ nguội mất."
"A......Được."
Lâm Lộc gật gật đầu. Nhưng cậu còn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, quay đầu nhìn tài xế liếc mắt một cái.
"Bác tài, ngài vừa rồi nói......"
"Tôi nói cái gì? Tôi không nói gì hết. Các ngươi từ từ chơi, chơi đến vui vẻ."
Tài xế kia lại cười hì hì, cất tiền mặt vào trong ngực, lái xe nhanh như chớp đi rồi.
"Bác tài?"
"Chúng ta đi thôi, thầy Tiểu Lộc."
Trên cánh tay truyền đến một trận áp lực, là Lệ Hàng dùng sức cầm cánh tay cậu. Cứ cưỡng bách như vậy, Lâm Lộc bị hắn mang vào chỗ sâu nhất trong hẻm, chớp mắt đã thấy một quán bar nhỏ.
Quán bar này cửa tuy nhỏ, nhưng bên trong trang hoàng rất là mê huyễn, đèn neon không ngừng lập lòe, mang theo vài phần nhạc jazz chậm rãi chảy xuôi.
Quầy bar nho nhỏ phía trước, chỉ có hai ba người phục vụ.
Một bartender ở sau quầy bar, chậm rãi xoa cái ly. Hắn nâng mí mắt lên, trao đổi ánh mắt với Lệ Hàng, ngay sau đó ánh mắt lộ liễu liếp láp trên người Lâm Lộc.
Trong lòng Lâm Lộc không thoải mái. Cậu đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua toàn bộ mặt tiền cửa hàng, cũng không thấy chỗ nào bày ra một bàn ăn.
"Đi thôi."
Lệ Hàng túm Lâm Lộc một phen, Lâm Lộc lại không có động.
"Nơi này bố trí có hơi kỳ quái......"
"Đi!"
Lâm Lộc sửng sốt. Cậu cảm giác được Lệ Hàng bóp chặt cổ tay cậu, lại bỏ thêm sức lực. Một trận đau truyền đến, Lâm Lộc nhịn không được nhăn mày lại.
"Lệ Hàng?"
"Em nói —— đi."
Hàng động cùng với ngữ điệu tăng lên, còn có cánh tay truyền đến đau đớn.
"Cậu làm gì? Cậu làm đau tôi......A!"
Nhưng giây tiếp theo, cậu đã bị Lệ Hàng túm tiến một đến cánh cửa. Giây tiếp theo, cánh cửa kia phanh một tiếng mà đóng lại.
Lệ Hàng đè Lâm Lộc ở trên cửa, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Lộc.
Một trận động tĩnh, là âm thanh túi xách của hắn rơi xuống mặt đất.
"Lệ Hàng?"
"Làm đau thầy?"
Lệ Hàng nắm cánh tay Lâm Lộc, nâng ở trước mắt nhìn nhìn. Hắn để sát vào, nhẹ nhàng thổi một hơi.
"Thật xin lỗi. Nhưng mà em không thích hắn nhìn thấy mặt thầy."
"Cái gì......"
"Em nói người bên ngoài kia. Ánh mắt hắn nhìn thầy, em thật không không thích."
Hắn dán đến rất thân cận, làm trong lòng Lâm Lộc lộp bộp một chút, muốn đẩy hắn ra theo bản năng. Nhưng giây tiếp theo, Lệ Hàng đã buông lỏng cậu ra, thậm chí còn galant kéo ghế giúp cậu.
"Thầy Tiểu Lộc, mời. Đây là bữa tối em chuẩn bị vì thầy. Thầy thích không?"
Lệ Hàng tránh ra, lúc này Lâm Lộc mới nhìn bố trí trong phòng.
Phòng không lớn, không có một cái cửa sổ nào. Bốn phía đều treo thảm nhung thiên nga đỏ thẫm, ở giữa trên bàn cơm, một bình hoa phong cách Ba Tư, một đóa hoa hồng đỏ tươi nở rộ.
Một bên là mấy cây nến thơm cao thấp đan xen, đồng dạng tản ra hương thơm hoa hồng ngọt nị.
Ánh nến lập lòe, ánh sáng tối tăm.
Trên bàn cơm, mấy mâm thức ăn tinh xảo tán hương mù mịt. Một chai rượu vang đỏ đã mở nắp, mùi rượu trong không khí tanh nồng quyện với một mùi gì đó.
"Thầy Tiểu Lộc, sao thầy không ngồi?"
Lâm Lộc do dự một chút, vẫn là ngồi xuống.
Nét tươi cười trên mặt Lệ Hàng lại đậm thêm. Hắn chậm rãi đi về phía sau Lâm Lộc, vươn hai tay, nắm lấy dao đĩa trước mặt Lâm Lộc.
"Em cắt beefsteak giùm thầy."
Thiếu niên cao lớn từ phía sau cong lưng, trước ngực cách một tầng quần áo dán ở sau lưng Lâm Lộc. Lâm Lộc không được tự nhiên cúi về phía trước xê dịch thân thể, Lệ Hàng lại như bóng với hình, dán đến càng gần hơn.
Lâm Lộc thậm chí có thể cảm giác được cơ ngực cứng rắn của hắn, tản ra độ ấm nóng rực.
"Lệ Hàng......"
Giọng nói Lâm Lộc rất nhỏ. Giọng Lệ Hàng lại vang bên tai.
"Như thế nào?"
"Thầy không uống rượu được không?"
"Vì cái gì?"
"Thầy uống rượu xong sẽ bị đau dạ dày."
Lệ Hàng đứng dậy. Hắn híp mắt nhìn Lâm Lộc một lát, lắc lắc đầu.
"Thật đúng là......Quá đáng tiếc. Thầy Tiểu Lộc, chỉ uống một ly được không? Chỉ cần một ly......"
Lâm Lộc cũng lắc lắc đầu. Hai người đối diện một lát. Tại đây cả phòng lay động dưới ánh nến, khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng lại như quỷ mị.
"Được. Em đi đổi cho thầy một ly khác. Thầy Tiểu Lộc, đây chính là đặc quyền của thầy.....Ai làm em, luyến tiếc thầy đau đâu?"
Dứt lời, Lệ Hàng xoay người ra phòng.
Lâm Lộc có thể nghe được rõ ràng, trên cửa truyền đến một tiếng khoá cửa.
"Lệ Hàng!"
Lâm Lộc ngoài hô một tiếng.
"Tại sao lại khóa cửa?"
Nhưng mà phía sau cửa không người trả lời. Chỉ để lại một mình cậu, tại đây trong phòng nhung thiên nga màu đỏ này.
Lâm Lộc lập tức đứng lên, hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, kỳ quái. Quán bar này rất quái lạ, phòng rất quái lạ, hết thảy đều rất cổ quái......Thứ kỳ lạ nhất, lại thuộc về bản thân Lệ Hàng!
Đây rốt cuộc là chỗ nào.....Sao lại thế này? Lệ Hàng vì sao muốn chuẩn bị một bữa ăn như vậy, hắn muốn làm gì?
Trong lòng Lâm Lộc nhảy loạn, lui về phía sau vài bước, lại không cẩn thận đụng vào tường.
Rõ ràng nên là nhung thiên nga mềm mại, phía sau lại có đồ vật gì cứng rắn, trực tiếp cộm trên lưng Lâm Lộc.
Lâm Lộc quay đầu lại, kéo tấm màn nhung thiên nga kia ra.
Mới vừa thấy vài thứ treo trên tường, Lâm Lộc bỗng nhiên hít một hơi, lui về phía sau mấy bước. Cậu ầm một tiếng đụng vào trên bàn, bình rượu vang đỏ cũng rơi xuống mặt đất, rơi dập nát.
Rượu đỏ tươi chảy đầy đất như máu, tản ra hương khí kỳ dị.
Sắc mặt Lâm Lộc, lại lui một bước, một tay đỡ lấy bàn. Cậu lúc này mới ổn định tâm thần, run run rẩy rẩy móc di động ra......
Đúng lúc này, phía sau cửa phòng vang lên.
Lệ Hàng, đã trở lại?
Lâm Lộc lập tức đưa điện thoại di động giấu ở phía sau. Cậu hoảng, lại dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh đầy đất.
"Thầy Tiểu Lộc, làm sao vậy? Em hình như nghe được tiếng gì đó."
Chìa khóa ở cửa nhẹ nhành kêu lạch cạch.
Của, bị đẩy ra.
.....................
Nhà cái.
Trang Hiểu mất mát tắt điện thoại, bên môi lộ ra một nụ cười khổ.
Trong tay hắn, nắm một túi tư liệu.
Nơi đó không chỉ riêng hình ảnh vũ đạo hắn chuẩn bị giúp Lâm Lộc, còn có rất nhiều hình ảnh cũ hắn có được.
Sáu năm nay, hắn đã hỏi qua rất nhiều đàn em, đến thăm phòng tư liệu của trường học, còn có đã từng đến đơn vị biểu diễn......Lúc ấy hắn và Lâm Lộc ở trong trường học ngày ngày cộng sự tập luyện, ngược lại không để trong lòng. Chờ đến lúc Lâm Lộc thật sự mai danh ẩn tích khỏi hắn, hắn mới bừng tỉnh phát giác, phần tâm ý ngây ngô kia của mình, đã khắc sâu trong lòng từ lâu tới nông nỗi đến hắn cũng không ý thức được......
Lúc ấy chỉ nói là tầm thường. Sáu năm đó, hắn dùng tưởng niệm, ghép lại những hồi ức linh tinh. Lúc trước khi tập luyện bạn học vui đùa quay lại video ngắn, có hội báo biểu diễn đài truyền hình phỏng vấn một đoạn ngắn, lúc tham gia đạt cấp bậc trong thi đấu Thánh Y Ti......Nhiều vô số, có khi hơn trăm giờ.
Không biết Tiểu Lộc nhìn đến cái này, có phải cũng sẽ giống mình.....Cũng đắm chìm trong những ngày tháng tốt đẹp đó? Có thể cảm giác được mình có một mảnh tình ý đối với cậu.....
Trang Hiểu bỏ tư liệu vào túi, đi vào trong nhà xe. Ngón tay nhéo nhéo túi tư liệu, lại vuốt phẳng nó. Hắn nhẹ giọng thở dài, nhưng khóe miệng lại hơi hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy hoài niệm thần sắc.
Tài xế hỏi.
"Nhị thiếu gia, ngài muốn đi đâu?"
"Đi nơi này."
Hắn đưa điện thoại di động cho tài xế. Tài xế nhìn nhìn, cười rộ lên.
"Nhị thiếu gia, đây là định vị tức thời. Vẫn luôn ở chuyển động, chúng ta vẫn theo dõi sao?"
"Đúng không?"
Trang Hiểu thăm dò nhìn thoáng qua, cũng cười rộ lên.
"Tiểu Lộc này, lỗ mãng hấp tấp. Cũng tốt, đi theo định vị này đi."
Nói xong, Trang Hểu ngồi trở lại vị trí. Hắn nghĩ trong lòng, lần này, đừng trách đàn anh ta không tuân lời hứa, nhất định phải gặp em. Anh không phải bức bách em, là em đứa nhỏ ngu ngốc này gửi sai tọa độ, tự mình kêu anh đến.
Chờ cho đến khi em nhìn thấy những tư liệu đã chuẩn bị cho em.....Em sẽ có biểu tình gì?
Nghĩ đến đợi lát nữa có thể nhìn thấy Lâm Lộc, tâm tình Trang Hiểu cũng tốt lên theo.
Nhưng hắn không nghĩ tới, tài xế lại đã mở miệng.
"Nhị thiếu gia, ngài muốn đi nơi này sao? Cái này, nếu là lão gia biết......Lúc trước đại thiếu gia chính là bởi vì bị lão gia bắt được thường đến nơi này......Thiếu chút nữa đánh gãy chân!"
Trang Hiểu ngây ra một lúc, có hơi hiểu.
"Vì sao? Nơi này có đặc thù gì, tại sao ba lại có phản ứng lớn như vậy?"
"Thì ra ngài không biết a?"
Tài xế tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.
"Nơi này một phố quán bar, người thành phố chúng ta cũng thường qua bên đó, ít nhiều đều nghe nói qua. Bên kia rất loạn, quán bar đứng đắn đương nhiên không có, có chút làm bừa......Trên mạng rất tâng bốc nơi đây, không ít người căn bản là niếm yết giá rõ ràng mà bán......"
"Vì cái này sao?"
Trang Hiểu không thèm để ý mà cười rộ lên.
"Loại địa phương này, nơi nào không có. Đặc biệt là chỗ nhà cao cửa rộng chúng ta, cái loại gặp dịp thì chơi này, càng thấy nhiều. Ba đối với anh thật đúng là nghiêm khắc. Lại vì làm bừa cùng phụ nữ, thiếu chút nữa đánh gãy chân anh ấy?"
"Đâu chỉ vậy! Nhị thiếu gia, ngài không biết......Địa phương kia không chỉ có buôn bán bình thường, còn có những người trong vòng nhận không ra. Làm mấy hoạt động bỉ ổi......Đại thiếu gia không biết như thế nào bị người câu đi, cũng dưỡng vài người......Vẫn là ép buộc người ta......"
Tài xế khinh thường, lải nhải nói một lần. Trang Hiểu cũng nhíu lại mày. Hắn ở nước ngoài, cũng coi như kiến thức rộng rãi. Nhưng loại ngươi tình ta nguyện, đối với lời tài xế nói lại dụ dỗ thậm chí có phần cưỡng bách như vậy, Trang Hiểu rất phản cảm.
"Cho nên a, nhị thiếu gia. Bình thường hoan tràng mua vui, xác thật nơi nào cũng có. Nhưng những việc này, vốn dĩ lão gia còn tức giận vì đại thiếu gia, ngài này lại tới đó......Nhị thiếu gia, ngài xem......"
"Ông yên tâm, tôi chỉ là đi gặp một người. Người kia, cũng sạch sẽ, sẽ không có những việc này."
"Phải phải. Nhà chúng ta vài vị thiếu gia, nhị thiếu gia ngài chính phái nhất, cũng không từng chạm vào mấy người như vậy. Tôi chỉ là sợ ngài bị người lừa gạt. Nếu trong lòng ngài hiểu rõ, tôi lại không nhiều lời lắm miệng."
Trang Hiểu nói như vậy, tài xế cũng không hề khuyên, chuyên tâm lái xe đi đến.
Tác giả: Tiểu Lộc đáng thương......
Nghe nói người đặc biệt thuần lương như là ánh sáng, đặc biệt dễ dàng hấp dẫn cái loại này đặc biệt âm trầm không không chế được dục bạo. Không biết thật giả, nhưng mà nhìn xem Lệ Hàng và Ninh tổng, tôi cảm giác có điểm đạo lý.